Nhật Kí Chạy Nạn Và Làm Ruộng Ở Cổ Đại

Chương 44



Bánh lớn sau khi làm xong bị sấy khô, như vậy cất giữ hơn nửa năm cũng không có vấn đề gì, hiện tại vừa mới lên đường, lương thực sung túc, mỗi thanh niên trai tráng được một cái bánh lớn, nữ nhân thì nửa cái bánh, đến trong tay những đứa bé như Ngư Nương chỉ còn lại một phần tư.

Một ngày ăn hai bữa cơm, tuy rằng không thể ăn rất no nhưng bữa ăn trên đường chạy nạn được như vậy đã rất tốt rồi.

Kế hoạch của người Lý gia là đi dọc theo quan đạo, qua quận Toại Mục, vượt sông Lan Giang đến An Lăng, trên đường nếu như tất cả thuận lợi, đại khái ba tháng là có thể đi đến An Lăng, đến lúc đó vừa vặn là đầu tháng mười một của phương nam, không cần ở phương bắc qua mùa đông.

Đoàn người ngồi xuống đất, sáng sớm tháng tám tuy rằng trời nóng nhưng không tính là khó chịu, trên người mọi người đều chỉ ra một tầng mồ hôi mỏng.

Lý Trọng Hải nói: "Chúng ta ăn cơm xong vẫn nên nhanh chóng lên đường, ta thấy người chạy nạn càng ngày càng nhiều, trước khi trời tối chúng ta phải chạy tới thôn trấn tiếp theo, nói không chừng còn có thể tìm được chỗ nghỉ ngơi qua đêm.

“Nếu như không kịp thì chỉ có thể ngủ trong rừng cây, phía trước ba mươi dặm có một rừng cây, trước kia ta ra ngoài mua bán nguyên liệu ở bên trong nghỉ chân, nơi này coi như khá bí mật.”

Lưu đại cữu gật gật đầu: "Đều nghe Trọng Hải, trong đoàn người chúng ta hắn hay đi xa nhất, có kinh nghiệm phong phú nhất.”

Những người còn lại không dám nói thêm gì, dù sao lời ông nói cũng là thật.



Mà tuy rằng Lưu nhị cữu thường xuyên ra ngoài mua heo cũng coi như có kinh nghiệm đi đường, nhưng bởi vì ông ta bị thổ phỉ bắt cóc tống tiền ba trăm lượng bạc, cho nên trên đường vẫn tâm tình sa sút không nói mấy câu.

Lưu đại cữu thấy bộ dáng này của Lưu nhị cữu, trong lòng thở dài, bao nhiêu người cả đời cũng không tích góp được ba trăm lượng bạc, mặc cho ai vô duyên vô cớ mất đi số tiền này trong lòng cũng sẽ không dễ chịu.

Lưu nhị cữu chỉ là tâm tình trầm thấp buồn bực không vui, so với suy nghĩ của đại ca thì không đến nỗi vậy.

Lưu đại cữu vỗ vỗ bả vai Lưu nhị cữu: "Diên Thọ này, quá khứ cứ để nó đi qua đi, tiền không có còn có thể kiếm thêm, người không còn thì cái gì cũng không có.”

Lưu nhị cữu cữu không nói gì: "Ca, ta biết.”

Bên này Lưu đại cữu an ủi Lưu nhị cữu.

Bên cạnh xe lừa, Lý Thúc Hà đang tìm cách lấy lòng Cố thị.