Sau này Sơ Doanh mới biết được, người mà cô ta đụng phải chính là Tịch Tuế, con gái của chủ tịch.
Lúc này gặp lại, trong tiềm thức Sơ Doanh tự kiểm tra xem mình ăn mặc có đàng hoàng không, ôm tập tài liệu trong tay, cười nhẹ chào cô: “Chào giám đốc Tịch.”
Tịch Tuế nhướng mày, vô thức ngẩng đầu lên nhìn Quý Vân Tu.
Người kia nhận thấy được ánh mắt của cô, xoay người lại, đối mặt với cô. Cả hai mắt chỉ nhìn cô, không hề dao động đi nơi khác.
Cái cảm giác được người ta chú ý đến mức này cũng thật tốt!
Quý Vân Tu làm cô thấy dễ chịu, cô đưa tay lên xoa đầu anh.
Người đàn ông bị xoa đầu cũng không tức giận, trái lại còn cúi đầu cho cô xoa.
“Ding—”
Cửa thang máy mở ra.
Tịch Tuế kéo tay anh đi vào thang máy, “A Tu, mình đi thôi.”
Sơ Doanh cũng muốn đi theo, nhưng khi vừa bước chân vào thang máy, nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Tịch Tuế, cô ta liền sợ hãi lùi lại.
Cửa thang máy từ từ đóng lại, hoàn toàn ngăn cách bên trong với bên ngoài, nét lạnh lẽo trong mắt Tịch Tuế dần tiêu tán.
Trước khi vào văn phòng, cô kêu trợ lí Trương Húc xuống lầu mua thuốc.
Khi Trương Húc rời đi, anh ta nhìn chăm chú Quý Vân Tu, thậm chí đoán thầm đây có phải là người đàn ông của giám đốc hay không…
“Bang.”
Tịch Tuế đóng cửa văn phòng lại, không ai có thể làm phiền hai người.
“Anh ngồi đó đi.” Tịch Tuế chỉ vào sô pha.
Quý Vân Tu ngoan ngoãn làm theo.
Cô lấy cồn để khử trùng, và bông gạc, kéo ghế đến ngồi trước Quý Vân Tu,
Vặn nắp, nhưng nó cứng quá…
“???” Quá chặt! Không mở được!
Tịch Tuế tăng lực tay, lông mày nhăn lại rất chặt.
Vì mở nắp chai mà vết răng trên mép nắp đã in lên tay cô.
Đúng lúc này, có một đôi bàn tay rộng vươn ra, lấy chai cồn, sau đó nhẹ nhàng vặn ra, đưa cho Tịch Tuế. Những ngón tay mảnh khảnh xoay nắp, sau một lần đã mở ra hoàn toàn.
Quý Vân Tu đặt lại vào tay cô, đôi mắt trong veo nhìn cô cầu được khen ngợi.
Tịch Tuế mím môi,tay cầm chặt nắp chai, đột nhiên cảm thấy xấu hổ. Cứ tưởng là mỹ nhân cứu anh hùng, vậy mà trở thành thiếu nữ yếu đuối không thể mở nắp chai!
“Đồ ngốc, anh còn biết mở nắp chai cho người khác hả? Ai dạy anh vậy?”
Cô thấy câu trả lời của Quý Vân Tu: Video trên điện thoại, một người không thể vặn nắp chai, thì người kia mở.
“À…” Cô không khỏi bật cười mỗi khi nhìn thấy anh nghiêm túc trả lời như vậy.
Có nhiều video có cảnh bạn trai mở nắp chai giùm bạn gái. Chắc là anh ấy nghĩ nếu một người không thể mở thì người khác có thể?
Dễ thương quá!
Cô cầm chai cồn lên, ngồi lại trên ghế, vẫy tay với Quý Vân Tu, “Anh để cuốn sổ xuống đi, ngẩng đầu lên em xoa thuốc cho.”
Quý Vân Tu chỉ vào chai cồn, đầu ngón tay vẽ một dấu chấm hỏi: Tại sao phải xoa thuốc?
“Anh bị thương, anh biết không?”
Quý Vân Tu lắc đầu.
“Đây này! Không đau à?” Tịch Tuế lấy bông gòn nhúng cồn xoa lên vết thương của anh, động tác cực kì nhẹ.
Quý Vân Tu rụt cổ lại.
“Để em xoa thuốc, anh đừng nhúc nhích!”
Chỗ trầy xước chảy ra máu, hiện tại đã khô, lớp vảy có thể tự biến mất. Mặc dù vậy nhưng có thể sẽ để lại sẹo nếu không được xử lí cẩn thận.
Nhất là ở ngay mặt, không thể coi thường được!
Nhìn khuôn mặt đẹp trai hoàn mỹ như vậy bị trầy xước, Tịch Tuế thấy vô cùng đau lòng.
“Sao anh lại tới đây?”
Quý Vân Tu: “…”
Anh rất muốn dùng cuốn sổ để trả lời Tuế Tuế, nhưng Tuế Tuế không cho anh nhúc nhích.
Nên làm gì bây giờ? Khó quá!
Tịch Tuế cảm thấy kì lạ, sao Quý Vân Tu lại không trả lời cô?
Nghĩ đến việc hôm nay Quý Vân Tu đột nhiên tới đây, Tịch Tuế vẫn hơi sợ hãi.
Anh chưa bao giờ đi taxi một mình, nếu không phải tới công ti của cô thì sẽ xảy ra chuyện gì đây?
Sau khi khử trùng, Tịch Tuế ném bông vào thùng rác, vặn nắp chai lại, đặt thật mạnh ở trên bàn.
Khi đối mặt với Quý Vân Tu, cô cố ý xụ mặt, “Trả lời thành thật! Không là em giận đó!”
Khóe miệng Quý Vân Tu run run, chậm rãi cúi đầu, dùng hai tay nhéo tai mình, nói nhỏ: “Đi tìm, Tuế Tuế.”
Trái tim của Tịch Tuế hẫng một nhịp, nhớ lại lúc cô để lại địa chỉ cho anh, “Anh đến tìm em à? Anh đi một mình sao? Trước khi đi có nói với ai không?”
Để lại địa chỉ rồi nói anh có thể tìm cô ở đây. Vậy nên anh tự ra ngoài một mình sao?
Quý Vân Tu gật đầu hai lần rồi lắc đầu.
Trương Húc đã đem thuốc mỡ lên, Tịch Tuế nhanh chóng xoa lên cho anh.
Trương Húc còn đứng lại nhìn.
Trước khi xuống lầu mua thuốc, anh ta không để ý đến vết thương lắm, nghe giọng điệu của Tịch Tuế cứ tưởng nghiêm trọng, làm anh ta xách cẳng lên đầu mà chạy.
Nhưng vừa rồi nhìn kỹ thì mẹ nó, đó mà cũng coi là bị thương à? Không cần xoa thuốc thì vết thương cũng có thể tự liền lại rồi!
Nhìn người đàn ông đang ngoan ngoãn ngồi trên ghế sô pha, xem ra phỏng đoán của anh ta là đúng, người này… chính là tình nhân của giám đốc Tịch.
Nhưng không lâu sau, Trương Húc bị chính suy đoán của mình vả mặt.
Khi đó anh ta mới có thể kinh ngạc cảm thán, Quý Vân Tu nào có phải là tình nhân, rõ ràng là tâm can bảo bối của giám đốc!
—-
Sau khi xoa thuốc xong, Tịch Tuế gọi điện cho nhà họ Quý, thuật lại tình huống của Quý Vân Tu.
Quản gia kiểm tra thì mới phát hiện Quý Vân Tu thật sự không ở trong phòng, xém chút nữa là bị dọa chết khiếp!
Không ngừng nói cảm ơn qua điện thoại, bảo rằng sẽ đến công ty đón anh về.
Tịch Tuế đang định đồng ý, nhưng khi nhìn ánh mắt của Quý Vân Tu, cô lại đổi ý: “Không cần đâu, tôi sẽ chăm sóc anh ấy, sẽ đưa anh ấy về nhà an toàn.”
“Nhưng…” Quản gia chần chừ.
“Chú đừng lo, tôi sẽ nói lại với bác Quý.”
“Không đâu ạ, cô Tịch là người cậu chủ quý mến, nên chúng tôi cũng tin tưởng cô.”
Tịch Tuế cúp máy, thấy Quý Vân Tu đang nhìn chằm chằm, cô cười cười, cất điện thoại rồi đi qua.
“Sau này anh không được tự tiện ra ngoài một mình, phải nhớ nói cho người trong nhà, để họ biết anh đang ở đâu. Nếu không mọi người sẽ lo lắng lắm, anh nhớ rõ không?”
“Ừm ừm!”
Lời Tuế Tuế nói, anh đều không phản bác.
“Để em dặn anh, nếu không phải là tài xế nhà mình thì anh phải trả tiền cho họ, anh có thể xem máy tính tiền ở trước xe ấy. Nếu anh không hiểu thì hỏi tài xế bao nhiêu. Anh có thể trả tiền mặt, hoặc trả qua ứng dụng.”
Tịch Tuế kiên nhẫn dạy anh những điều nhỏ nhặt, chỉ anh tải ứng dụng trả tiền, giúp anh đăng kí.
“Phải xác nhận thẻ căn cước công dân, chắc là anh không mang theo bên người rồi, lúc sau em lại chỉ cho anh vậy.”
Cô cho rằng, Quý Vân Tu có thể nhớ đem điện thoại nhưng căn cước công dân thì bình thường cô còn chẳng mang theo.
Ai ngờ, vừa dứt lời, Quý Vân Tu liền móc ra trong túi, giữa hai ngón tay là thẻ căn cước.
Tịch Tuế trợn mắt!
Bị vả mặt!
“Sao anh mang theo thẻ căn cước vậy?” Cô vừa chụp ảnh đăng kí, vừa hỏi.
Quý Vân Tu trả lời cô bằng 2 dòng:
Mẹ anh nói, đồ quan trọng là phải mang theo bên người.
Ba nói, thẻ căn cước rất quan trọng.
Kết luận là… Thẻ căn cước phải mang theo.
Lí do của anh làm Tịch Tuế bật cười, “Cũng không sai, nhưng mà anh cẩn thận kẻo mất.”
*
Lúc Quý Vân Tu vào công ty Quý thị, Quý Hoài Tây liền nhận được tin tức.
Theo như kế hoạch của hắn thì Quý Vân Tu sẽ làm loạn lên, hắn cũng sẽ sắp xếp người làm nhục mặt Quý Vân Tu. Cứ như vậy, tất cả mọi người đều sẽ biết con trai của Quý Lăng Thành là một đứa thiểu năng.
Vậy thì nhà họ Tịch sẽ không gả Tịch Tuế cho người như vậy, mà Quý Lăng Thành sẽ càng thêm thất vọng về đứa con trai này!
Nhưng không như mong muốn của hắn, không ngờ Tịch Tuế lại nhanh nhẹn như thế, Quý Vân Tu chưa vào công ty mà đã được đưa đi!
“Con đàn bà Tịch Tuế này! Chẳng biết cái gì cả!”
Sáng sớm, Quý Hoài Tây đã nóng giận.
Thư ký nơm nớp lo sợ chọc giận hắn.
Buổi chiều, Quý Hoài Tây lại lái xe đến công ty Quý thị, chờ Tịch Tuế tan làm.
Trước khi đạt được mục đích, hắn phải kiềm chế để cưới được Tịch Tuế.
Trong công việc có tiếp xúc với nhiều kiểu người phụ nữ, Quý Hoài Tây đương nhiên sẽ biết đa số đều bị dễ cảm động.
Hắn cho rằng bản thân hắn chẳng có chỗ nào xấu, tốn một chút thời gian thì sẽ đạt được mục đích!
Hôm nay Quý Hoài Tây đem theo hoa tường vi đỏ, thể hiện mong muốn được yêu thương, được quan tâm đến cô.
Mà khi hắn thấy Tịch Tuế đi cùng Quý Vân Tu thì mặt xám hoắt!
Nhưng lúc này, xe cũng đã lái tới, hoa cũng mua, đương nhiên sẽ không phí bỏ cơ hội này.
Quý Hoài Tây mở cửa xe, bước xuống hào hùng.
“Chào cô Tịch, buổi chiều tốt lành.” Hắn đưa hoa ra tặng.
“Không ngờ anh cũng ở đây.” Quý Hoài Tây ra vẻ kinh ngạc, lấy cớ đáp lời Tịch Tuế, “Cô cũng biết anh trai tôi khác người thường, nếu có làm phiền cô thì tôi xin lỗi thay anh ấy.”
Tịch Tuế nghe hắn nói thì cảm thấy buồn nôn.
Nếu bây giờ không nể mặt hắn, thì cô sẽ nói: Hèn hạ cố tình hạ thấp người khác thì có tư cách gì xin lỗi?
“Anh Quý lo nhiều rồi, A Tu rất tốt.”
Quý Vân Tu không hiểu được hàm ý của Quý Hoài Tây, nhưng anh không thích hoàn cảnh bây giờ.
Anh không muốn Tịch Tuế lo nói chuyện với người khác mà làm lơ anh!
Lúc Tịch Tuế định quay dầu bỏ đi thì bỗng nhiên bị người đàn ông bên cạnh nắm tay lại.
Quý Vân Tu nắm chặt tay cô, mắt trông mong, cúi đầu nhìn cô chằm chằm, lại nghiêm túc dò hỏi: “Anh, anh có thể mang Tịch Tuế theo bên người không?”