Nhà Vệ Minh Châu điều kiện cũng không tồi, ba mở Thần Thị hình thức kinh doanh là đại lí mỹ phẩm, tuy không phát đạt lắm, nhưng là người khác ăn thịt, nhà bọn họ canh vẫn phải có.
Mẹ cô là người theo trào lưu mới, ăn mặc độ tuổi như chị của Vệ Minh Châu, rất thích du lịch, mua sắm, tiêu dùng cũng rất nhiều, bình thường mua LV gì đó, nhưng mỗi ngày đi mua sắm vẫn không đủ, cho nên dù là gia đình thu nhập cao, nhưng cũng có chút số vào không bằng đầu ra, duy trì cuộc sống hiện tại, không có cách nào tiếp tục mở rộng đầu tư kinh doanh.
Bất quá nhà ở của họ vẫn rất tốt, là biệt thự nhỏ hai tầng trong lòng Hạ Châu.
Đối với việc ly hôn của con gái, ba của Vệ Minh Châu, Vệ Đông Hoa tức giận vô cùng, còn gọi một đám huynh đệ đến Mã gia ầm ĩ một trận, gặp mẹ Mã Liệt, cuối cùng xám mặt trở về, không nhắc đến nữa.
Mà mẹ Vệ Minh Châu, Trương Dong cảm thấy ly thì ly, cũng không có gì ghê gớm, Mã gia quá nhỏ mọn, căn bản là khi dễ con gái mình, mỗi tháng kiếm nhiều tiền như vậy, lại cho con gái mình tiền tiêu vặt còn không bằng một phần trăm thu nhập, quá bủn xỉn, keo kiệt đến vắt cổ chày ra nước. Con gái xinh đẹp như vậy, bằng cấp lại cao, không cần lo.
Nhưng con gái từ Mã gia trở về, thời điểm bà tiếp tục cùng người khác tuyên truyền về con gái mình, người khác vừa nghe từng ly hôn, cũng không hé môi, Trương Dong lúc này mới có chút kích động, nghĩ tới nghĩ lui Mã gia tuy rằng keo kiệt, nhưng nhiều tiền hơn hẳn, cho dù bủn xỉn, cũng nhiều hơn toàn bộ nhà mình, lại thu xếp cho con gái và Mã gia hòa hảo.
Vệ Minh Châu đối với việc này là không để tâm, cô ở nhà cũng không thiếu ăn thiếu mặc, nhưng Cố Xán Xán xuất hiện làm cho cô lập tức có cảm giác nguy hiểm.
Về đến nhà liền khóc lớn náo loạn.
Ba của Vệ Minh Châu, Vệ Đông Hoa ngồi ở một góc sôpha hút thuốc, nghe thấy con gái khóc sướt mướt, vô cùng tức giận, liền tức giận mắng vợ Trương Dong, “Đều do bà nuông chiều, nhìn xem bà chiều đứa con thành cái dạng gì? Bây giờ nhớ lại mới khóc, khi ly hôn sao lại không khóc, mặt mũi tôi đều bị các người làm hỏng hết.”
Trương Dong không cam lòng yếu thế, quát lại chồng, “Tôi làm sao, lúc còn trẻ tôi xinh đẹp, nếu không phải gả cho người không có tiền đồ như ông, con gái của tôi lúc bị người khác ly hôn, cái gì cũng không có được?”
Nghe mẹ nói mình cái gì cũng không có, Vệ Minh Châu khóc càng dữ dội hơn.
Cả căn nhà ô ô, đích thực chói tai.
Trương Dong vỗ đầu con gái, mắng, “Con cũng thật là, khóc, khóc có ích lợi gì, bây giờ mới biết hối hận, hối hận thì đem người trở về, bây giờ tiểu tam tiểu tứ cũng không thiếu, toàn sáp lại trước mặt chồng người ta, đừng khóc, con nói coi người phụ nữ kia là ai!”
Vệ Đông Hoa nghe bà nói tiểu tam tiểu tứ, trong lòng lộp bộp một chút, ông năm đó khi vợ mang thai thì có quan hệ với Trương Dong, khi đó chỉ mở một cửa hàng bán đồ trang điểm nhỏ, điều kiện không tính là rất tốt, vợ mang thai còn phải trông cửa hàng, nhập hàng, vô cùng vất vả. Chờ con gái bốn tuổi, ông mới mở chi nhánh ở Hạ Châu, việc làm ăn ngày càng lớn, Trương Dong cũng mang thai, ồn ào đến trước mặt vợ ông, vợ ông hàng năm làm lụng vất vả, so về tuổi trẻ xinh đẹp căn bản không thể so sánh với Trương Dong, hơn nữa vừa nghe đến mình muốn ly hôn, liền mỗi ngày như khóc tang, Vệ Đông Hoa ngay thẳng chính trực, sự nghiệp đắc chí, làm sao chịu được, liền ly hôn vợ, cưới Trương Dong.
Bây giờ muốn nói một câu, các người đã ly hôn, Tiểu Mã người ta quen bạn gái cũng là bình thường, bất quá nghe tiếng khóc ô ô của con gái, vẫn nên quên đi, ông mặc kệ không lên tiếng, vào phòng đóng cửa đi ngủ.
Để lại phòng khách hai mẹ con nói chuyện, tiếng khóc dần dần nhỏ đi, hai mẹ con nói chuyện hơn nửa đêm mới đi ngủ.
Cố Xán Xán về đến nhà gọi điện cho ba mình.
Cố Hữu Tài vốn mới cùng vợ xem truyền hình, phim ngày kháng chiến, nằm trên võng lắc lư, rất an nhàn, nhìn thấy điện thoại của con gái, ông lập tức nhảy dựng lên tiếp.
Lại cảm thấy mình quá sốt ruột, không thận trọng, không hài lòng đưa điện thoại cho vợ, còn mình tiếp tục nằm xuống võng, lỗ tai lại dựng cao, nghe thanh âm tivi cũng nở nụ cười. Chờ bà nói xong hai câu, thời điểm nói muốn tìm mình, vội vội vàng vàng nhận lấy điện thoại.
“Con gái ngoan, có chuyện gì?”
“Ba, ba cảm thấy con người Tiểu Mã thế nào?” Cố Xán Xán vặn vẹo tay ngượng ngùng hỏi.
Cố Hữu Tài vừa nghe, hấp dẫn a, Tiểu Mã này rất được, nhanh như vậy đã thu phục con gái nhà mình.
“Bình thường, bình thường đi!” Cố Hữu Tài vô cùng đắc ý, nói chuyện lại vẻ mặt nghiêm túc, không còn cách nào, làm ba phải nghiêm túc chút, bằng không con gái lớn sẽ không nghe lời.
“Có hai tin tức, một tin tốt, một tin xấu, ba muốn nghe tin nào?” Nghe giọng ba mình ra vẻ nghiêm túc, Cố Xán Xán có thể tưởng tưởng được ông hiện tại đang đắc ý cỡ nào, khẳng định đang nằm trên võng, một tay cầm điện thoại, một tay cầm cái gì đó bẻ cong.
Cũng không thể nghe chỉ tin tốt, không nghe tin xấu?” Cố Hữu Tài mới cầm bẻ cong một chút, nhìn chỗ vừa cong lên, thoải mái cực kì.
“Không được, ba, con đang nói chuyện nghiêm túc.”
“Vậy trước tiên nói chuyện tốt đi, có phải ba con sắp được làm ông ngoại không?”
“Ba, ba lại nói bậy, con gọi điện thoại cho ông ngoại, để ông tới chỉnh ba một lần.”
“Đừng, ba con với con hay nói giỡn, con nói đi, ba nghe.” Cố Hữu Tài mới tưởng tượng đến ba vợ mình, liền cảm thấy sợ hãi trong lòng, ba vợ là thầy thuốc trung y chuyên trị bị thương, người khác gãy tay gãy chân, ông dùng lực kéo, liền thẳng trở lại, đương nhiên như vậy, không gãy, ông dùng lực một chút cũng có thể đem người bẻ gãy.
“Tin tức tốt là Tiểu Mã thổ lộ với con gái ba, tin xấu là anh từng ly hôn qua.” Cố Xán Xán chỉ biết nhắc tới ông ngoại ba liền thành thật, hôm nay tựa hồ đã xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng cô và ba cô rất giống nhau, sỉ diện muốn chết, lúc ở bên ngoài sẽ không hạ mặt mũi Tiểu Mã, người kia gì mà vợ trước, cô căn bản không biết, vì một người không biết mà nghi ngờ bằng hữu của mình là hành vi rất ngu ngốc.
Nhưng cô chưa từng nghĩ tới sẽ phát sinh nhiều chuyện như vậy, nhịn không được gọi điện thoại cho ba.
Cố Xán Xán cho tới bây giờ cũng không cảm thấy ba mẹ mình dốt, họ nhìn qua có vẻ ngốc vù vù, nhưng cuộc sống rất vui a, cơ bản không có gì phiền não, đây là trí tuệ của bậc cha chú, cho nên có việc hỏi ba mẹ, dù sao vẫn tốt hơn mình nghĩ vớ vẩn.
Cố Hữu Tài vừa nghe con gái nói như vậy, vốn tay đang bận bẻ cong, ngừng lại, hồi lâu mới nói, “Vậy con gái ngoan, con nghĩ như thế nào?”
“A, con cảm thấy con người Tiểu Mã rất tốt, rất kiên định.” Cố Xán Xán nói chắc chắn.
“Vậy được rồi, ba cảm thấy Tiểu Mã nhìn qua cũng không tồi, con người không ai toàn vẹn, năm đó ba con cũng rất đẹp trai, tuấn tú, nấu ăn giỏi, người ta cũng khen ba Cố nhị tuấn, ưu điểm vô cùng nhiều, nhưng vóc dáng quá thấp, bất quá nhìn chung cũng được, nếu không mẹ con cũng không gả cho ba, con yên tâm, nếu quyết định thì nhanh tiến tới đi, bắt Tiểu Mã, bắt cả nhà nó, ba mẹ, ông chú ông ngoại đều ở sau lưng chống đỡ cho con, sớm chút đem chàng rể về, chúng ta nấu đồ ăn ngon chiêu đãi.”
“Ba!” Cố Xán Xán không khỏi bật cười khúc khích, mỗi lần lời rất khó nói đề cập với ba già tựa hồ sẽ biết thành rất đơn giản.
“Con biết rồi, ba mẹ nghỉ sớm một chút, xem phim truyền hình đừng quá muộn.” Cố Xán Xán cầm di động lại nói với mẹ vài câu, ngắt điện thoại, ngã chổng vó nằm trên giường, thật sự là một ngày dài.
Đã khuya, cô cư nhiên rất tỉnh táo, một chút cũng không buồn ngủ, đứng lên uống hai ly sữa, nhắm mắt lại, ngủ không được, ngủ không được... Đi vệ sinh xong, nhắm mắt lại, ngủ không được, vẫn là ngủ không được... Mở máy tính, xem phim, càng xem càng tỉnh... Lúc sau di động vang lên, là Lâm Viện gọi tới, đã nửa đêm, liền tiếp điện thoại, đối phương bên kia rất ồn ào, tạp âm đinh tại nhức óc.
“Tiểu Viện Tử, cậu đang làm gì, đã trễ thế này, con gái đàng hoàng đều về nhà, cậu còn ở bên ngoài chạy lung tung, bác gái nếu biết lại cằn nhằn cậu.” Lâm Viện mồ côi cha, cùng với mẹ sống nương tựa lẫn nhau, điều kiện cuộc sống không tốt lắm, trong lúc học đại học cô đi bán mỹ phẩm, mẹ cô rất tốt, nhưng tính tình yếu đuối, bình thường rất dễ gần, nhưng một khi đề cập đến vấn đề tình cảm, sẽ rơi lệ, Cố Xán Xán đến nhà Lâm Viện, đến một lần, mẹ cô ấy khóc một lần.
Nhìn thấy mẹ cô ấy yếu đuối, Cố Xán Xán có thể lý giải tại sao tính tình Lâm Viện lại dũng mãnh như vậy, có đôi khi ngẫm lại thấy mình thực sự hạnh phúc.
“Miễn bàn đến mẹ mình, hôm nay bà đi mua đồ ăn, nhìn rất xa thấy người đàn ông kia nắm tay bà vợ đi dạo phố, trở về liền khóc cả buổi, vẫn hỏi mình vì sao mình không phải là con trai, bọn họ ly hôn với việc mình không phải con trai có quan hệ cái rắm gì, họ ly hôn là bởi vì có tiểu tam, không phảu bởi vì mình không phải con trai, tiểu tam kia cũng sinh con gái đó thôi, hai người còn ân ái vô cùng.”
Phải, Cố Xán Xán vừa nghe giọng nói này, biết mình có việc làm rồi, nhất định đã xuống rượu, nếu không Lâm Viện vốn sĩ diện, tuyệt đối sẽ không đề cập đến chuyện nhà cô.
“Cậu ở đâu? Cái gì? Tư Ba Đạt, quán nằm trên phố Vũ Hán phải không? Cậu ở đó chờ, đừng đi đâu hết, mình đón cậu.”
Buổi tối hơi lạnh, Cố Xán Xán mặc quần bò, đeo thắt lưng, bên ngoài khoác áo da bò, tóc buộc đuôi ngựa ra khỏi nhà.
Thành phố Hạ Châu sống về đêm rất náo nhiệt, taxi vẫn còn dễ bắt.
Ngồi trên xe, nhìn đèn nê ông ngoài cửa sổ, nơi chốn phồn hoa, thành phố Hạ Châu thật tốt, nhưng để dừng chân ở đây cũng thật khó khăn.
Lâm Viện nhìn qua vô tâm vô phế, nhưng Cố Xán Xán biết, cô vẫn luôn cố gắng, thời điểm người khác nghỉ ngơi, đang nói chuyện tình yêu, cô từng bước từng bước gõ cửa ký túc xá đẩy mạnh tiêu thụ mỹ phẩm, cô không phải da mặt trời sinh rất dày, là sau khi bị vô số lần cự tuyệt mới biến thành như vậy, bị từ chối càng nhiều, cô gõ cửa nhiều hơn.
Lúc học ở trường, Cố Xán Xán không hiểu vì sao phải liều mạng như vậy.
Lâm Viện nói, cô ở Hạ Châu mua nhà, muốn cho mẹ cô được ở biệt thự hai tầng. Cố Xán Xán vẫn không rõ vì sao, nhà ở đủ là được, làm chi phải ở biệt thự, có đôi khi cảm thấy Lâm Viện là cô gái có chút hư vinh, nhưng có một lần nhìn thấy từ trong ví tiền của cô lộ ra một tấm ảnh gia đình, người một nhà đứng trước cửa ngôi biệt thự hai tầng, trong ảnh chụp Lâm Viện đang tuổi thay răng, răng cửa đều rụng, nhưng cười rất vui vẻ, cô nói đó là nhà trước kia của cô.
Cố Xán Xán và Lâm Viện hai người tỏ ra quá mâu thuẫn, cãi nhau, cuối cùng trở thành bạn tốt không có gì giấu nhau, bởi vì cô bội phục Lâm Viện.
Mà Lâm Viện ban đầu rất chán ghét Cố Xán Xán, vẫn xem Xán Xán không vừa mắt, không thể hiểu tại sao cô ấy cả ngày đều vui vẻ như vậy, ba mẹ tuy rằng là nông dân nhưng đối với cô ấy rất tốt, thường sẽ mang đồ ăn ngon đến cho, cả ký túc xá đều chiếm tiện nghi nhà cô ấy, đây đều là lý do chán ghét của cô, nhưng Lâm Viện thực sự rất hâm mộ cô ấy, vô cùng vô cùng hâm mộ, cũng rất thích tính cách của cô ấy.
Hồi tưởng lại chuyện cũ, Cố Xán Xán không biết vì sao ánh mắt hơi ẩm ướt, bạn trai có thể đổi, bạn thân thì không, một ngày nào đó, các cô sẽ ở Hạ Châu mua nhà, bởi vì còn trẻ, các cô cố gắng, đều kính dâng thanh xuân ở Hạ Châu, họ phải ở lại Hạ Châu, trở thành người Hạ Châu.
Tới đường Vũ Hán, quán bar nổi tiếng nhất Tư Ba Đạt, ngoài cửa có hai người đàn ông khỏe mạnh mặc quần áo rách tung tóe, sau lưng đeo búa đạo cụ, nhìn qua giống chiến sĩ thời Trung cổ, đẹp trai điên rồi, đây là đặc sắc của Tư Ba Đạt.
Cố Xán Xán muốn vào, lại bị ngăn cản, bởi vì cô mặc rất kín, không giống như đến quán bar chơi.
Không còn cách nào, cô cởi áo khoác ngoài, cột vào thắt lưng, trên thân chỉ mặc áo thun, có hơi phô bày, cô thả tóc xõa xuống, hai người đàn ông mới cho vào.
Đi vào theo một lối dài, lỗ tai đều bị ồn ào sắp điếc, cảm giác chấn động cả màng nhĩ, bên trong người rất nhiều, người người chen chúc, đàn ông cọ cọ với phụ nữ, phụ nữ cọ cọ đàn ông, đàn ông xát xát đàn ông, tất cả mọi người ở sàn nhảy vặn vẹo thân thể, lớn mật một chút còn đem tay đối phương bỏ vào trong quần áo, phương diện này không có cảnh tượng lang sói, bởi vì mỗi người đều là lang.
Cố Xán Xán vừa tiến vào, hai mắt tối đi, ánh mắt mở to, đã bị ánh sáng thỉnh thoảng đảo qua đâm tới, lúc lâu mới khôi phục lại, bên người đã xuất hiện hai người đàn ông, tiền hậu giáp kích nhích lại gần.
“Em gái dáng người rất đẹp a, chúng ta đến khiêu vũ đi.” Người đàn ông vừa nói vừa xô đẩy, muốn đem Cố Xán Xán đẩy vào trong sàn nhảy.
Cố Xán Xán dần quen với ánh đèn, quả nhiên thấy cô nàng Lâm Viện chết dầm kia đang ngồi đó, bên cạnh lại còn có một người đàn ông động tay động chân, may mà mình tới đúng lúc, vừa muốn tiến đến, đã bị hai người đàn ông bên cạnh chặn lại.
Cô mang không phải giày cao gót, nhưng vì ra ngoài nên mang giày kiểu quân đội cứng này, phối hợp với áo khoác da bò rất đẹp đúng không? Đạp chân người ta rất đau đúng không? Đá tiểu đệ của người ta càng đau có đúng không?
Hai người đàn ông khom người như tôm, đầu đụng nhau, đối diện lẫn nhau, đau quá, quá gần, quá thân thiết... Sau đó hai người bị một đám người chen nhau đẩy tới giữa sàn nhảy, cho ma sát lẫn nhau...
Cố Xán Xán không biết mình đã thành toàn cho một đôi si nam oán nam, một đường lách qua đám người, từ xa nhìn thấy ánh mắt của Lâm Viện như gấu mèo, toàn bộ lớp trang điểm nhòa đi, không phải tự xưng Mai Lệ Khải bọn họ không thấm nước sao, quả nhiên là gạt người nha, coi nha đầu kia, khóc thành như vậy, người đàn ông bên cạnh còn hạ thủ, Cố Xán Xán không chút nghĩ ngợi, một cước đá qua.
“Buông cô gái kia ra, để cho tôi!” Cô rống to một tiếng, lúc này DJ vừa vặn đổi bài, âm nhạc dừng lại, mọi người thấy một màn như vậy đều chấn kinh rồi, còn trong sàn nhảy hai người đàn ông xoay qua vặn lại lập tức thanh tỉnh, ôm lấy nhau, vừa rồi thật là khủng khiếp.
Lưu Tử Quân đầu đụng vào cây cột bên cạnh, trước khi ngất xỉu còn muốn nói một câu, “Ta nói, mẹ nó, cả đời lần đầu tiên muốn làm một chính nhân quân tử, giúp một cô gái bị trượt chân, lại bị đá bay...”