Tôi lái xe qua đêm đến huyện Khánh. Trong đội hình sự chỉ có Phùng Khả Hân đứng đợi tôi, anh ta nói: “Nhà của cục trưởng Dư có việc nên ông ta đã về trước, trước khi đi có để lại lời nhắn, nếu có việc gì cần ông ta ra mặt thì muộn mấy cũng cứ việc gọi cho ông ta.”
Tôi nói: “Hiện giờ thì chưa cần đến ông ta, có anh ở đây là đủ rồi, bây giờ chúng ta sẽ đi xem thi thể của nữ diễn viên múa kia.”
Phùng Khả Hân đáp: “Giờ cũng khuya rồi, cô lại lái xe hơn trăm dặm đến đây, tốt nhất nên đến khách sạn công đoàn để nghỉ ngơi trước, sáng sớm mai chúng ta hãy bắt tay vào việc.”
Tôi nói: “Không sao, tôi không mệt, sáng mai thi thể cô ta sẽ được đem đi hỏa táng, e là không kịp thời gian, tốt nhất chúng ta nên bắt đầu ngay trong đêm nay.”
Huyện Khánh chỉ có duy nhất một lò hỏa thiêu, thi thể mà chúng tôi sắp giám định được đặt ở phòng lạnh của lò hỏa thiêu đó. Lái xe tiến gần lò hỏa thiêu lúc nửa đêm, một không gian lạnh lẽo đổ ập xuống trước mặt. Phùng Khả Hân một tay cầm lái, tay kia giữ chặt chiếc áo đang mặc, nói: “Nơi này lạnh thật.”
Tôi liếc nhìn anh ta, bảo: “Xung quanh đây không một bóng người, lại hoang vu, đương nhiên phải lạnh hơn chỗ khác rồi, không phải anh nói muốn làm bạn với xác chết sao?”
Phùng Khả Hân đáp: “Trí nhớ cô tốt thật đấy, lúc đó là do tôi kích động quá nên mới buột miệng nói ra. Tại nơi này và tại thời điểm này, câu nói đó thực sự khiến tôi thấy sởn tóc gáy.”
Tôi cười và không nói thêm gì nữa.
Cả cái lò hỏa thiêu về đêm chỉ có duy nhất một người còn sống, đó là ông già trông coi lò hỏa thiêu. Thâm tâm Phùng Khả Hân tự nhiên sinh ra một sự kính trọng với ông già đó. Ông già muốn người khác gọi mình là bác Lương, khuôn mặt phủ đầy sương gió, mái tóc râm bụt, nhưng tác phong lại vô cùng nhanh nhẹn, bước đi thanh thoát, không rõ bao nhiêu tuổi, có lẽ là tầm 50 đến 70. Do đã liên hệ từ trước nên bác Lương sau khi nhìn thấy giấy tờ của chúng tôi đã lập tức mở cửa nghênh đón.
Tôi để ý khi cánh cổng sắt đằng sau khép lại với âm thanh kẽo kẹt, Phùng Khả Hân bất giác rùng mình một cái. Có lẽ với anh ta, cánh cổng này không khác gì cánh cổng dẫn vào địa ngục..
Trong phòng lạnh chỉ có mấy bóng đèn sáng yếu ớt, màu vàng đục, càng khiến cho không gian trở nên sặc mùi âm linh. Bác Lương nói, dạo gần đây kinh doanh của lò hỏa thiêu không được tốt, đêm nay trong phòng lạnh chỉ có ba cái xác, cái xác mà chúng tôi tìm nằm ở ngăn thứ 31.
Phùng Khả Hân ấp úng hỏi: “Bác coi việc hỏa táng như một hình thức kinh doanh sao?”
Bác Lương lạnh lùng đáp: “Ở đây ai cũng nói như vậy, có vấn đề gì sao?”
Phùng Khả Hân vội đáp: “Không vấn đề gì ạ, hoàn toàn không có vấn đề gì.”
Bác Lương bước tới ngăn chứa xác số 31, vặn khóa, kéo ra cái khay. Một thi thể đông cứng hiện ra trước mắt, khiến Phùng Khả Hân lạnh cả người.
Bác lương bảo: “Chàng trai trẻ, đứng xa ra một chút, âm khí này mà ám vào người cậu là không hay đâu. Về nhà nhớ tắm rửa sạch sẽ, vứt hết đống quần áo mặc trên người đi, đừng có mà tiếc làm gì.”
Phùng Khả Hân bị câu nói của ông ta làm cho chết lặng, hai mắt mở to, không thốt nên lời.
Tôi nói: “Được rồi, công việc khá gấp, mấy câu âm dương quỷ thần gì đó cậu đừng có tin, không có tác dụng với cậu đâu.”
Bác Lương đánh ánh mắt về phía tôi nhìn hồi lâu, sau đó quay người bước đi, đôi chân hình chữ bát bước đi tập tễnh.
Điều đáng sợ hơn cả vẫn là cái xác bên trong khay đông lạnh. Toàn thân đông cứng, sắc mặt và phần da cổ trắng bợt, chuyển dần thành màu xanh. Thi thể nữ này có hơi đáng sợ, bởi lẽ mắt cô ta vẫn mở trừng trừng, nhìn chăm chú lên trần nhà. Có thể thấy, khi còn sống, nạn nhân là một cô gái đẹp, ngũ quan trên khuôn mặt vô cùng sắc sảo. Trên nắm tay của khay đông lạnh có dính một tờ giấy, trên đó ghi ‘Vương Địch, nữ, sinh ngày 24 tháng 7 năm 1975. Nhập quan ngày 30 tháng 1 năm 2008.’
Tôi kéo lớp vải trắng đắp trên thi thể nạn nhân xuống, quan sát những vết hoen tử thi (những điểm hoặc mảng sắc tố xuất hiện sau khi chết, do sau chết máu không đông và dần dần đọng lại ở những vùng thấp của tử thi), từ phần ngực xuống mắt cá chân, toàn là những vết thâm có màu đỏ hoặc tím thẫm. Tuy nhiên, vết thâm tím đỏ ở vùng mang tai nạn nhân đã gây được sự chú ý cho tôi. Đây là vết thâm có màu đậm nhất, lại hơi trong suốt, không giống với những vết hoen tử thi được hình thành tự nhiên. Tôi dùng ngón trỏ ấn nhẹ vào vết thâm đó, khá cứng, không khác mấy với việc chạm vào những bộ phận khác trên thi thể.
Tôi nói với Phùng Khả Hân: “Tôi hi vọng họ sẽ không gấp rút hỏa táng, thi thể này cần được giải phẫu để giám định, anh có thể liên hệ với người nhà nạn nhân được không?”
Phùng Khả Hân đáp: “Đây là việc lớn, cần sự ra mặt của cục trưởng Dư.”
Tôi bảo: “Vậy anh gọi cho ông ấy đi, bảo ông ta xử lý, không phải ông ta bảo nếu có việc thì cứ liên hệ với ổng sao?”
Nhưng điều nằm ngoài dự kiến của tôi là, gia đình nạn nhân Vương Địch lại kịch liệt phản đối vụ giải phẫu thi thể. Bố mẹ Vương Địch đều là những công chức nhà nước, nhưng suy nghĩ lại cổ hủ, đòi tôi phải bảo đảm, sau khi giải phẫu nhất định phải tìm ra nguyên nhân tử vong, tìm ra bằng chứng Vương Địch bị kẻ khác sát hại. Nếu sau khi giải phẫu mà kết luận vẫn là tự sát, không khác gì làm nhục thi thể con gái họ, cục công an sẽ phải chịu trách nhiệm bồi thường về mặt tài chính.
Do hai bên không thể đưa ra sự thống nhất, tôi chỉ còn cách gọi cho Thẩm Thư để xin ý kiến.
Thẩm Thư hỏi: “Cô chắc chắn được mấy phần?”
Tôi đáp: “Khách quan mà nói thì tôi chắc được năm phần, nếu cộng thêm việc cả hai vụ án đều xuất hiện hiện tượng xác chết co giật, thì sự nghi ngờ chủ quan của tôi có thể thêm hai phần chắc chắn.”
Thẩm Thư biết tôi là người rất thận trọng lời nói, nếu đã quyết giải phẫu, nhất định sẽ phát hiện ra điểm tình nghi, bèn bảo: “Nếu đã như vậy thì cứ giải phẫu đi, chỉ cần chấp hành đúng pháp luật, thì dù cho có không phát hiện ra điều gì, cũng không phải lỗi tại cô, cục công an chắc chắn cũng không phải bồi thường. Chúng ta thông cảm cho tâm trạng của bậc làm cha làm mẹ, nhưng cũng không thể để chuyện đó làm ảnh hưởng đến công tác điều tra. Giai đoạn trước mắt, quyền xử lý thi thể không hoàn toàn thuộc về bố mẹ của nạn nhân, phía công an cũng có quyền can thiệp xử lý thi thể, điều này đã được pháp luật quy định rõ.”
Tuy chưa nhận được sự đồng ý của gia đình nạn nhân, nhưng tôi vẫn cho tiến hành giải phẫu thi thể của Vương Địch.
Vết thâm tím trên mang tai phải của nạn nhân là trọng điểm giải phẫu của tôi. Khi lần đầu tiên nhìn vào, tôi đã ngay lập tức đặt dấu hỏi về vết thâm có thể được gây ra bởi tác động bên ngoài này. Mặc dù nhìn có vẻ giống với những vết hoen tử thi khác trên cơ thể, song vẫn có sự khác biệt nhỏ giữa sự hoại tử của tổ chức cơ thể với vết hoen tử thi thông thường, sự khác biệt này có thể được nhìn thấy bằng mắt thường.
Khi dao phẫu thuật cắt vào phần mang tai của thi thể, sự chắc chắn của tôi lại càng được củng cố. Cảm giác tay khi mổ xẻ bộ phận cơ thể bị hoại tử khác với khi mổ xẻ bộ phận cơ thể bình thường. Đây là thứ kinh nghiệm mà phải giải phẫu qua nhiều tử thi mới có thể tích lũy được.
Giải phẫu xong, tôi thở dài như trút được gánh nặng. Bước ra khỏi phòng giải phẫu, nói với Phùng Khả Hân: “Hãy báo cho bố mẹ của Vương Địch, rằng con gái họ bị người khác giết.”
Đôi mắt Phùng Khả Hân sáng lên, bởi kết luận này cũng là những gì mà anh ta đang kì vọng. Dù sao anh ta cũng chỉ là một tay hình sự quèn, việc tự ý đem hồ sơ vụ án này lên cho cục thành phố, nếu phán đoán của anh ta sai thì sẽ phải chịu một áp lực rất lớn.