Nhật Kí Nữ Pháp Y: Để Người Chết Được Nhắm Mắt

Chương 52



Trở về đội hình sự, sau khi chạm mặt Thẩm Thư, tôi nói: “Quả đúng là cơ duyên, mẹ tôi chẳng may nhập viện, không ngờ lại giúp tôi tìm ra manh mối về công cụ gây án của hung thủ, tôi nắm chắc 9 phần, rằng máy tiêm không kim này được hung thủ dùng làm công cụ gây án, dù cho không phải, thì cũng sẽ tương tự với thứ mà hung thủ đã sử dụng.”

Thẩm Thư ngắm nghía máy tiêm không kim một hồi, nói: “Khoa học ngày càng tiến bộ, thủ đoạn gây án vì thế mà ngày càng tinh vi, quả đúng là thách thức đối với ngành hình sự. Bây giờ chúng ta sẽ cho thử nghiệm chiếc máy tiêm này.”

Tôi đáp: “Đừng, tôi còn phải dùng nó để tiêm cho mẹ nữa, chúng ta hãy kiếm một miếng đệm lót trong để không làm hỏng cái máy.”

Tôi tìm được mảnh giấy poly-etylen có khả năng kháng axit đặc ăn mòn, rồi dán nó thật cẩn thận lên trên lớp màng trong của máy tiêm, không để lộ một kẽ hở, sau đó hút axit sunfuric đậm đặc vào bên trong ống tiêm. Chọn một tấm bản bằng đồng làm mục tiêu, đứng cách 10m để bắn axit. Một cột chất lỏng siêu mảnh bắn trực tiếp lên bề mặt tấm bản đồng, để lại trên đó một vết thủng loang lổ, phát ra âm thanh xì xèo mãnh liệt, đồng thời phát ra khói và thứ mùi khó chịu xộc thẳng vào mũi.

Thẩm Thư vỗ tay: “Nếu dùng cái máy tiêm này ở trong khu phố đông người, cự li 10m hướng về phía nạn nhân để bắn, vừa có thể đảm bảo bắn trúng mục tiêu, mà lại không sợ bị người khác phát hiện. Loại máy tiêm này có thể tích khá nhỏ, có thể bỏ gọn trong túi áo hoặc túi chéo vai, sau đó thò tay vào bên trong ấn nhẹ một cái thì đảm bảo sẽ không gây được sự chú ý của bất kì ai.”

Thẩm Thư lập tức lệnh cho nhân viên hình sự, trong phạm vi của câu lạc bộ tình nhân, tiến hành điều tra tất cả những người có nghiệp vụ y, kinh doanh trang thiết bị y tế và những ai trong gia đình có người thân phải điều trị bằng tiêm insulin trong thời gian dài, yêu cầu phải tìm ra bằng được hung thủ trước khi hắn kịp ra tay thêm một lần nữa.

Trong danh sách khách mua hàng mà Vương Bổn Thiện, ông chủ đại lý bán máy tiêm không kim, đã cung cấp cho chúng tôi, thì có tổng cộng 107 vị khách, trong đó có 75 khách mua lẻ, còn lại là các đại lý đến mua sỉ. Điều tra từng người một là việc làm hết sức phức tạp và gian nan, nhưng công việc của hình sự chúng tôi là vậy. Chỉ cần gõ mấy cái vào đầu là sẽ tìm ra được hung thủ, e chỉ suất hiện trong mấy bộ tiểu thuyết trinh thám mà thôi, trên thực tế thì đa số thời gian được dùng để làm những việc nhàm chán như tôi đã kể trên, điều tra rồi lại đi theo dõi, đó mới chính là công việc quan trọng của cảnh sát.

Lại một tuần nữa trôi qua. Lần lượt từng người một trong số 75 khách hàng mua lẻ được cho tiến hành điều tra, song vẫn có hơn 30 người không chịu hợp tác. Còn những khách mua sỉ đa phần là các đại lý cấp 2, sau đó sản phẩm được phân phối về các đại lý cấp huyện và xã. Như vậy phạm vi điều tra càng bị mở rộng, không còn là một nhiệm vụ có thể hoàn thành chỉ dựa vào năng lực có hạn của hình sự thành phố.

Giờ chỉ còn biết trông đợi vào những phát hiện xung quanh việc điều tra câu lạc bộ tình nhân, gộp hai manh mối lại làm một, hi vọng có thể thu hẹp phạm vi điều tra và đạt được hiệu quả như mong muốn.

Khi tiến hành điều tra về câu lạc bộ tình nhân, chúng tôi cũng gặp phải rất nhiều cản trở. Cái tổ chức hỗn tạp này, không ngờ lại dính líu đến rất nhiều quan chức và người nổi tiếng. Bởi thế mà áp lực từ bên trên liên tục đổ xuống khiến việc điều tra không thể diễn ra một cách suôn sẻ. Những trinh sát viên của đội hình sự bắt đầu cảm thấy nhụt chí và muốn buông xuôi.

Đúng lúc vụ án đang rơi vào bế tắc, thì một tia sáng đã lóe lên ở phía cuối đường hầm. Một người trong cuộc đã tiết lộ về một manh mối quan trọng, rằng câu lạc bộ tình nhân từng có một thành viên bị mắc bệnh tiểu đường, là nữ, không rõ họ tên, có lẽ vì lí do sức khỏe nên cô ấy chỉ đến đó vài lần, sau đó thì mất hút. Hơn nữa, khi người phụ nữ này tham gia hoạt động, được ghép cặp với Triệu Minh Trạch và Lãnh Nguyên.

Thẩm Thư lập tức cho triệu tập hai người kể trên. Lãnh Nguyên và Triệu Minh Trạch giờ đây thân bại danh liệt, trông vô hồn như một cái xác, thậm chí đến việc báo thù cũng chả còn hứng thú để mà nhắc đến. Dưới đòn tâm lý của Thẩm Thư, cuối cùng họ cũng chịu hợp tác, hồi tưởng lại đặc trưng của người phụ nữ kia.

Bọn họ quen biết nhau qua mạng, nick-name của cô gái kia là “trân quý duyên phận”, khoảng 35 tuổi, cao tầm 1m6, thân hình cân đối, diện mạo xinh đẹp, rất chú trọng hình thức, gia cảnh chắc không tồi, đặc giọng dân Sở Nguyên gốc. Cô ta chưa từng tiết lộ tên thật, cũng không có số điện thoại, chỉ có thể liên lạc với nhau trên công cụ trò chuyện trực tuyến.

Thẩm Thư hỏi: “Ngoài hai anh ra, thì còn những người đàn ông nào khác từng tham gia hoạt động với cô ta không?”

Lãnh Nguyên đáp: “Có một cán bộ của thành phố, không rõ họ tên, và một tay khác tên là Ngô Minh Hải, giám sát của khánh sạn tư nhân Hyatt.”

Thẩm Thư nhờ bên an ninh mạng điều tra về ứng dụng trò chuyện trực tuyến của người phụ nữ kia, đồng thời theo những gì mà Triệu Minh Trạch và Lãnh Nguyên miêu tả, cho phác họa chân dung của người phụ nữ rồi gửi tới các đồn công an, yêu cầu phối hợp điều tra trong địa bàn khu dân cư. Ngoài ra, cắt cử người để theo dõi Ngô Minh Hải.

Trong số những thông tin thu thập được, có đến hơn 50 người phụ nữ có diện mạo giống với những gì mà cảnh sát phác họa, còn tình trạng sức khỏe từng người thì phải đến bệnh viện kiểm tra mới rõ. Nhưng trong số đó có một người phụ nữ mà thân phận đặc biệt của cô ta đã gây được sự chú ý cho Mã Kinh Lược. Người phụ nữ ấy tên Lý Man, là ủy viên kinh tế thương mại của hiệp hội ô tô, chồng là Kim Hiểu, chính là tay phó phòng quản lý cục Công nghiệp hóa chất đã từng cười nhạo Mã Kinh Lược vì nghĩ ông ta đầu óc có vấn đề.

Mã Kinh Lược kiến nghị với Thẩm Thư: “Vợ chồng Kim Hiểu và Lý Man, tuy chỉ là một trong số hơn 50 nghi phạm, nhưng bọn họ đã hai lần dính líu tới vụ án này, tuy là không thể xác thực, xong nó dường như báo hiệu điều gì, tôi kiến nghị ưu tiên điều tra hai người họ trước.” Thẩm Thư gật đầu ra vẻ đồng ý.

Tiểu sử bệnh tình của Lý Man khiến cảnh sát vô cùng phấn chấn. Kể từ năm kia, sau khi Lý Man sinh con muộn thì cô mắc phải chứng bệnh tiểu đường, liên tục phải tiêm insulin để duy trì sức khỏe ổn định. Phía hình sự đã nghĩ ra cách để chụp lại ảnh Lý Man, rồi đem đến cho Trịnh Minh Trạch và Lãnh Nguyên xem, cả hai đều xác nhận, cô gái bí hiểm trong câu lạc bộ trao đổi tình nhân ấy, chính là Lý Man. Khi đang đi trên đường, cô ta đã lấy thuốc chữa bệnh ra uống, điều đó vô tình tiết lộ cho cảnh sát tình trạng sức khỏe của cô ta.

Gần như đồng thời, đội cảnh sát điều tra về máy tiêm không kim cũng đem về một tin tức mới. Trong bản danh sách khách hàng của một đại lý cấp 2 phát hiện ra tên của Kim Hiểu. Theo miêu tả của đại lý cấp 2, thì diện mạo của người cung cấp hàng có những đặc trưng rất giống với Kim Hiểu.

Manh mối càng lúc càng rõ ràng, Thẩm Thư ra lệnh, lập tức cho triệu tập Kim Hiểu.



- -----oOo------