Sau khi đọc báo cáo kiểm tra bình lặn của Mã Cường, Thẩm Thư nhíu mày, cầm bút chì vẽ lên mặt giấy những dòng ngôn ngữ sao Hỏa mà không ai có thể hiểu được.
Thời điểm xảy ra vụ án của Mã Cường rất nhạy cảm, bởi chỉ ba tháng trước, Mã Cường và con trai của ông đã trở nên nổi tiếng khắp cả nước do một ta.i nạ.n giao thông. Mặc dù vụ ta.i nạ.n giao thông không thuộc phạm vi nhiệm vụ của Thẩm Thư, nhưng với tư cách là đội phó phụ trách công tác điều tra của đội hình sự thành phố Sở Nguyên, Thẩm Thư đã được đọc toàn bộ thông tin về vụ ta.i nạ.n. Cái chế.t của Mã Cường, liệu có liên quan đến vụ ta.i nạ.n giao thông này hay không? Đây có lẽ cũng là suy nghĩ đầu tiên của hầu hết mọi người.
Ba tháng trước, thời khắc giao mùa giữa xuân và hạ, buổi hoàng hôn hôm đó, Mã Dực Sinh, sinh viên đại học Tùng Giang, đang lái một chiếc xe hơi màu đen mới cứng đến đón bạn gái ở Cao đẳng Dệt may Tùng Giang bên cạnh. Bạn gái của Mã Dực Sinh, Điền Châu Châu, nổi tiếng là hoa khôi của trường cao đẳng Dệt may, từng cặp kè với nhiều con nhà đại gia. Cuối cùng, bằng tiềm lực tài chính hùng hậu của mình, Mã Dực Sinh đã giành chiến thắng và chiếm được trái tim của người đẹp. Hai người đã qua lại được gần nửa năm, lập nên kỷ lục mối tình dài nhất trong lịch sử tình trường đôi bên.
Điền Châu Châu ngồi trên chiếc xe sang trọng của Mã Dực Sinh, hai người đưa mắt nhìn nhau, dịu dàng và ngọt ngào, say đắm. Mặc dù có nhiều người đi lại trên đường trong khuôn viên trường, song Mã Dực Sinh, kẻ đang đắm chìm trong dòng sông tình yêu, hoàn toàn không để ý đến người đi đường, chỉ để ý tới dung nhan mỹ miều của Đường Châu Châu, như thể đang cưỡi mây đạp gió giữa một thiên đường hạnh phúc.
Đột nhiên có một tiếng nổ lớn, toàn thân xe rung lên, Mã Dực Sinh và Điền Châu Châu ngay lập tức thoát ra khỏi mị lực của tình yêu. Một cái bóng đen bị chiếc xe hất tung lên trời rồi rơi mạnh xuống đất, đập vào kính chắn gió, làm kính vỡ thành trăm mảnh.
Điền Châu Châu hét lên một tiếng: "A". Mã Dực Sinh vội vàng đạp phanh, an ủi Điền Châu Châu: "Bảo bối đừng sợ, không sao đâu."
Lúc này học sinh đi trên đường bắt đầu nhốn nháo, xúm lại bàn tán xôn xao: “Đâm phải người rồi, chắc bị đâm chế.t rồi”. Một cậu sinh viên đập vào kính cửa ô tô của Mã Dực Sinh rồi hét lớn: “Xuống đi, anh đâm phải người ta rồi.”
Điền Châu Châu nắm lấy tay Mã Dực Sinh đang định đưa tay ra mở cửa, nói: "Đừng đi xuống, chúng toàn là lũ sinh viên nghèo, không việc gì phải sợ bọn họ."
Mã Dực Sinh bĩu môi nói: “Sợ? Anh mà phải sợ bọn họ? Em không thấy hắn ta đập kính xe anh sao. Anh định xuống để dạy cho hắn ta một bài học.”
Nói xong, Mã Dực Sinh mở cửa xe bước xuống, hung hăng đẩy cậu sinh viên đang đập cửa kính, nói: “Đập cái gì mà đập, nếu vỡ thì mày có đền nổi không?”
Cậu sinh viên bị anh ta đẩy làm cho đơ ra một lúc rồi đáp: “Anh đâm phải người ta, còn không mau xuống xem xem tình hình thế nào”.
Mã Dực Sinh nói: “Mày có vấn đề gì à, tao đâm phải người thì liên quan gì đến mày? Đâm chế.t người thì cùng lắm bồi thường 300.000 tệ, tao thích thì tao có thể đâm cả chục người bất cứ lúc nào, còn già mồm nữa là tao đâm chế.t mày luôn, tin không?”
Cậu thanh niên sửng sốt, bị doạ cho nóng má.u, tiến lên đẩy Mã Dực Sinh: “Anh là thể loại người gì vậy, đâm người ta mà vẫn còn tỏ ra hung hăng.”
Mã Dực Sinh giơ tay tát thẳng vào mặt cậu thanh niên, chửi bới: "Tao hung hăng vậy đấy, có giỏi thì mày đánh tao đi.”
Cậu thanh niên tức giận, giơ nắm đấm lao vào đánh nhau với Mã Dực Sinh, đám học sinh đứng xem tỏ ra phấn khích, nói: "Đánh nó đi, đâm phải người ta còn tỏ ra hổ báo. “
Cậu thanh niên hơi gầy gò, ốm yếu lại kém Mã Dực Sinh hai tuổi, nên không thể đánh bại anh ta, phải lĩnh trọn nhiều cú đấm và đá. Một số nam sinh đứng xem cũng muốn lao lên thử, nhưng bị bạn cùng lớp kéo lại và nói nhỏ: “Đừng lại gần, cậu không nên động tới hắn. Bố hắn là Mã Cường. Ông ấy thường quyên góp tiền cho trường và là bạn thân của hiệu trưởng trường mình đấy. Nếu cậu mà đánh hắn ta thì về viết đơn xin thôi học đi là vừa. ”
Các sinh viên sau khi nghe nói kẻ lái xe đã đâm trúng người là con trai của Mã Cường, thì ai nấy đều im lặng. Nhiều sinh viên trong trường Cao đẳng Dệt may biết đến Mã Cường vì ông ta thường xuất hiện trong những dịp quan trọng như lễ kỷ niệm của trường để nói chuyện với các sinh viên, ông ta cũng đã nhận giúp đỡ cho hơn một chục sinh viên khó khăn trong trường. Các sinh viên biết rằng Mã Cường là một người nổi tiếng ở Sở Nguyên, nên không dám động tới con trai ổng.
Mã Dực Sinh rất nhanh đã đẩy ngã cậu sinh viên kia nằm lăn ra đất, đá vào sườn cậu ta một cái rồi nói: “Đồ kém cỏi, không có bản lĩnh thì đừng to mồm, kể cả có hai đứa như mày bước ra đây, tao cũng chấp hết.” Nói xong, anh ta mở cửa xe, nổ máy phóng đi, không thèm ngoái lại nhìn cô gái bị hắn ta đâm đang nằm trơ trên vũng má.u.
Khi cảnh sá.t giao thông đến thì Mã Dực Sinh đã tẩu thoát cùng với cô bạn gái. Cô gái bị đâm đã không thể qua khỏi.
Mặc dù các sinh viên đứng xung quanh không ai dám đứng ra ngăn cản hành vi tàn bạo của Mã Dực Sinh, nhưng ai đó đã lén quay lại toàn bộ quá trình hành hung và đánh đập của anh ta rồi tung lên mạng. Đoạn clip nhanh chóng được loan truyền như vũ bão trên khắp các trang mạng lớn nhỏ. Sự hống hách của Mã Dực Sinh đã khiến cộng đồng mạng dậy sóng, nhất là câu nói “Đâm chế.t một người thì đền 300.000 tệ, tao thích thì có thể đâm cả chục người bất cứ lúc nào.” Câu nói “nổi tiếng” của người “nổi tiếng” được cư dân mạng truyền tay nhau và trở thành nhiều dị bản.
Sau vụ việc, Mã Cường đã phải đau đầu để có thể dập tắt dư luận. Đầu tiên là tác động tới cục cảnh sá.t giao thông, để họ thông báo với bên ngoài rằng, xe của Mã Dực Sinh chỉ chạy có 30 mã lực khi đâm vào người khác. Sau đó nhận định, cô gái bị đâm chế.t đã không quan sá.t tình hình giao thông kĩ càng khi băng qua đường, nên một phần trách nhiệm cũng thuộc về cô ta. Hơn nữa, sau khi đâm vào người khác, Mã Dực Sinh đã xuống xe quan sá.t và sau đó phối hợp tích cực với cảnh sá.t trong quá trình điều tra, vì thế không bị quy vào tội đâm xe rồi bỏ chạy.
Sau đó, Mã Cường đã liên hệ với một trang mạng, trả tiền để họ khóc thuê cho Mã Dực Sinh, nhằm mục đích lấy được sự cảm thông từ phía dư luận. Mã Cường cũng đã nhờ phía cảnh sá.t tác động để đạt được thỏa thuận với gia đình cô gái bị đâm chế.t, bồi thường cho gia đình cô ta 700.000 nhân dân tệ, đổi lại, gia đình đó sẽ phải rút đơn kiện.
Sau một tháng nỗ lực dập lửa, cuối cùng cơn bão dư luận cũng lắng xuống. Mã Cường cũng vì thế mà kiệt sức, chỉ có cậu con trai Mã Dực Sinh là không mảy may quan tâm, mặc dù bị cục cảnh sá.t giao thông thu hồi bằng lái, song cậu ta vẫn ngoan cố lái xe mà không cần bằng, cũng chả ai cản được cậu ta.
Khi vụ án Mã Dực Sinh đâm chế.t người dần bị mọi người lãng quên, thì Mã Cường lại bị giế.t một cách bí ẩn. Liệu có mối liên hệ nào giữa hai vụ việc này hay không?
Đây là suy nghĩ đầu tiên của Thẩm Thư, và cũng là suy nghĩ đầu tiên của nhiều cảnh sá.t khác.
Thẩm Thư đã chọn Mã Kinh Lược, điều tra viên Lữ Hồng và Phùng Khắc Hân, đồn phó đồn cảnh sá.t thành phố Sở Nguyên để thành lập tổ chuyên án. Thẩm Thư có ấn tượng với Phùng Khả Hân từ sau vụ án ăn cắp xương từ lò hỏa táng để đem cung cấp cho các viện thẩm mỹ. Thẩm Thư rất trọng dụng những người trẻ biết xả thân vì nghĩa nên dự định sẽ chuyển cậu ta vào đội cảnh sá.t hình sự. Do lệnh điều động chính thức chưa được phê chuẩn, nên Thẩm Thư chỉ có thể mượn Phùng Khắc Hân về đội khi gặp phải một vụ án lớn.
Thẩm Thư phái Mã Kinh Lược và Lữ Hồng đi điều tra về các mối quan hệ xã hội của Mã Cường, nhất là những đối tác làm ăn và đối thủ cạnh tranh của ông ta, tất cả đều được đưa vào danh sách để điều tra. Phùng Khả Hân thì đi điều tra về cậu thanh niên đã đánh nhau với Mã Dực Sinh khi cậu này gây ra ta.i nạ.n, đồng thời cho điều tra về các mối quan hệ của gia đình cô gái bị đâm. Còn Thẩm Thư sẽ liên hệ trực tiếp với vợ Mã Cường là Triệu Thục Hoa cùng cậu con trai Mã Dực Sinh, hy vọng sẽ tìm được ra manh mối có giá trị.
Sau khi điều tra, Mã Kinh Lược và Lữ Hồng đã chọn ra ba nghi phạm chính. Một người là Chương Dương, chủ tịch công ty cầu đường thành phố Sở Nguyên, ông ta và Mã Cường là kẻ thù truyền kiếp từ thuở thiếu thời. Khi còn trẻ, họ đều là những kẻ côn đồ và thường xuyên đánh nhau, báo thù lẫn nhau, mối thù truyền kiếp kéo dài cả thập kỷ. Người thứ hai là đối thủ cạnh tranh của Mã Cường khi ông ta còn sống, Dư Đắc Thủy, chủ tịch khách sạn Hải Thiên. Hai người này có mối thù với nhanh trong lĩnh vực khách sạn, thậm chí còn từng đổ má.u. Người thứ ba là Kiều Xuân Trạch, tổng giám đốc công ty trang trí Mỹ Luân, từng cải tạo quy mô lớn cho một khách sạn của Mã Cường, nhưng Mã Cường đã bớt xén một phần chi phí và vẫn chưa chịu trả lại.
Cả ba người bọn họ đều có động cơ để giế.t Mã Cường, không nhất thiết phải tự mình ra tay, bởi họ đều có điều kiện để thuê sá.t thủ.
Tin tức mà Phùng Khả Hân mang về cho thấy, nam sinh đánh nhau với Mã Dực Sinh sau vụ ta.i nạ.n tên là Tề Thiên Nguyên, là người thành phố Tân Hương của tỉnh Hà Nam, bị đuổi khỏi trường vì tội “gây rối trật tự trường học”, hiện tại vẫn chưa biết sẽ ra sao. Cô gái bị đâm chế.t tên là Diêu Dao, là con gái một trong gia đình nghèo, bố mẹ cô là công nhân bị sa thải, nên tỏ ra khá hài lòng với số tiền bồi thường, đã chuyển ra ngoại tỉnh cách đây vài ngày, có thể thấy họ không có đủ điều kiện để gây án.
Thẩm Thư ghi chép lại bốn cái tên trên lên tờ giấy trắng, rồi lại ghi tên của Mã Cường, phác thảo một lúc rồi nói với ba cảnh sá.t: “Tiếp tục điều tra về bốn người này, nhất là những ai nắm rõ quy tắc sinh hoạt của Mã Cường, coi họ là đối tượng điều tra trọng điểm. Ngay cả khi đối phương có thể cung cấp bằng chứng ngoại phạm cũng không được bỏ qua, không loại trừ khả năng họ đã thuê sá.t thủ.”
Thẩm Thư đã hẹn gặp được với Triệu Thục Hoa, đến chiều sẽ tới nhà cô này để hỏi chuyện.
Tâm trạng của Triệu Thục Hoa đã ổn định lại, chỉ có điều giọng điệu vẫn có hơi độc đoán.
Thẩm Thư hỏi cô ta: “Bình lặn của Mã Cường được cất giữ ở đâu?”
Triệu Thục Hoa đáp: “Lúc nào cũng để ở nhà, khi nào cần bơm khí thì mới mang đi.”
Thẩm Thư hỏi: “Là anh ấy tự đi bơm sao? Nạp ở đâu?”
Triệu Thục Hoa cho biết: “Mọi lần đều do thư kí Chung Hân của chồng tôi đem đi bơm, nơi bơm ở Đội cứu hỏa của thành phố Sở Nguyên. Ở đó họ có máy thở dùng khi chữa cháy, Mã Cường lại rất quen mặt đội trưởng đội cứu hỏa và rất tin tưởng những người ở đó.”
Thẩm Thư nói: “Nghĩa là, ngoài Mã Cường, những người có thể động đến bình lặn của chồng cô bao gồm thư ký Chung Hân, kỹ thuật viên bơm hơi của đội cứu hỏa, người giúp việc trong nhà cô, cùng cô và Mã Dực Sinh” Triệu Thục Hoa đáp: “Đúng vậy,” sau đó đột nhiên gào lên: “Anh nói vậy là có ý gì? Sao lại tính cả tôi và Mã Dực Sinh vào?”
Thẩm Thư đáp: “Cô đừng hiểu lầm, tôi phân tích như vậy chả qua là do thói quen nghề nghiệp, trong quá trình vạch định đối tượng điều tra, chúng tôi sẽ cố gắng để không bỏ lọt bất kì một ai, kể cả là về lý họ không có bất kì sự hoài nghi nào, song cũng cần phải thông qua việc xác định chứng cứ mới có thể được loại trừ.”
Triệu Thục Hoa giáo huấn Thẩm Thư: “Các anh làm cảnh sá.t, đừng nên phí công vào những việc vô ích, cần phải năng cao hiệu suất điều tra, chứ cứ như các anh đi điều tra từng người một để loại trừ, sẽ làm lãng phí rất nhiều thời gian quý báu.” Thẩm Thư không muốn đôi co với cô ta về vấn đề này, cũng không so đo làm gì với thái độ của cô ta, hỏi: “Giúp việc nhà cô có ở nhà 24/24 không? Lai lịch cô ta thế nào?”
Triệu Thục Hoa đáp: “Cháu ấy là họ hàng xa của Mã Cường, gọi Mã Cường là biểu thúc, năm nay 19 tuổi, không có người thân ở thành phố Sở Nguyên này, ngoài việc ra chợ mua rau, còn lại đều ở trong nhà.”
Thẩm Thư nói: “Cô không đi làm, Mã Dực Sinh lại đang trong kì nghỉ hè, nên thời gian hai mẹ con cô ở nhà chắc cũng nhiều.”
Triệu Thục Hoa sốt ruột khua khua tay: “Đừng có hỏi về hành tung của tôi và Mã Dực Sinh nữa, các anh đang phí công vô ích đó, đồng chí cảnh sá.t của tôi à.”
Thẩm Thư hạ giọng đáp: “Nếu đã như vậy, tôi xin cáo từ, nếu có chỗ nào cần sự phối hợp của cô và Mã Dực Sinh, tôi sẽ lại tìm đến.”
Triệu Thục Hoa cau mày, một tay ôm lấy trán, một tay khẽ xua, tỏ vẻ mình đang chìm sâu trong nỗi đau mất chồng, yêu cầu Thẩm Thư mau rời đi, đừng quấy rầy cô nữa.
Cuộc điều tra dưới đây, sẽ từng bước loại trừ những người bị tình nghi.
Máy bơm khí của đội cứu hỏa có thể tích rất lớn, về cơ bản là không có khả năng để tác động vào. Giúp việc nhà Mã Cường còn nhỏ tuổi, các mối quan hệ xã hội đơn thuần, gần như không tiếp xúc với thế giới bên ngoài, nên có thể tạm thời bị gạch ra khỏi danh sách. Như vậy, trọng tâm điều tra sẽ được dồn lên người Chung Hân.
Chung Hân là thư kí của Mã Cường, nữ, 25 tuổi, tốt nghiệp khoa tiếng Trung của Đại học Bắc Kinh 3 năm về trước. Chưa kết hôn, có nhan sắc bẩm sinh, gia đình ở ngoại tỉnh, tính cách hoạt bát, tiếp xúc phức tạp với nhiều người. Theo phân tích lời khai của đồng nghiệp cô ấy, ngoại trừ công việc thì cô ấy và Mã Cường không có mối liên hệ cá nhân. Hơn nữa, đời tư của Mã Cường khi còn sống cũng khá đơn thuần, ngoài việc ông này hay ra vào những con phố “đèn đỏ”, thì chưa phát hiện ông ta có một nhân tình cố định nào, nguyên nhân chính là do lai lịch cường thế của gia đình Triệu Thục Hoa, mà con đường sự nghiệp của Mã Cường bắt buộc phải dựa vào nhà vợ, nên ông ta không dám hái hoa tìm liễu ở bên ngoài.
Như vậy, Chung Hân đã dần lộ diện, trở thành nghi phạm số một của vụ án.
Thẩm Thư nói với ba nhân viên cảnh sá.t đang điều tra về vụ án: “Trước mắt đã xác nhận, bình dưỡng khí mà Mã Cường sử dụng trước khi chế.t là của chính ông ta, chưa từng bị đánh tráo, cũng có nghĩa là, trong toàn bộ quá trình xảy ra vụ án, người duy nhất có khả năng can thiệp chính là Chung Hân, cô ta sau khi đến Đội cứu hỏa để bơm khí nén đã lén đổi khí bên trong bình lặn.”
Phùng Khả Hân đáp: “Vậy bước tiếp theo của chúng ta có phải cho tiến hành điều tra từ Chung Hân, cố gắng tìm ra điểm giao cắt giữa cô ta và bốn nghi phạm đã được xác định trước đó, nhằm thu hẹp phạm vi điều tra và tìm ra động cơ phạm tội của cô ấy.”
Thẩm Thư gật đầu tán thành và nói: “Đó là hướng điều tra. Trước tiên, chúng ta hãy điều tra xem Chung Hân có khả năng gây án độc lập hay không, và liệu có bất kì tư thù cá nhân nào giữa cô ta và Mã Cường hay không. Nếu có thể loại trừ, thì hãy dốc sức để tìm ra điểm giao cắt giữa cô ta với 4 người là Chương Dương, Dư Đắc thủy, Kiều Xuân Trạch, Tề Thiên Nguyên. Chỉ cần có một manh mối nhỏ, cũng sẽ trở thành điểm đột phá của vụ án.”
Thẩm Thư dừng lại rồi nói thêm: “Tất nhiên, chúng ta cũng không thể bỏ qua khả năng người khác phạm tội. Chỉ số IQ của Chung Hân không hề thấp, nếu cô ta rắp tâm hãm hại Mã Cường, không nhất thiết phải dùng phương pháp can thiệp vào bình dưỡng khí của ông ta, bởi như vậy rất dễ hướng sự nghi ngờ của người khác về phía cô ấy. Bất luận thế nào, cô ta cũng là mấu chốt của vụ án.”