Nhật kí phấn đấu của mẹ phản diện

Chương 120: Idol



Sau khi đứng đợi nửa giờ, cuối cùng Tiêu Nhược Quang cũng xác định rằng anh chị yêu dấu của mình lại quên em trai lần thứ 6 trong tháng rồi. Cậu quyết định phải tự lực cánh sinh.

Không phải chỉ về nhà thôi sao? So easy.

Tiêu Nhược Quang kéo nhẹ quai đeo cặp sách, nghĩ tình hình hiện tại của mình. Đầu tiên, cậu tiên có khồng, bởi vì hôm nay cậu quên mang tấm card không biết có bao nhiêu tiền trong đó, cũng không biết mỗi năm đều có tiền cổ tức chuyển vào.

Thứ 2, hôm nay cậu không mang theo điện thoại, lúc sáng chuẩn bị đi học thì thấy điện thoại hết pin nên cậu để ở nhà sạc rồi.

Như vậy, bây giờ, trên người cậu chỉ có một chiếc cặp sách, trong cặp sách có một cuốn Ngữ Văn, một Toán và một cuốn sách tiếng Anh. Đây là ba người lính ngự lâm nhất định phải có, còn có một quyển sách địa lý cho ngày hôm nay, bài tập về nhà đương nhiên không tính.

À, cậu còn một cái hộp bút, trong đó có 2 cây chì bấm, một cục tẩy, còn có 3 cây bút đen với một cái thước kẻ.

Hôm nay cậu mặc một chiếc áo khoác màu đen, mặc màu này cho phần khuỷu tay không dễ bị bẩn lúc đi học, còn có một chiếc quần jean xanh đậm và một đôi giày thể thao hàng limit màu trắng.

Ngoại trừ những thứ trên, cái gì cũng không có.

Tiêu Nhược Quang suy nghĩ một chút, hình như đường về nhà hôm nay có chút khó khăn, cậu có chờ nữa không nhể? Không, hôm nay cậu phải tự mình về nhà, cậu muốn cho anh chị biết, dù hai người không nhớ tới em thì em cũng có thể tự về nhà.

Tiêu Nhược Quang định rời đi thì bị ai đó nắm lấy khuỷu tay.

Cậu quay đầu lại, thấy một cô gái trông rất rất xinh đẹp, cậu nhớ rõ chị này, lúc trước là bạn cùng lớp với chị hai. Mẹ cậu từng nói, nếu một ngày mà gặp chị này, cậu phải nói….

“Xin chào, chị thấy em đợi ở đây rất lâu rồi, em gặp chuyện khó sao?” Đôi mắt Liêm Tử Huyên lấp lánh, như thể nói nếu có khó khăn gì cứ nói với chụy này! Nói với chụy đi! Chụy đến để giúp em, chị sẽ giúp em!

Tiêu Nhược Quang nuốt nước miếng, mẹ cậu đã nói thế này: “Tiêu Nhược Quang, nếu một ngày cô gái này, thấy rõ bức ảnh mà mẹ đang cho con xem chưa, không sai, nếu cô gái này mở miệng nói chuyện với con. Nếu con quen thân với cô gái này….”

Tiêu Vũ cầm con robot Kim Cương của cậu, bẻ “crách” một cái.

Tiêu Nhược Quang tròn xoe mắt, yên lặng một chút rồi nói: “Mẹ! Con đó 120,000 tệ (422,571,751 VND) đấy ạ!”

Tiêu Vũ: “… What!!! Cái đồ vỡ này những 120.000 tệ?”

Quý Huyền quay đầu nhìn bầu trời quang đãng bên ngoài, nói: “Thực ra, thứ này không có giá trị bao nhiêu, chủ yếu tiểu Quang thích nó thôi!”

Tiêu Vũ không quan tâm thằng con mình có thích con robot này hay giá trị của nó là bao nhiêu, cô hỏi Tiêu Nhược Quang: “Thấy rõ kết cục của nó chưa? “

Tiêu Nhược Quang gật đầu: “Con biết rồi, mẹ cứ yên tâm, con lớp 7 còn chị đó lớp 10. Tụi con không học chung khu, nhất định sẽ không gặp nhau.”

Tiêu Vũ mỉm cười, cô xoa đầu Tiêu Nhược Quang rồi nói: “Con trai ngốc! Người ta muốn gặp con thì có rất nhiều cách. Nếu con bé vẫn là con bé, thanh cao mà không hay, kiên cường mà lại động lòng người thì có thể hai đứa sẽ không có giao thoa gì.” Mặc kệ con bé áp dụng phương pháp nào, nhưng nó đã biết được ít chuyện rồi, điều đó khiến phân loại bánh bèo của con bé bị biến đổi. Vậy nên, gặp nhau chỉ là chuyện sớm muộn.

Tiêu Nhược Quang có lo lắng mình sẽ như con robot không? No, đó là chuyện không thể. Với thân thủ hiện tại của cậu, nói thật thì, đánh mẹ dễ như chơi. Tất nhiên, theo lời này, cha cậu cũng tẩn cậu dễ như chơi.

Điều khiến Tiêu Nhược Quang thực sự sợ hãi chính là, sau đó mẹ cậu nói một câu: “Nếu con không làm theo lời mẹ nói, mẹ sẽ tiện tay xé —- Manh Manh.” Ngay lập tức, một tấm poster xuất hiện trong tay Tiêu Vũ.

Tiêu Nhược Quang: “… Mẹ cứ yên tâm ạ.” Tiêu Nhược Quang vỗ vai Tiêu Vũ, nói: “Mọi chuyện có thể thương lượng mà mẹ, trả lại….poster cho con đi ạ. Đó là hàng limit đó!”

Nhớ lại toàn bộ câu chuyện, lúc này Tiêu Nhược Quang nhìn Liêm Tử Huyên là nhớ đến tấm poster trên tay mẹ mình, bả vai cậu run cầm cập, vội đáp lời Liêm Tử Huyên: “Không không không, em không có sao, em không gặp chuyện gì hết ạ.”

Liêm Tử Huyên nóng nảy, sao có thể không sao, rõ ràng em ấy đang đợi xe. Round Văn Liệt không dễ đi, nhưng còn Tiêu Nhược Quang mà! Chẳng lẽ em đã quên những ngày tháng hai mình sống nương tụa, chăm sóc lẫn nhau sao? Bây giờ, em đã là cậu cả của Quý gia đó!

“Có phải em không có tiền gọi xe về đúng không? Chị cho em mượn nhé?” Liêm Tử Huyên vội vàng lấy ví tiền từ trong túi ra, khi cô ta ngẩng đầu lên lần nữa thì Tiêu Nhược Quang đã chạy biến.

Liêm Tử Huyên: “…” Thần kinh! Chị đây xinh đẹp như hoa mà mày né như né quỷ vậy! Tốn công chị đứng đợi với mày cả nửa tiếng, đồ điên mà!

Tiêu Nhược Quang chạy một mạch, ngẩng đầu nhìn liếc qua chị gái đang đứng trước cổng trường. Được, không cần suy xét gì nữa, cậu thật sự phải tự mình tìm cách đi về.

Tiêu Nhược Quang thích một bạn nữ, là bạn cùng lớp thời mẫu giáo, tên Manh Manh.

Manh Manh ngây thơ dễ thương, băng tuyết thông minh*, lui lại thì khỏe mạnh kháu khỉnh, đi tới thì xinh đẹp động lòng người. Lông mi hai mắt như nan quạt, chớp chớp cái hệt như một đôi mắt biết nói. Không nói đến chiếc mũi xinh xắn, thì hai lúm đồng tiền hai bên má hiện lên khi cong miệng cười cũng có lực thu hút người khác.

*Gốc: 冰雪聪明: Hình dung ai đó vô cùng thông minh.

Tất nhiên, Tiêu Nhược Quang không biết, cậu khi đó còn dễ thương hơn Manh Manh nhiều.

Điều quan trọng là vì Manh Manh quá dễ thương nên cô bé đã được ra mắt ngay năm lớp lá đó.

Trường mẫu giáo của Tiêu Nhược Quang chỉ là một trường mẫu giáo bình thường, bỗng xuất hiện ngôi sao nhí! Điều đó thật không dễ dàng gì, mẹ của Manh Manh mỗi ngày đều đăng ảnh con lên Weibo, rồi đột ngột kí hợp đồng với công ty kinh tế hot nhất bấy giờ.

Kể từ đó, đường thành sao thẳng tiến không nói, tỉ lệ lộ mặt nhanh như tốc độ bay lên bầu trời của tên lửa. Điều đáng khen hơn là độ hot của cô bé không biến mất theo thời gian, mà còn nóng hơn khi cô bé lớn lên.

Từng là em bé quốc dân, giờ đây là con gái quốc dân, không khó để tưởng tượng rằng, Manh Manh sẽ thành nữ thần quốc dân trong tương lai.

Lúc này, Tiêu Nhược Quang tạm thời nghèo khó tình cờ gặp được Manh Manh yêu dấu ở ven đường, Tiêu Nhược Quang thích Manh Manh ít nhiều là theo phong trào. Đương nhiên không thể nói, cái phong trào dài từ lúc học mẫu giáo tới giờ.

Lúc Manh Manh mới ra mắt, với tư cách là bạn học cùng lớp, tất nhiên mọi người đều ủng hộ hết mình. Về sau thì Manh Manh không cần đến sự hỗ trợ của bạn học nữa, nhưng mà, ngôi sao nhí bên mình mà! Tất nhiên có không ít bạn nhỏ cùng lớp với Manh Manh gia nhập hội đu idol, mặc dù khi ấy họ mới 6 tuổi.

Lần đu này kéo dài 6 năm, cho đến khi tốt nghiệp cấp 1, nói trắng ra thì cậu cũng không biết mình thích Manh Manh chỗ nào, nhưng tóm lại đu riết cũng quen. Huống hồ, lúc vào cấp 2, số người thích Mang Manh càng nhiều, càng trung thành hơn. Nên Tiêu Nhược Quang càng không thể rời khỏi fanclub chính thức* của Manh Manh. Cậu phải bắt kịp thời đại.

*Gốc: Hậu viện hội – Đây là khái niệm chỉ bên Trung mới có, là 1 tập thể fan được phân bổ vào các vị trí cụ thể và được ekip của nghệ sĩ công nhận, với nhiệm vụ chính là hướng dẫn, điều tiết fandom support cho nghệ sĩ

Giờ đây, khi nhìn thấy Manh Manh, người chỉ luôn xuất hiện trên TV gần mình, ngay lập tức Tiêu Nhược Quang đem chức trách của Khung Thành ra.

“Manh Manh, Manh Manh, mình thích cậu ~!” Tiêu Nhược Quang nhớ trong cặp còn một quyển vở, nếu được ký tên lên thì!! Có chữ ký, địa vị trong lớp của cậu có thể tăng thêm một cấp, hôm nay may mà bị anh chị quên béng.

Manh Manh tên thật là Lục Linh, năm nay 12 tuổi, bằng tuổi Tiêu Nhược Quang. Lục Linh hot mạnh khi cô bé dùng một bài hát cute phô mai que để dành được chức quán quân của tháng, thậm chí là của năm. Bất kể có bao nhiêu ca sĩ chuyên nghiệp không phục thì với xã hội hiện nay, dễ thương là công lý.

Sau khi Lục Linh hot mạnh thì liên tục nhận được thông cáo, bất kể tính cách thật của cô bé ra sao, ít nhất, với bên ngoài thì Lục Linh là một sao teen lễ phép đáng yêu.

Nghe thấy tiếng của fans, đầu tiên cô ta nhíu mày lại. Hôm nay cô ta đến để quay một bộ phim truyền hình thần tượng được cải biên từ IP lớn trong năm. Cô ta đóng vai nữ chính thời cấp 3. Tuy Manh Manh mới 12 tuổi nhưng dậy thì tốt, chiều cao đủ, nhìn như thiếu nữ 15-16 tuổi vậy. Nên không có vấn đề khi diễn nữ chính thời cấp 3.

Đang đi thì bỗng xe của quản lý bị hỏng giữa đường, cô ta và trợ lý chỉ có thể xuống xe để bắt xe đến phim trường. Kết quả, nửa đường bị người khác nhận ra, bây giờ đang bị một đám người vây quanh bên đường, không thể tiến lên cũng không thể lui.

Tiêu Nhược Quang lao vào đám đông, cầm cuốn sổ, hét lên: “Manh Manh, ký tên cho mình với!” Ngày mai, cả lớp sẽ nghe theo lệnh cậu đó, cậu có chữ ký mà!

Một trợ lý ngăn Tiêu Nhược Quang lại: “Tránh ra, đừng tới gần.”

Trợ lý bên kia cũng hét lên: “Xin lỗi, Manh Manh đang vội, mọi người nhường một chút.”

Bởi vì xuống giữa chừng bên bên người không nhiều có vệ sĩ, chỉ có 2 trợ lý với 2 vệ sĩ thôi, miễn cưỡng bảo vệ Manh Manh, bởi thế không thể bắt xe.

Tiêu Nhược Quang cố gắng chen vào đám đông, nhưng thấy không thể chen vào vòng bảo vệ của Manh Manh, trong tích tắc, cậu muốn bỏ cuộc rồi.

Khó lắm mới gặp được sao trên đường, đương nhiên không ai cho qua, chưa kể rất nhiều người rất thích cô gái này nên chen chúc đi tới. Thấy vòng bảo vệ không giữ được, Tiêu Nhược Quang vội vàng chạy ra ngoài chặn một cái taxi, dùng đôi giày hàng limit dỗ tài xế đi qua, cậu ngồi ghế phụ hét lên: “Manh Manh, đây đây.”

Trợ lý nhìn thấy trong nháy mắt, hai người che chở Lục Linh lên xe. Hai bảo an không vào được nên tự mình vẫy xe khác và đi theo sau xe của Tiêu Nhược Quang đến tận trường quay.

“Cảm ơn!” Lục Linh cuối cùng cũng thoát ra khỏi đám người, lên xe cười liền nói cám ơn.

Tài xế nhìn thoáng qua, ồ, không phải sao teen đang nổi sao! Tiêu Nhược Quang nhanh chóng lấy notebook của mình ra nói: “Manh Manh, cậu ký tên cho mình đi!”

Vì chen vào đám đông nên tóc tai Tiêu Nhược Quang như ổ gà, trên mặt cũng có 2 vết cào, mà lúc bắt xe bị xô ngã nên đôi tay bị bẩn. Cả người trông rất chật vật, bộ dạng cầm bút lông với notebook quả thực đạt tiêu chuẩn trạch nam ngày nay. Tuy giá trị nhan sắc rất cao nhưng chiều cao thì không đủ, nhìn y học sinh tiểu học.

Lục Linh cầm lấy notebook, tùy tiện ký hai cái, sau đó trả lại cho Tiêu Nhược Quang rồi nhắm mắt nghỉ ngơi.

Tài xế hỏi Tiêu Nhược Quang: “Chúng ta đi đâu đây?”

Người trợ lý nói ngay: “Đến tòa nhà Quý thị trước.” Một trong những phân cảnh hôm nay ở trong sân do Quý thị cấp. Vốn dĩ bộ phim này do Quý thị đầu tư, cung cấp khoảng sân cũng chỉ để tiết kiệm kinh phí.

Tiêu Nhược Quang sửng sốt: Í? Nhà mình kìa?