Qúy Huyền:".....Vậy nếu, Qúy Du bị thằng nhóc đó đè ra đánh thì sao?"
Tiêu Vũ cười nói: "Vậy thì để anh đánh thằng nhóc trước sau đó em mới lên sàn, đánh một cái rồi cho một cây kẹo! Cái này gọi là~ một người diễn vai chính nghĩa, một người diễn vai phản diện.Há há há há há...."
Qúy Huyền:"....." Nội tâm của phản diện* tan vỡ lập tức, Qúy Huyền ngay lập tức đem suy nghĩ sùng bái gom lại một chỗ, đá nó ra khỏi não.
(Phản diện ở đây là chỉ Qúy Huyền đó, ở trên Tiêu Vũ nói ảnh diễn vai phản diện mà)
"Có cái gì hay mà cười, im lặng đi! Đồ đạo đức giả!" Qúy Huyền thật sự cạn lời.Đại công vô tư, thanh liêm chính trực cái gì chứ, mẹ nó tất cả chỉ là đóng kịch!!!!!
Tiêu Vũ không nói gì, chỉ im lặng cố gắng dùng sức chui vào xe, chỉnh lại ghế ngồi, để lại cho Qúy Huyền cái xe lăn.
Qúy Huyền: "....." Cô ấy phản bác một chút sẽ vui hơn đó.
"Cha ơi, đạo đức giả là gì vậy ạ?" Tiêu Nhược Quang cũng nhảy vào xe, nhìn Qúy Huyền đang cất xe lăn đi,hỏi.
Qúy Huyền không thèm ngẩng đầu trả lời:"Con hỏi mẹ con đấy."
Tiêu Nhược Quang quay đầu nhìn Tiêu Vũ, Tiêu Vũ cười nói:" Ví dụ như cha con, hiện tại thì đang giúp mẹ cất xe lăn, việc này làm mẹ vô cùng hạnh phúc cảm động đến rơi nước mắt. Nhưng thật sự là cha con không muốn làm việc này, còn lén mắng mẹ là đồ phiền phức. Đó gọi là đạo đức giả."
Tiêu Nhược Quang khiếp sợ nhìn Qúy Huyền:"Cha?" Cậu không nghĩ cha là loại người như vậy.
Qúy Huyền:"...." Đừng lấy anh làm ví dụ chứ!!!!!
Sau khi Qúy Huyền lên xe, anh liền nói với Tiêu Vũ: "Anh nói này, lần sau em lấy cái gì làm ví dụ thì lấy chứ đừng lấy anh làm ví dụ được không?"
Tiêu Vũ tự hỏi trong chốc lát, nói với Tiêu Nhược Quang: "Tiểu Quang đạo đức giả có thể giải thích như thế này, đạo đức giả có nghĩa là chỉ những người trong ngoài không đồng nhất, khẩu thị tâm phi.Đây là một tính từ. Tất nhiên, nó cũng có thể được coi là nói cho có lệ, nói người ta bát diện linh lung *, nói người ta có EQ rất cao. "
(*八面玲珑 – Bát diện linh lun: Bây giờ dùng để hình dung người đối nhân xử thế linh hoạt,đối với ai cũng khéo léo.)
Hai con mắt lớn của Tiêu Nhược Quang mở to, dùng âm thanh mềm mại khiến người khác tan chảy, dứt khoát nói: "Không hiểu."
Tiêu Vũ liền tiếp tục hỏi:" Thế lời giải thích trước đó con có hiểu không?"
Tiêu Nhược Quang lập tức gật đầu:"Dạ hiểu."
Cho nên, Tiêu Vũ xoay người bất đắc dĩ nói với Qúy Huyền: "Anh thấy rồi đó, em đâu còn cách nào đâu."
Quý Huyền: "......"
Vốn định đưa Tiêu Nhược Quang đến trường thế nhưng mới đi được nửa đường đã nhận điện thoại từ nhà nói ông nội Qúy tới nên Qúy Huyền lại đưa hai mẹ con họ Tiêu về nhà gặp ông.
Sau khi xác định Tiêu Vũ ổn định rồi Qúy Huyền mới gọi điện thông báo mọi chuyện cho ông nội Qúy. Anh nghĩ rằng, ông nội Qúy tới không chỉ để gặp Tiêu Vũ mà còn để xem đứa chắt trai từ trên trời rơi xuống.
Tiêu Vũ không có ý kiến gì, đồng ý cho Tiêu Nhược Quang nghỉ học, sau đó 3 người cùng nhau về nhà
Theo trí nhớ của nguyên chủ thì ông nội Qúy là rất hiền lành, đối với nguyên chủ thì vô cùng yêu thương.
Vậy nên, Tiêu Vũ vô cùng vui vẻ đi xe lăn vào nhà, tuy rằng ông nội Qúy vô cùng yêu thương cô cháu dâu này nhưng ông cũng không hoàn toàn hiểu nguyên chủ.
Tiêu Vũ không hề lo lắng chút nào, thoải mái lắn xe vào nhà.
Quả nhiên, ông nội Qúy đang ngồi trên ghế sô pha nghe được tiếng mở cửa liền quay đầu nhìn qua, sau đó đau khổ tột cùng* hô: "Tiểu Vũ ~"
(Ở bản cv nó ghi là tê tâm liệt phế, tra google thì nó ra nghĩa như trên.)
Tiêu Vũ đáp lại: "Ông nội ~!"
"Tiểu Vũ ~!"
"Ông nội ~!"
"Tiểu Vũ ~|"
"Ông nội ~!"
Qúy Huyền bị nghe hai người họ hát hồ lô oa đến ngứa cả tai, rốt cuộc không thể nhịn được nữa, hỏi: "Hai người không thể nói chuyện bình thường được sao?"
Ông nội Qúy ngay lập tức cho anh ăn một gậy, mắng:" Thằng cháu bất hiếu này,ăn nói cái kiểu gì đấy!"
Sau đó ông đau lòng vỗ tay Tiêu Vũ: "Sao cháu lại bị thương thế này? Có đau lắm không? Bác sĩ nói sao?"
Tiêu Vũ thở dài nói: "Bác sĩ nói cháu cứ thế này mà sống cả đời thôi ạ." Câu này thật sự không phải là chém gió, bác sĩ đã nói với nguyên chủ rằng cô ấy đã bị liệt toàn thân.
Ông nội Qúy vô cùng tức giận liền nghe Tiêu Vũ nói tiếp: "Cháu nghe xong, vô cùng tức giận~ Vậy nên, vượt lên số phận, cuối cùng từ liệt toàn thân thành liệt thân dưới ạ." Tiêu Vũ vừa nói vừa rơi nước mắt.
Quý Huyền: "......"
Ông nội Qúy vô cùng hưng phấn nói: "Tiểu Vũ nhà ta đúng là quá lợi hại, đúng rồi, nghe nói cháu sinh cho ta một đứa chắt trai." Nói tới đây, ông lại cho Qúy Huyền một gậy nữa nói: "Chuyện lớn như thế mà mãi mới chịu nói với ông, mày định để ông tức chết mới chịu hả."
"Đừng đánh cha cháu!" Tiêu Nhược Quang đang trốn ở gần đó vội bước ra nói.
Ông nội Qúy sững sờ nhìn Tiêu Nhược Quang một lúc nói: " Giống, rất giống, cứ như cháu trai hồi nhỏ vậy!"
Qúy Huyền cười dịu dàng rồi vẫy tay với con trai: "Tiểu Quang, lại đây chào ông cố nào."
Ông nội Qúy xoa xoa Tiêu Nhược Quang, lại nói với cậu vài câu rồi quay đầu hỏi Tiêu Vũ: "Lần này quay về, cháu có định đi nữa không?"
Tiêu Vũ trả lời: "Trước khi Qúy Huyền cưới vợ mới, cháu sẽ tạm thời ở đây."
Ông nội Qúy buồn bã nói: "Đều do ông không tốt, lúc hai đứa ly hôn ông không kịp ngăn cản, nếu không thì sao lại để....." Nói tới đây, ông trừng Qúy Huyền một cái lại nói "Thằng Sói Mắt Trắng đuổi cháu ra khỏi nhà chứ! Ông thật có lỗi với cha cháu."
Tiêu Vũ: "...." Đúng là theo ký ức thì cô cũng hiểu ông nội Qúy đôi chút nhưng, cô không ngờ ông lại thương cô nhiều như vậy, hơi khó tiếp thu nha~
Qúy Huyền liền nói: "Ông nội, khi đó cháu đã chuyển nhượng toàn bộ tài sản của mình cho cô ấy."
Ông nội Qúy càng tức giận hơn nữa, lại cho Qúy Huyền một gậy nữa nói: "Mày nói cái gì?Đưa cho có 100 triệu NDT mà tự hào à! Thằng nhóc thúi này!
(100 triệu NDT= 330,067,983,700.0 VND nhiêu mua được bao nhiêu căn hộ chung cư vinhome nhỉ????)
Sau đó ông lại nắm tay Tiêu Vũ nhìn Qúy Huyền nói:"Mày biết không?Nếu không có cha của Tiêu Vũ thì ngay cả một cắc cũng không có nói chi 100 triệu NDT! Cha mày làm cho công ty suýt nữa thì phá sản, nếu không nhờ hồi trước cha con bé đi nhờ vả từng người một thì làm sao công ty có thể được đưa ra thị trường. Mày cho rằng Lạc tổng hồi đó chịu mua cổ phần vì mày à? Đó là vì người ta nhìn vào thân phận chồng của Tiêu Vũ, người ta nể mặt cha Tiêu Vũ."
Qúy Huyền quyết định im lặng, Tiêu Vũ cười lớn để làm dịu bầu không khí, nói: "Ha ha ha ha... ông ơi, ông muốn ăn gì không ông? Để cháu nấu cho ông ăn."
Ông nội Qúy lắc đầu, nói:"Sao ông để cháu xuống bếp được? Cháu yên tâm, có ông nội ở đây, chỉ cần con muốn, ông sẽ luôn đứng về phía con." Hồi đó,ông nội Qúy nghe hai người ly hôn, suýt nữa tăng xông mà xỉu. Thằng cháu ông không muốn cưới con gái người ta, ông cũng đâu có ép! Thế mà nó cưới xong lại bỏ, thế có khác gì thằng cháu ông phụ bạc ruồng bỏ con gái người ta.
Ông nội Qúy lập tức chạy đến, đáng tiếc, chỉ đuổi kịp Tiêu Vũ đã xách hành ly rời nhà.
Nguyên chủ và ông nội Qúy thật sự rất thân thiết, lúc cô ấy ra đi đã nói với ông đừng tìm cô ấy nữa, cô ấy nói bản thân mình cũng chả là người tốt đẹp gì, chỉ có cái mặt là tạm được.Nguyên thân bảo 100 triệu là đủ cho cô ấy sống mấy đời, cô ấy muốn tìm một nơi yên tĩnh và sẽ sống một cuộc sống tốt ở đó.
Nhưng mà ông nội Qúy không yên tâm. Cho người tìm nguyên chủ hai lần, đều bị cô ấy phát hiện, lập tức chuyển đi cho nên về sau ông nội Qúy cũng không đi xem cô ấy nữa.
Về sau, hành tung của Tiêu Vũ bị cắt đứt, ông nội Qúy buồn bã rất lâu.
Tiêu Vũ đương nhiên biết ông nội Qúy đối xử với nguyên chủ tốt là để trả ơn sự giúp đỡ của cha Tiêu năm đó. Ông nội Qúy nhớ rõ đạo lý tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo*
(Câu này có nghĩa, sống phải biết khắc ghi ơn nghĩa của người khác, dù chỉ bé bằng một giọt nước cũng phải báo đáp ơn ấy bằng một dòng suối mạnh mẽ.)
"Ông ơi.... đây không phải lỗi của Qúy Huyền, khi đó cháu đã không làm gì tốt việc gì thì thôi, đã thế còn nghiện cờ bạc, ai cũng chịu không nổi." Tiêu Vũ không nhịn được nói đỡ cho Qúy Huyền vài câu, mặc dù Qúy Huyền cứ như cái hũ hút vậy.
"Thằng nhóc đó dám nói cháu như thế?" Ông nội Qúy tức giận trừng Qúy Huyền.
Qúy Huyền:"...." Anh khổ quá mà, dù nói hay không thì anh đều sai.
Ông nội Qúy mắng to: "Cái thằng nhóc sói mắt trắng này, con bé không thực hiện tốt chức trách của một người mẹ,vậy mày nghĩ mình làm tốt chức trách của một người cha sao? Mày hơn con bé những 3 tuổi đó! Nói về việc con bé đánh bạc, con bé lấy tiền của nó để chơi, có quan hệ gì tới mày đâu."
Qúy Huyền nhịn không được nhỏ giọng phản bác:" Cô ấy đâu chỉ xài tiền của Tiêu gia đâu..."
"Còn dám cãi?" Ông nội Qúy gõ gậy xuống đất nói: " Con bé thua bao nhiêu? Ông nghe nói cũng chỉ có vài trăm vạn, chút tiền ấy còn không đủ cho con bé đi chơi nữa, mà con bé có đi chơi đâu! Con bé lấy tiền tiêu vặt đánh bạc không được à?"
Tiêu Vũ: "...."
Ông nội Qúy cứ như fan não tàn nói: "Tiểu Vũ còn nhỏ, lớn lên rồi sẽ hiểu chuyện, mày nhìn xem con bé bây giờ ngoan ngãn biết bao."
Tiêu Vũ nhìn ông nội Qúy nở nụ cười tươi rói, trong lòng nghĩ: Bảo sao cha Qúy lại thiếu đánh như vậy, được chiều quá đây mà! Nhớ lại tính cách của Qúy Du, ây da, quả nhiên đàn ông họ Qúy không biết nuôi con, may mắn là Qúy Huyền được đá vào quân đội nếu không chẳng anh ta sẽ trở nên như thế nào.
Tuy nhiên, trừ bỏ việc quá chiều con cháu thì ông nội Qúy là người rất tốt, thủ đoạn trong thương nghiệp rất đỉnh. Nhưng bởi vì quá chiều con cháu nên nhìn cha Qúy mà xem, ông ta thiếu chút nữa đem Qúy gia phá sản.
Ông nội Qúy nhìn Tiêu Vũ, lập tức nói: "Mày nhìn đi, Tiểu Vũ ngoan ngoãn biết bao."
Qúy Huyền: "....." Nếu ông thấy bộ dáng đào hố người khác của cô ấy chắc chắn ông sẽ không nói vậy.
Sau đó, Qúy Huyền nghe Tiêu Vũ nói với ông nội anh: "Ông nội, hôm nay cháu tới trường của Qúy Du mới biết được con bé không có bạn bè cho nên cháu định tổ chức tiệc sinh nhật cho con bé, ông ở lại cho đến lúc đó nhé, khi đó cháu cũng sẽ mời thêm bạn cùng lớp của con bé nữa."
"Cái gì!!!!!" Ông nội Qúy kinh ngạc:"Tiểu Du ở trường không có bạn bè sao? Tại sao chứ? Tiểu Du nhà chúng ta dễ thương đến như vậy."
Tiêu Vũ:"...." Đâu phải dùng sắc đẹp để kết bạn đâu.
Qúy Huyền:"..." Cuối cùng cô ấy cũng biết được cảm giác nói không nên lời.
Qúy Huyền liếc nhìn Tiêu Vũ một cái, lòng cảm thấy được an ủi.
"Ông biết rồi, có phải là bởi vì cái cô Y Lam Nhã dạy con bé như vậy đúng không? Muốn cho con bé chỉ có thể chơi với cô ta?" Ông nội Qúy tức giận gõ gậy bang bang
Tiêu Vũ kinh ngạc:"Ông nội, ông cũng biết Y hồ ly không phải người tốt sao?"
"Y hồ ly?" Ông nội Qúy sửng sốt rồi ngay lập tức trả lời: "Đương nhiên ông biết, chắc chắn cô ta định câu dẫn thằng cháu lớn của ông." Ông nội Qúy quay đầu nhìn Qúy Huyền, vừa lòng nói:"Đứa cháu lớn này của ông lớn lên tuấn tú lịch sự, ngọc thủ lâm phong. Ông vừa nhìn cô giáo viên đó một cái liền biết mục đích của cô ta không đơn thuần rồi, nhưng mà Tiểu Du quá thích cô ta nên ông nghĩ để cô ta chơi với Tiểu Du cũng tốt vì vậy ông không nhẫn tâm nói cho con bé sự thật."
Tiêu Vũ: " Mọi người có phải chiều Tiểu Du quá không....?"
Ông nội Qúy xua xua tay nói: " Ông cũng không định như vậy đâu, nhưng mà con bé quá tội nghiệp, khi nó còn nhỏ thì cháu đã đi rồi, cha thì mỗi ngày đều ở công ty để con bé ở nhà một mình. Ông từng cho người tìm hiểu biết rằng lúc Tiểu Du đi học mẫu giáo, cô giáo đó đã nói chuyện và chơi với con bé suốt một ngày nên Tiểu Du cứ nhớ cô ta mãi, nên ông nghĩ rằng chỉ cần cho người quan sát cô ta thì để cô ta chơi với Tiểu Du cũng được, con bé vui là tốt rồi."
Tiêu Vũ gật đầu:"Vâng.." Xem ra, chiều con cháu đến tán gia bại sản cũng không oán a~
🐍🐍Đôi lời của editor: 🐍🐍
#1 Một nhân vật mới đã xuất hiệnđó chính là ông nội Qúy!!!!!!
#2 Chương này theo editor khá là khó edit, nếu đọc không hiểu các bạn có thể comment cho editor biết nhé.
#3 Về xưng hô giữa ông nội Qúy và Qúy Huyền thì theo editor ông nội Qúy đang tức giận nên gọi Qúy Huyền là "mày-ông" với lại cách gọi này cũng ko xấu, ông bà editor cũng gọi con cháu như thế. Chương sau sẽ xưng " Cháu-Ông"