Nhật Kí Theo Đuổi Vợ Cũ Của Đông Tổng

Chương 44: 44




"Được, anh trả cho em."
Nói xong anh xuống xe, nhìn cô qua kính cửa xe, miệng vẫn cười nhưng nụ cười của đau thương.

Cô nhìn anh, nhếch môi cười chế nhạo.
"Đông Thiên Hoàng, anh nghe rõ đây.

Nơi này từng xảy ra chuyện gì anh biết chứ… tôi hi vọng anh làm giống tôi như xưa.

Từ từ chịu cảnh đau khổ, tủi nhục."
Nói xong, cô lái xe rời đi bỏ lại người đàn ông chịu nỗi đau vẫn đứng đó nhìn theo chiếc xe từ từ khuất bóng.
Nhìn chiếc xe, anh chỉ biết thở dài chịu đựng.

Anh biết lý do vì sao cô bỏ anh xuống đây, anh biết vì sao cô lại dễ dàng cho anh lên xe.

Chung quy lại là vì cô muốn anh mến trãi mùi vị bị bỏ giữa đường thế này, phải tự đi bộ về nhà trên con đường tối ngày ấy.

Bây giờ anh mới hiểu cảm giác bị bỏ rơi là như thế nào, mùi vị của nó thật đắng.
Lẳng lặng mà đi, cất từng bước chân nặng nề bước tới phía trước, lòng anh đầy hỗn độn.

Không biết cuộc đời sau này của anh phải trải qua những đau khổ nào nữa, nhưng trước mắt anh cảm thấy mình thật tệ hại.

Một vị giám đốc oai phong lẫm liệt như anh lại phải trải qua hai lần bị bỏ rơi, cảm giác lần trước là tội lỗi còn lần này có lẽ là đau.
Đau vì anh cảm nhận được cảm xúc của cô, cảm nhận được nỗi tủi thân của cô và cảm nhận được sự thất vọng của cô dành cho anh.


Ha..

Cảm giác này thật tệ mà.
Anh lang thang trên con đường lớn, trong đầu anh lại hiện lên biểu cảm của cô.

Từ đáng yêu đến buồn tủi rồi căm hận.

Nhìn dàn biểu cảm ấy lòng anh có lúc lại cười có lúc lại đau rồi lại buồn.

Anh của lúc này như kẻ điên, một kẻ điên vì tình yêu.
Ánh mắt người qua đường đều nhìn anh, có người lại thương xót, có người lại cười khinh.

Có người có lòng tốt muốn cho anh hóa gian nhưng đều bị anh từ chối, cô muốn anh hiểu được cảm giác bị bỏ rơi, anh nguyện ý làm theo.

Cô muốn anh phải đau lòng,anh sẽ đau lòng.

Tất cả những gì cô muốn anh đều làm cả vì anh chỉ muốn cô cho mình một cơ hội để hối lỗi mà thôi.
___________
Ở trên xe lúc này, có người con gái không ngừng khóc.

Giọt nước mắt đau thương lăn dài trên má cô, từ từ chảy xuống hương vị của sự đau khổ.
Hỏi cô có đau không? Cô đau chứ, cô không phải sỏi đá mà không biết đau, nhìn anh thống khổ như vậy, trái tim như chết đi.

Nhưng cô không thể dừng lại, dù đau nhưng cô vẫn phải làm, từ từ trả lại cho anh những gì anh làm với cô, cho anh biết thế nào là tận cùng của đau khổ.
Yên Nhi một tay cầm  lái, một tay lau đi hết những giọt lệ đau buồn.

Cô muốn chôn vùi nỗi đau ấy sâu tận trái tim, tạm quên đi nó để bản thân bớt đi sự đau khổ.
Lau xong nước mắt, cô lấy điện thoại bấm một dãy số.

Hồi chuông vang lên, người bên kia lập tức trả lời.
"Yên Nhi, em gọi anh có việc gì sao." giọng nói ấm áp vang lên.
"Có xíu việc,  hẹn anh nhà chính Hoàng gia."
"Được, anh sẽ qua đó liền."
"Ừ." nói xong cô tắt máy, tiếp tục lái xe của mình.
*Diệp gia lúc này.
"Tên trời đánh, con có thể nhanh chân lên không, chúng ta phải qua nhà Hoàng gia sớm kẻo không kịp." tiếng bà Diệp quát lớn gọi Diệp Thanh Họa.
"Mẹ… mình qua nhà hai bác để làm gì vậy?" giọng nói anh ngái ngủ.

Đêm qua do bận công việc đột xuất lại thêm việc đối phó với Đông Thiên Hoàng đến tận gần sáng anh mới ngủ.

Vốn dĩ hôm nay định ngủ bù thì lại bị mẹ anh kêu dậy.
"Thằng chó chết kia, qua bên đó có việc liên quan đến em gái mày đó.

Nhanh cái chân lên." bà Diệp lại nói.

"Được… được, con biết rồi." giọng anh ngái ngủ đáp cho qua chuyện.
._______________
Một nơi nào đó.
"Ông chủ… chúng ta 2 giờ tới nhà Hoàng gia ạ."
"Ừ… cậu đi chuẩn bị ít quà tặng cho hai bác."
"Vâng."
Nói xong người đàn ông rời đi, để lại một người đang ngồi trên ghế sofa lớn trước nhà, khỏe môi anh ta nhếch lên.

Tay anh ta đang vân vê chiếc nhẫn, miệng lẩm bẩm.
"Yên Nhi, cuối cùng tôi đã có được em." kèm theo đó là nụ cười yêu nghiệt khiến người khác nhìn vào cũng phải mê mụi.
____________________
Vở kịch nhỏ.
Tác giả (tg): Chào cậu, tôi là nhân viên phỏng vấn của đài truyền hình quốc gia Việt Nam.
Lục Ngạn (ln): chào cô.

Tôi là Lục Ngạn thư ký của Đông tổng.
Tg: Ừm, tôi biết cậu.

Hôm nay chúng tôi đến đây để phỏng vấn cậu một số việc, cậu có thể trả lời phỏng vấn này không ạ.
Ln: Vâng tôi có thể.
Tg: Vậy cảm ơn cậu đã bỏ thời gian cho chúng tôi.

Có một số độc giả hỏi cậu việc cao cả của cậu là gì?
Ln: Phục vụ Đông tổng (tràn đầy tự tin nói)
Tg: Vậy nghe đồn cậu đang cua một cô em nào phải không ạ
Ln: Không… ai nói tin đồn này vậy.
Tg: Đông tổng nhà anh.
Ln: cái gì… Đông tổng nói vậy sao? Cái tên kia mà cho tôi thời gian đi cua gái thì phước ba đời nhà tôi.

Ngày nào cũng bắt tôi làm việc, nay thì vì đi ké xe vợ mà vứt bỏ tôi tại chỗ này, tìm đâu cũng không có, gọi điện không bắt máy, tôi đành phải lái xe vài vòng để tìm hắn ta.


Hừ… giá xăng thì lên, xe của anh ta mà khi nào cũng bắt tôi trả tiền là sao? Cuối tháng có trả lại tôi đâu.

Đã nghèo còn gặp Đông tổng càng nghèo thêm.

Tổng tài gì mà keo kiệt, bắt nhân viên trả tiền, bao một bữa ăn cũng không bao.

Phi… tôi trù anh ta mãi mãi phu nhân không tha thứ, chết thì xuống 18 tầng địa ngục cho diêm vương hành xác anh ta.

Hừ hừ… tức chết tôi mà.
Tg: ừm… tôi đi trước nha, cảm ơn bạn đã trả lời phỏng vấn ( chuồn lẹ)
Giọng nói lạnh lùng vang lên: Thư ký Lục gan cậu lớn thật, muốn tôi chết sớm vậy sao? Cái gì mà phu nhân không tha thứ, không bao ăn, không trả tiền xăng… tai tôi nghe rõ quá ta… thôi thì có người trù rồi mình cũng nên làm theo họ nhỉ… để họ được toại nguyện trước khi chết.
Đông tổng: Gọi người đưa cậu ta ra Châu Phi, làm tại chi nhanh đang gặp khó khăn của ta bên đó, làm xong thì đưa cậu ta sa mạc, tìm nguồn nước cho người dân sẵn tiện cứu giúp người làm việc phúc đức.

Tìm xong thì đưa đi ra bắc cực chơi với gấu đi.

Mấy con gấu đang buồn vì không ai chơi ngoài đấy.

Đưa cậu ta ra cho nó chơi cùng.
Lục Ngạn của lúc này, tim không đập… mắt không thấy, tai không nghe, tứ chi căng cứng, mũi không thở.

Tôi tuyên bố… tôi đã chết… xin đừng hành cái xác nhỏ bé của tôi.
_________________
Đố mọi người… người đàn ông đó là ai? Chuyện gì sẽ xảy ra..