Phải một lúc sau, đầu dây bên kia mới cất lời, đáp lại tôi:
“Bây giờ con mới nhớ ra mẹ sao?”
“Con xin lỗi…”
Do dự một hồi lâu, tôi ngỏ ý:
“Con với mẹ gặp nhau một lát được không?”
“Được thôi con gái”
Mẹ tôi đáp lại không chần chừ một giây nào hết, không để tôi phải nói tới câu thứ hai.
“10h tại quán ***** nhé”
......................
Một tháng xa cách, với tôi thì đó là con số quá dài, tôi chưa bao giờ rời khỏi vòng tay của cha mẹ lâu tới vậy, đây là lần đầu tiên.
Tôi vừa giận mà vừa nhớ họ, dù cho rời khỏi ngôi nhà đó, tôi đã sống thoải mái hơn rất nhiều. Nhưng tất nhiên rồi, giữa con cái và cha mẹ luôn có một sợi dây liên kết vô hình nào đó, sợi dây liên kết ấy khiến tôi tôi bỗng có cảm giác nhớ cái nơi mình đã ở đó suốt quãng thời gian dài đằng đẵng thưở thơ ấu. Đặc biệt là khi, vừa có một sự kiện lớn xảy ra trong cuộc đời tôi…
…
Tôi trang điểm nhạt, dùng lại những tông màu đã được đề ra từ đã lâu theo nhiều tiêu chuẩn, ý kiến khác nhau tổng hợp lại thành một công thức make up riêng cho người nhà tôi. Những màu son, màu má, những công thức mà tôi đã sớm quẳng nó vào tủ từ rất lâu rồi giờ đây lại lôi ra phủi bụi cho sạch rồi dùng lại. Đó là thứ màu tôi phải dùng từ những năm 16 tuổi cho tới khi tôi rời khỏi nhà họ Trương.
Lục lọi tủ đồ, tình cờ đập vào mắt tôi chính là chiếc váy ngắn màu xanh lục mà mẹ tôi tặng vào sinh nhật tròn 18 tuổi. Không còn nhiều thời gian nữa, tôi quyết định chọn chiếc váy đó và mặc thử lên xem vì tôi diện nó bất kì một lần nào hết.
Tôi vội rút điện thoại ra để gọi xe tới đón nhưng khi chuẩn bị bấm vào nút “Thanh toán”, bỗng tiếng chuông cửa nhà tôi kêu lên:
“Ai thế ạ?” - tôi chạy ra ngoài, nhìn qua mắt mèo trên cánh cửa, tôi ngạc nhiên khi nhìn thấy mẹ, rồi từ từ mở cửa ra cho mẹ vào. Mẹ tôi nhẹ nhàng gỡ đôi cao gót xuống và bước vào nhà, theo sau là LiLy, hầu gái nổi tiếng xinh đẹp của nhất nhà chúng tôi.
Tôi có chút ngạc nhiên, ngơ ngác hỏi mẹ:
“Sao mẹ biết được nhà con?”
Mẹ tôi cũng chẳng mấy quan tâm tới câu hỏi của tôi, chỉ đi một vòng quanh nhà, bước vào từng phòng một ngắm nghía:
“Cũng tạm ổn, con gái mẹ giỏi ghê” - mẹ tôi quay sang nhìn tôi với vẻ mặt hài lòng
Sau khi đi một vòng quanh căn hộ nhỏ của tôi, mẹ cũng có vẻ mệt mệt rồi nên ngồi xuống chiếc ghế sofa trong phòng khách. Tôi lấy ly nước ra mời bà ấy uống.
“À, mẹ sang đây để chở con ra quán cafe với mẹ ấy mà. Có gì mẹ sẽ giải thích sau” - mẹ tôi chậm rãi nói trước con mắt ngạc nhiên của tôi.
Sau đó, chúng tôi lên chiếc xe để tới quán cafe cùng nhau.
......................
Bước vào một căn phòng kín trong quán cafe cao cấp, hai mẹ con tôi cùng ngồi xuống bàn.
Một người phục vụ bước vào phòng chúng tôi, hỏi:
“Dạ, hai chị muốn dùng gì ạ?”
“Một cafe đen và một trà đào cam sả nhé”. Mẹ tôi gọi đồ như thể câu nói ấy đã quá quen thuộc với mình.
Rồi người phục vụ ấy rời đi.
Tôi cảm động nhìn mẹ: “Mẹ vẫn nhớ con thích uống gì ạ, đã lâu rồi con chưa được ra ngoài uống cafe” - tôi mỉm cười ngại ngùng
Mẹ tôi chỉ im lặng cười lại với tôi.
“Mẹ để lại chị LiLy ở nhà con phụ giúp việc nhà nhé. Thấy con bận quá chắc không có thời dọn dẹp đâu” - mẹ tôi nói rồi đưa cốc cafe nóng lên nhấp một miếng.
Tôi ậm ừ, ngại ngùng nhìn xuống bàn, ấp úng nói:
“Ừm…thực ra con muốn về nhà với bố mẹ. Không biết ba đã hết giận con chưa?”
Mẹ tôi có vẻ hơi ngạc nhiên nhưng vẫn chậm rãi, hạ giọng xuống gặng hỏi tôi:
“Hôm qua…bạn trai ở lại nhà con qua đêm à?”
Tôi sửng sốt, hoang mang, trong đầu lúc này chạy ra một loạt câu hỏi. Tôi nhìn mẹ với cặp mắt đầy lúng túng, miệng muốn nói nhưng lời cứ nghẹn ứ trong cổ họng, không thể bật được ra thành tiếng.
Mẹ tôi lại nói tiếp:
“Ba con biết chuyện rồi, ông ấy đã vô cùng bực tức và đi ra khỏi nhà từ tối qua. Mẹ nghĩ sẽ sớm quay về thôi”.
Tôi chuyển từ ngạc nhiên sang sợ hãi và bất an. Phải, với tiềm lực kinh tế của gia đình tôi, tại sao tôi có thể loại trừ khả năng ba mẹ thuê người theo dõi tôi được chứ…?
Rồi tôi cầm thật chặt ly nước trong tay, cất lời: “Con sẽ nói chuyện với ba ạ”.
“Dễ nói chuyện như vậy thì mẹ đã khiến ông ấy mời con về nhà từ lâu rồi”. Mẹ tôi thở dài một tiếng
Gương mặt tôi lộ rõ vẻ lo lắng, siết chặt hai bàn tay lại với nhau, cúi gằm mặt xuống bàn.
“Chuyện hôm qua, mẹ nghĩ con nên đi khám đi. Cậu trai kia có khi mang bệnh gì đó không chừng.”
Tôi ngước mặt lên nhìn mẹ tôi đứng dậy chuẩn bị rời đi với ý phủ định suy nghĩ ấy. Mẹ tôi quay lại nhìn tôi nói tiếp:
“Mẹ chỉ nói con cẩn thận một chút, gia đình này không muốn đứa con gái duy nhất có vấn đề gì đâu. LyLi đã đưa xe tới đón con rồi đó, về nhà đi”.