Nhật Kí Tuổi 18 Không Thể Bị Lãng Quên

Chương 15: Vấn đề “trách nhiệm”



Sau đó, Hoài Như nắm tay tôi bước ra khỏi bệnh viện, tay kia cầm lấy một xấp giấy khám bệnh của cả hai chúng tôi. Suốt cả đoạn đường ra đến cổng, chúng tôi đã không nói với nhau câu nào, bước đi của tôi cũng có vẻ nặng nề hơn lúc trước thật nhiều quá. Chẳng hề biết được đó là sức nặng do sự ảo não trong tâm trạng hay là sức nặng của một sinh linh bé nhỏ đang nằm trong bụng tôi nữa…

Ngồi yên vị trên chiếc xe taxi, tôi mệt mỏi gục đầu mình vào cánh cửa xe, hướng đôi mắt lên phía trên bầu trời. Một lát sau, Hoài Như mới cất lời, gặng hỏi tôi:

“Các cậu…đứa bé ấy là của ai vậy?”- Như cố gắng hạ giọng thấp xuống hết mức có thể để không ai có thể nghe thấy ngoại trừ hai đứa chúng tôi, đưa ra một câu hỏi mà cô ấy đã biết chắc câu trả lời.

“Tuấn Minh,…chứ cậu nghĩ…còn ai nữa sao?” Tôi lười biếng và chậm chạm nhả ra từng chữ một để đáp lại câu hỏi của Hoài Như.

Tôi lại tiếp tục gục đầu mình vào cửa xe, nhìn ra ngoài đường, ngắm nghía cây cảnh xung quanh như đang chạy băng băng mà chẳng hề để ý gương mặt vẫn còn chưa giấu đi nổi sự bất ngờ, ngạc nhiên của cô bạn thân bên cạnh:

“Các cậu, làm vậy với nhau từ khi nào?”

“Hôm họp lớp.” - Tôi đáp lại với thái độ dửng dưng, dường như vô cảm, lãnh đạm khác lạ.

Tôi không còn thiết tha muốn chia sẻ thêm bất kì điều gì nữa. Vì trong chuyện này, đến tôi còn chưa thể hiểu rõ hết những gì đã và đang diễn ra với chính cuộc đời của chính mình. Và đây chính là, sai lầm của một tuổi trẻ nông nổi, cũng là cái sai lầm lớn nhất của cuộc đời tôi…

Thấy thái độ của tôi như vậy, Hoài Như cũng không tra hỏi tôi nữa. Chúng tôi cứ im lặng, đôi mắt hướng về cửa sổ, nhìn lên bầu trời cao suốt cả đoạn đường dài cho tới khi ai về nhà nấy.

...----------------...

Tôi về tới nhà, thẳng tay vứt xấp hồ sơ xuống mặt bàn rồi ngồi xuống ôm bụng mình.

“Vậy là, mình đã làm mẹ rồi sao?”

Tôi vừa buồn, vừa vui, vừa hạnh phúc mà vừa lo sợ nữa. Bởi lẽ, tôi chưa bảo giờ nghĩ mình sẽ làm mẹ ở trong hoàn cảnh này, ở độ tuổi này và cùng với một người như thế này…

Lúc này, tôi đã thôi nghi ngờ về sự tồn tại của đứa trẻ, thôi bao biện cho sự ngu dại của mình.

Phải, tôi tin vào sự thật, tôi sẽ chịu trách nhiệm với đứa trẻ này!



Suy ngẫm một hồi lâu, nhấc điện thoại lên rồi lại đặt xuống, bấm số điện thoại rồi lại xoá đi, tôi đã gọi tới cho Tuấn Minh. Đầu dây bên kia, một giọng nói ấm áp, quen thuộc, vẫn dịu dàng như vậy cất lên:

“Alo?”

“Tuấn Minh, tớ…Tớ có thai rồi.” - Tôi vừa nói vừa cố giữ bình tĩnh, kìm nén cảm xúc ở trong lòng.

“Cậu…cậu nói thật chứ?! Tớ qua luôn đây, đợi tớ.”

Nói rồi, cậu ấy tắt máy. Có lẽ, Minh định qua nhà tôi nói chuyện, mà sao tôi run quá, chỉ đành lấy ảnh siêu âm của con ra ngắm nghía một hồi lâu.

Chỉ mười phút sau, tiếng chuông cửa nhà tôi đã kêu lên:

“Kính congg”

Tôi bước ra mở hé cửa, là Tuấn Minh với gương mặt lộ rõ vẻ hồi hộp, cùng sự lo lắng y chang với tôi. Tôi mở khoá cho cậu ấy bước vào.

Ngay lập tức, Minh nắm lấy bờ vai của tôi, hỏi:

“Cậu, cậu có thật đúng không? Cậu không đùa tớ đâu đúng không?”

Tôi chỉ tay lên trên mặt bàn:

“Tớ…tớ đùa cậu làm gì.”

Minh tiến lại gần bàn uống nước, ngồi lên chiếc sofa của nhà tôi rồi cầm xấp giấy siêu âm lên. Cậu ấy hoàn toàn không nói gì, chỉ nhìn thật kĩ, thật kĩ.

Đó có lẽ là cảm xúc của một người cha còn quá trẻ tuổi khi nhìn thấy đứa con của chính bản thân, một sinh mạng bé nhỏ mang dòng máu của mình đã thực sự tồn tại. Tôi không hiểu được giây phút đó cậu ấy đã nghĩ những gì, cảm xúc của cậu ấy, liệu có giống tôi khi lần đâu nhìn thấy bé không?



Tôi cứ đứng sững ở trước cửa nhà, phải một lúc lâu sau mới từ từ ngồi lên chiếc ghế sofa cùng Tuấn Minh.

Im lặng đã được một lúc, Minh cuối cùng cũng cất lời:

“Cậu có dự định gì chưa?”. Tuấn Minh quay sang, nhìn vào mắt tôi.

“Tớ chưa, tớ chỉ biết chắc chắn rằng tớ sẽ không bỏ sinh mạng này đi đâu. Bằng mọi giá, phải sinh đứa con này ra.” - Tôi nhìn Minh với ánh mắt quả quyết

“Tớ xin lỗi, hôm đó tớ chẳng chuẩn bị được gì cả.” Minh gục đầu xuống bàn với tâm trạng suy sụp, ăn năn.

Nếu nói như vậy, có lẽ chúng tôi sẽ phải cưới nhau. Kết hôn?

Với một người trước giờ chưa từng có nổi một mối quan hệ nghiêm túc như tôi sao?

Tôi thật sự chưa bao giờ nghĩ rằng, mình sẽ phải kết hôn cùng người mà ban đầu bản thân chỉ xác định yêu cho biết, yêu cho vui.

“Cả tớ và cậu đều đang có những dự định khó khăn cho tương lai của mình. Tớ sợ…” - Minh thành thật bày tỏ nỗi lo lắng trong lòng mình.

Tôi cũng buồn bã, đáp lại Tuấn Minh bằng giọng điệu vô cùng khó khăn:

“Ừm, mọi sai lầm của quá khứ đều sẽ phải trả giá bằng tương lai mà…”

“Mình chốt lịch nói chuyện với gia đình hai bên đi. Tớ sẽ cưới cậu, tớ sẽ chịu trách nhiệm với con của tớ”. - Minh nhìn tôi với ánh mắt quả quyết.

Cho tới đây, tôi đã chẳng còn kìm lại được nước mắt mà tuôn trào hai hàng cảm xúc ra. Chúng tôi ôm lấy nhau khóc, vỗ vai an ủi với ý cổ vũ nhau, sau này sẽ cùng nhau vượt qua được sóng gió.

Trong lòng tôi lúc này cũng cảm thấy nhẹ nhõm đi được phần nào, ngỡ sẽ có một cuộc sống hôn nhân hạnh phúc trọn vẹn tựa như phim sắp diễn ra với cuộc đời của chính mình…

...----------------...