“Ôi trời, ngươi nên cầu phúc nhiều vào”, bà ta bất lực nói.
Sau đó dường như bà ta còn có chút tức giận hoặc tự trách cho nên không nói lời nào mà đi thẳng.
Phương Thần từ đầu đến cuối vẫn rất bình tĩnh, nhưng trong ánh mắt lại tràn đầy sự lạnh lùng cùng kiên quyết.
"Muốn ta chết sao? La gia ngươi còn chưa làm được đâu!"
Trong lòng hắn cười lạnh một tiếng, thay vì lưu lại chỗ này, hắn lại đi về phía Thất Phong.
Còn La Thiên Tiếu thì đi thẳng đến phủ đệ của La Vân, không quan tâm đến chuyện hắn ta đang bế quan mà trực tiếp xông vào.
La Vân cũng không tức giận, chỉ nói: "Tiểu thúc, không biết điều gì đã khiến tiểu thúc tức giận như vậy?"
La Thiên Tiếu nhìn chằm chằm vào La Vân, cười lạnh nói: "Ngươi không biết tại sao ta tức giận sao? Ta mới trở lại La gia được bao lâu? Vậy mà La Ngạo đã bị giết! Trong khi đó hung thủ vẫn nhởn nhơ ngoài kia. Thế ngươi nghĩ tại sao ta lại tức giận?"
"Nếu như không có tiểu tử Vu gia báo cho ta biết thì có phải đến bây giờ ta vẫn còn chẳng hay biết gì hay không? Chờ đến khi trở về mới biết được?"
La Thiên Tiếu vô cùng tức giận, La Ngạo vốn là hậu bối mà ông ta yêu thích, rất thân thiết với ông ta, nhưng hiện tại đã bị gi.ết chết rồi!
Đối với chuyện này La Vân cũng đã sớm có chuẩn bị, hắn †a nói: "Tiểu thúc yên tâm, ta đã định ra thời hạn ba tháng để quyết đấu với Phương Thần. Đến lúc đó ta nhất định sẽ gi.ết chết hắn ta trên lôi đài, để thiên hạ biết rằng người của La gia ta không dễ chọc vào”.
La Thiên Tiếu cười lạnh nói: “Đừng tưởng rằng ta không biết vì sao ngươi lại làm như vậy, chẳng qua ngươi chỉ muốn bảo đảm địa vị thiên tài đứng đầu La gia của ngươi, để sau này có thể khống chế La gia. Gần đây La Ngạo vươn lên, ngươi bắt đầu cảm thấy bị uy hiếp, liền mượn tay kẻ khác gi.ết chết La Ngạc.
Nghe vậy, La Vân hơi nhíu mày. La gia không hề đoàn kết mà chia làm hai phe.
La Vân và La Thiên Tiếu ở hai phe đối lập nhau, với tư cách là trưởng lão hạch tâm của Thiên Vũ Thần Tông, La Thiên Tiếu có quyền lực cực kỳ cao trong gia tộc.
Đây cũng là lý do La Vân chọn cách chờ đợi phiền phức thay vì để La Thiên Tiếu ra tay chiếm Thiên Đạo Cốt của Phương Thần.
Hắn ta biết hiện tại chưa phải lúc trở mặt với La Thiên Tiếu, nên chỉ có thể nói lại lần nữa: “Tiểu thúc yên tâm, ta nhất định sẽ giết tên đó để trả thù cho đường đệ”.
La Thiên Tiếu khinh thường nói: "Không cần, ta đã yêu cầu hắn tham gia hành trình thăm dò tân thế giới trong ba ngày, ta sẽ sắp xếp đệ tử của ta tiến vào, hắn nhất định sẽ chết!"
Nói xong, ông ta lạnh lùng liếc nhìn La Vân, nói: “Ta nghe nói gần đây ngươi đã lấy được Thiên Đạo Cốt từ trong cơ thể của Phương Thần, đúng là thủ đoạn hay, người làm tiểu thúc như ta cũng không biết”.
"Ngươi cứ lo tu luyện cho tốt, chút việc nhỏ này ta có thể xử lý được".
Nói xong ông ta rời đi thẳng mà không đợi La Vân lên tiếng.
La Vân nhìn theo phía La Thiên Tiếu rời đi, thân sắc âm trầm tới cực điểm.
Nhưng rất nhanh hắn đã khôi phục lại tỉnh thần, tiếp tục bế quan tu luyện, luyện hóa Thiên Đạo Cốt.
Sau khi Phương Thần trở về thánh điện Thất Phong, Cương Hổ lập tức chạy tới.
"Ôi! Phương sư đệ! Cuối cùng đệ cũng đã trở lại!"
Nhìn thấy Phương Thần quay lại, Cương Hổ suýt chút nữa đã bật khóc.
Ngày đầu tiên hắn đến, Phương Thần đã thẳng thừng rời đi, đem Thất Phong khổng lồ giao cho hắn ta!
Đáng tiếc, Thất Phong không có linh khí, muốn tu luyện chỉ có thể dựa vào linh thạch.
Nhưng mặc dù hắn ta là thiên tài nhưng linh thạch cũng không dễ dùng như vậy, cho nên mấy ngày nay hắn ta rất lo lắng.
Cương Hổ đang định kể rõ những khó khăn của mình trong mấy ngày qua, nhưng hắn ta đột nhiên phát hiện ra Phương Thần thực sự đã đột phá đến Hậu Thiên Cảnh! Hắn lập tức vui vẻ hỏi: "Phương sư đệ! Đệ đột phá rồi sao?"
Phương Thần gật đầu.
"Thật tốt quá! Chúng ta có thể bắt đầu được chưa?", hắn ta tràn đầy mong đợi nhìn Phương Thần.
"Có thể".
Phương Thần cũng không từ chối, đây vốn là điều mà hắn đã hứa với Cương Hổ.
Sau đó hắn lập tức nhìn Cương Hổ hỏi: "Huynh định ngộ đạo nào?"
"Tất nhiên là Chiến Tự Đạo Văn rồi!"
Cương Hổ hưng phấn nói: "Chiến Tự Đạo Văn có thể làm tăng sức chiến đấu! Nếu ta có thể ngộ được thì lực chiến của †a nhất định sẽ tăng lên gấp mấy lần!"
"Chiến đạo?"
Phương Thần có chút kinh ngạc, hắn vốn tưởng Cương Hổ muốn ngộ ra chính là bổng đạo..
Những hắn cũng không nói nhiều, gật đầu nói: "Huynh đến Luyện Võ Đường chờ ta, ta cần đến gặp sư nương trước rồi sẽ qua sau".
"Được rồi được rồi!"
Tất nhiên Cương Hổ không có ý kiến!
Sau đó Phương Thần đến gặp Thu Mai, đồng thời cũng thăm lão Ông, sau khi chữa khỏi bệnh đau lưng của ông ấy thì mới đến Luyện Võ Đường gặp Cương Hổ.
"Lăng sư đệ! Chúng ta bắt đầu được chưa?", Cương Hổ tràn đây mong đợi nhìn Phương Thần.
Phương Thần gật đầu: “Đương nhiên rồi”.