Cương Hổ vẫn trưng ra vẻ mặt đau khổ, hai mắt dán chặt vào Phương Thần.
Hắn ta tự cho là chính mình là thiên tài tuyệt đỉnh, cho dù không so sánh được với những đệ tử đứng đầu Thiên Vũ Thần
Tông thì ít nhất hắn ta cũng chỉ xếp sau bọn họ mà thôi.
Nhưng giờ đây Phương Thần đã xuất hiện khiến cho hắn †a cảm thấy tức chết!
Đúng là yêu nghiệt!
“Nếu như đệ triển lộ thiên phú thì nhất định sẽ được tông môn chú trọng bồi dưỡng”, hắn ta có chút hâm mộ nói.
Phương Thần cười nhạt: "Bây giờ ta muốn ở Thất Phong, chuyện tông môn bồi dưỡng tính sau đi".
Sau đó hắn lại nói: "Được rồi, chúng ta tiếp tục tu luyện. Ta sẽ nói lại những gì mà mình ngộ ra được từ Chiến Tự Đạo Văn cho huynh biết, ta tin rằng nó sẽ giúp được nhiều cho huynh”.
Cương Hổ cũng chỉ có thể gật đầu, bắt đầu tu luyện.
Hai ngày sau, Cương Hổ ngồi xếp bằng ở giữa Luyện Võ Trường, dưới sự trợ giúp của Phương Thần thì hắn ta cũng đã
có tiến bộ vượt bậc trong việc lĩnh hội Chiến Tự Đạo Văn..
Tuy rằng chưa thể ngộ đạo, nhưng một lần lĩnh hội này cũng đã đủ để hắn ta tu luyện trong một hai tháng.
Lúc này, trong túi trữ vật của Phương Thần có động tĩnh.
Tâm niệm của Phương Thần dao động, lấy vật trong túi trữ vật ra ngoài, đó chính là lệnh bài của hội đấu giá Vạn Tinh.
Sau khi cảm ứng, hắn biết đối phương có việc tìm mình.
"Thật trùng hợp, lần này mình tiến vào Vạn Vật Giới nhất định sẽ dấn thân vào ác chiến, cho nên cần chuẩn bị kỹ lưỡng".
Hăn không quấy rầy Cương Hổ tu luyện, lập tức đi thẳng tới hội đấu giá Vạn Tinh.
Chẳng bao lâu sau hắn đã đến hội đấu giá Vạn Tinh, Lục trưởng lão đã đợi ở bên ngoài, nhìn thấy Phương Thần liền cung kính đón tiếp hắn vào phòng đấu giá.
Vẫn ở trong phòng khách cao cấp nhất, Nhạn Xảo Lâm mặc một một bộ sườn xám vàng óng ánh, để lộ ra đôi chân thon dài trắng như tuyết, thướt tha động lòng người, làm cho người ta mê say.
Vuông thần đã đến, nàng nhoẻn miệng cười, nói: "Vị khách họ Phương này đã tới rồi, mời ngồi".
Phương Thần chắp tay nói: "Nhạn chưởng quỹ”.
Sau đó hắn lập tức hỏi: Không biết Nhạn chưởng quỹ tìm †a đế vì chuyện gì?"
Nhạn Xảo Lâm mỉm cười nói: "Vị khách họ Phương này đúng là vẫn thẳng thắng như vậy, thế thì ta cũng sẽ nói thẳng vào vấn đề".
Nàng ta võ tay, ngoài cửa có ba thị nữ xinh đẹp tuyệt mỹ bước vào, mỗi người bưng một cái mâm, trong đó có đồ vật được che lại bằng miếng vải mỏng.
Nhạn Xảo L âm nói: Mấy ngày trước người của tôi mua được ba món này, tuy rằng bọn họ đều nhìn không ra đây là vật gì, nhưng đều cảm giác được chúng là vật bất phàm, vì thế liên mua về".
"Người giám định cũng đều đã xem qua, nhưng vẫn rất khó nhìn ra, cho nên chỉ có thể nhờ đến khách quan".
Nói xong, nàng ta liền bảo thị nữ mở những tấm vải ra.
Phương Thần nhìn thấy trong ba món đồ thì có hai món là dược liệu, còn một món là pháp bảo..
pháp bảo trông giống như một tấm khiên, phía trên phủ kín những hình thù quỷ quái. Thậm chí Phương Thần còn có thể cảm nhận được một luồng khí tức quỷ dị từ trên đó truyền tới!
Hắn có thể cảm nhận được những hình thù quỷ quái kia đang nhìn chằm chằm vào mình, tựa hồ như muốn hút hắn vào đói
Nhạn Xảo Lâm không ngạc nhiên khi thấy Phương Thần rất quan tâm đến tấm khiên.
Nàng ta nhắc nhở nói: "Khách quan cần phải cẩn thận, tấm khiên này là pháp bảo đã thành tinh".
"Pháp bảo thành tinh!", Phương Thần có chút kinh ngạc, pháp bảo thành tỉnh là thứ cực kỳ hiếm thấy.
Nó có thể liên tục nâng cao phẩm cấp của mình giống như một tu sĩ tu luyện! Mỗi một món pháp bảo loại này đều là vô giá.
Nhạn Xảo Lâm gật đầu, nhưng cũng cười khổ một tiếng nói: "Chẳng qua pháp bảo này cũng có chút tà môn".
"Tà môn?”
"Đúng vậy, nó sẽ hấp thụ chủ nhân của nó!"