"Tạp chủng, ngươi vất vả chết đi sống lại mới có thể tiến vào nội môn, nhưng đối với ta mà nói thì vô cùng dễ dàng", nàng ta khinh miệt nói: "Lần này vào Vạn Vật Giới, ngươi chắc chắn phải chết
Nói đến đây, trên mặt nàng liền hiện lên hận ý: “Ngươi yên tâm, chờ ngươi chết rồi thì ta nhất định sẽ chăm sóc tốt cho sư nương”.
Nghe vậy, sắc mặt Phương Thần ngay lập tức trở nên lạnh như băng! Một luồng ma khí đáng sợ lập tức dâng trào khóa chặt Tô Uyển Nhi!
Sư nương chính là vảy ngược của hẳn, ai dám động vào. bà ấy thì đến chết hản cũng không buông tha!
Tô Uyển Nhi bị luồng ma khí vừa bộc phát của Phương Thần làm cho kinh hãi, liên tục lui về sau mấy bước, suýt chút nữa còn ngã phịch xuống đất! Chỉ có điều nàng ta đã nhanh chóng được ai đó đỡ lấy.
Người đỡ lấy nàng ta là một thanh niên anh tuấn cao chín thước, ước chừng khoảng hai mươi hai tuổi.
Mà đứng phía sau hẳn ta còn có một nam một nữ khác, nam tử có dáng người cường tráng diện mạo tục tăng, nữ tử dung mạo tú lệ, yêu mị động lòng người.
Điều khiến Phương Thần hơi cau mày chính là ba người này đều là Hậu Thiên Cảnh cấp bảy.
Không chỉ vậy, phía sau còn có hơn năm mươi người đi theo, tất cả đều có ác ý nhìn chằm chăm Phương Thần.
Nếu như Phương Thần suy đoán chính xác thì đám người này chính là phiền phức do La Thiên Tiếu sắp đặt.
"Ngươi chính là Phương Thần?", thanh niên nhìn chăm chăm Phương Thần, lạnh lùng nói.
Phương Thần không nói, chỉ thản nhiên nhìn hẳn.
Thanh niên cười lạnh một tiếng, lại nói: "Thật không biết ngươi lấy đâu ra dũng khí dám đắc tội sư tôn ta, ngươi tận hưởng cho tốt thời gian hiện tại đi, bởi vì đây cũng chính là thời gian cuối cùng của ngươi!"
Sau đó hẳn ta chuyển sang truyền âm, nói: “Nhớ kỹ tên của ta, Lạc Tú, chính là người giết ngươi”.
Tráng hán mở miệng trêu tức: “Nếu bây giờ ngươi quỳ xuống dập đầu lạy bọn ta và La trưởng lão ba lần thì có lẽ bọn †a còn để cho ngươi chết sảng khoái. Nhớ kỹ, phải dập đầu với từng người bọn tai”
Tráng hán tên là Đỗ Thiên Cường.
"Thôi bỏ đi", nữ tử trưng ra vẻ mặt chán ghét nói: "Loại người hạ đẳng thế này không xứng đáng quỳ trước mặt ta cầu xin tha thứ, xúi quẩy lắm".
Người phụ nữ tên là Bạch Hương Mai, cũng là một trong những đệ tử của La Thiên Tiếu.
"Bạch sư tỷ nói đúng, loại tạp chủng này không xứng quỳ gối ở trước mặt chúng ta", Tô Uyển Nhi thấy có nhiều cường giả đứng ở phía sau mình như vậy thì cũng đắc ý hếch mặt lên khinh thường nhìn Phương Thần.
Lạc Tú lại nói: “Nghe nói Thiên Đạo Cốt của ngươi đã bị La Vân sư huynh lấy đi? Ha ha, La Vân sư huynh lấy đi Thiên Đạo Gốt của ngươi chính là vinh dự của ngươi, ngươi còn dám khiêu khích La Vân sư huynh, đúng là không biết sống chết”.
Bạch Hương Mai cũng khinh miệt nói: "Đúng vậy, một phế vật tạp chủng còn muốn tử chiến cùng La Vân sư huynh, ngươi xứng sao?"
"La Vân sư huynh không giết ngươi thì ngươi còn phải cảm tạ huynh ấy, thế mà ngươi còn dám đứng đây kêu gào, đúng là không biết sống chết", Đỗ Thiên Cường cũng nói.
"Đúng vậy, đúng là tự mình tìm chết".
"Lấy đi Thiên Đạo Cốt của ngươi chính là vinh dự của ngươi".
"Một phế vật cũng dám đắc tội La gia".