"Muốn thoát sao? Để ta chống mắt xem ngươi định thoát đường nào?"
Lạc Tú hừ lạnh một tiếng, ném một lá bùa bay thẳng về phía Phương Thần! Ngay sau đó, khi chỉ còn cách Phương Thần cỡ mười trượng, lá bùa bỗng nhiên bốc cháy!
Chẳng mấy chốc bóng dáng Lạc Tú cũng xuất hiện tại đó.
"Lá bùa Thuấn DiI"
Cảnh tượng trước mặt khiến Phương Thần không khỏi ngạc nhiên, đây rõ ràng là lá bùa Thuấn Di đáng giá hàng vạn linh thạch, xem ra chỉ vì muốn giết được hẳn, Lạc Tú đã bỏ ra không ít vốn liếng.
Lạc Tú dịch chuyển trong chớp mắt, không có bất kỳ nhịp dừng nào gián đoạn, hai tay kết ấn và rồi hai ánh kiếm sáng loáng đâm thẳng về phía Phương Thần.
Phương Thần cũng tức tốc vận công để tránh đòn tiến công!
Nhưng lưỡi kiếm của Lạc Tú hệt như đã cố định điểm đích về phía hẳn, bất kể Phương Thần có cố tránh thế nào cũng vẫn bám sát theo sau.
Thấy vậy, Phương Thần chỉ đành lấy Khiên Sát Ma ra đỡ đòn! Choang!
Khiên Sát Ma đã chặn đứng được lưỡi kiếm, nhưng cả người Phương Thần vẫn bị đánh văng ra xa vài trượng, tốc độ cũng bị ảnh hưởng nghiêm trọng.
Lạc Tú nhân cơ hội này cũng tiến lại gần thêm hai trượng, tiếp tục tung đòn.
Phương Thần chỉ đành vừa chặn đòn vừa cố thoát ra.
Khoảng cách giữa đôi bên ngày một gần.
Lạc Tú cười khẩy, nói: "Tên khốn kiếp, thoát khỏi chỗ hiểm thì ngươi vẫn chỉ còn con đường chết mà thôi! Ta khuyên ngươi nên ngoan ngoãn đầu hàng mà chờ chết đi, có vậy thì ta còn rủ lòng thương ban cho ngươi một cái chết thanh thản".
Phương Thần lạnh lùng đáp: "Muốn giết ta sao? Ngươi không đủ tư cách đâu."
Ánh mắt Lạc Tú đầy vẻ khinh thường: "Đúng là lấy trứng chọi đá, không biết tự lượng sức mình! Đối đầu với thế lực và quyền lực tối cao, ngươi chỉ có con đường chết mà thôi".
Nói rồi, vô vàn ánh kiếm lao đến từ khắp bốn phía, chặn đứng mọi đường thoát của Phương Thần.
Thấy vậy, Phương Thần chỉ đành bất chấp giương Khiên Sát Ma lên đỡ đòn. Cũng may cơ thể hắn đủ dũng mãnh, vẫn có thể chịu đựng được.
Dẫu vậy, hắn vẫn rên lên một tiếng, cảm giác lục phủ ngũ tạng như đang bị dịch chuyển.
Cùng lúc đó, Bạch Hương Mai cũng vừa tới nơi.
Đôi mắt quyến rũ của nàng ta đượm vẻ giễu cợt, hai tay kết ấn và rồi vô số bướm trảng bay thẳng về phía Phương Thần.
Đám bướm trắng trông có vẻ khoan thai, dịu dàng, vậy mà lại khiến Phương Thần dựng tóc gáy như bị mối đe dọa khôn lường bao trùm lấy cả cơ thể hắn.
Phương Thần không dám lơ là, tức giận hét lên, chỉ trong chốc lát Hắc Minh Kiếm cũng xuất hiện, vung lưỡi chém lia lịa chặn đòn.
Khiên Sát Ma cũng vây quanh người hắn, dốc sức chặn đòn, đỡ đòn. Nhưng dẫu vậy, vẫn còn không ít bướm trắng đánh trúng Phương Thần.
Phương Thần phun ra vài ngụm máu tươi, người đầy thương tích, sâu tới mức nhìn thấu xương.
Nếu không nhờ có cơ thể rắn rỏi, thì hắn chắc đã mất mạng ngay tại chỗ rồi. Những người khác cũng lũ lượt kéo đến, nhìn chằm chằm Phương Thần bằng đủ kiểu ánh mắt, từ oán hận, nhạo báng cho tới khinh miệt, sau đó cũng lần lượt tung đòn đánh thần thông, muốn thẳng tay giết chết hắn ngay tại chỗ.
"Vào tháp nhỏ!"
Nếu đã không thể chống chọi lại được, thì chỉ đành trốn vào trong tháp nhỏ.
Mặc dù điều này sẽ khiến sự tồn tại của tháp nhỏ bị bại lộ nhưng vẫn còn hơn là chết ở đây.
Nhưng Phương Thần lại phát hiện ra cho dù hắn có niệm chú thì tháp nhỏ vẫn không hề có bất kỳ phản ứng nào.
Mặt hắn chợt biến sắc, nghĩ tới một khả năng: "Không lẽ trước mặt người khác thì không thể vào trong tháp nhỏ sao? Không lế mình phải chịu chết ở đây sao?"
"Không! Mình không thể chết ở đây!"
Sư nương! Ông gia gia không thể nào sống thiếu hắn được!
Mộng Dao vẫn đang chờ hắn! Hắn không thể chết được!
Phương Thần hét lên giận giữ, khí tức trong cơ thể hắn cuộn trào, hai mắt đỏ sọc lên, Kiếm Ma chỉ thể cũng bộc phát, khắp người tràn đầy tinh lực tựa như Thần Ma giáng thế.
Theo bản năng, hắn vung kiếm, trong chốc lát, hàng loạt nhát kiếm với ma khí ngút trời văng ra chặn đứng hầu hết mọi đòn công kích.
Nhưng vẫn có vài đòn đánh thần thông đánh trúng Phương Thần.
Nhưng Phương Thần lại cảm thấy sức mạnh của đòn đánh thần thông đó vô cùng yếu ớt, mức sát thương không đáng kể.
"Không! Không đúng!”
Chẳng mấy chốc, hắn đã hiểu ra rằng không phải sức mạnh của đòn đánh thần thông yếu mà là do Kiếm Ma chỉ thể của hắn quá đỗi cao cường, vậy nên mới có thể khiến mấy đòn đánh thần thông này suy giảm mức sát thương đáng kể như vậy.
“Không lẽ ta đã kích phát được tiềm lực của Kiếm Ma chỉ thể, khiến đòn công kích và phòng vệ của ta có thể tăng lên trong chớp mắt sao?”
Trong đầu Phương Thần chợt loé lên dòng suy nghĩ, nhưng lúc này hắn cũng không kịp nghĩ nhiều nữa, bởi có một tu sĩ cấp năm với điểm mạnh tốc độ đang tiến lại gần sau lưng hắn với tốc độ nhanh như chớp, định kết liễu hắn bằng một nhát kiếm.
Nhưng sau khi kích phát Kiếm Ma chỉ thể, Phương Thần có Hồn Thiên Ma Nhãn với sức mạnh đáng gờm, có thể quan sát khắp tứ phía, không để lọt một góc khuất nào.