Nhất Kiến Hoạ Thiên Duyên

Chương 50: Ngoại Truyện Về Bách Lý Nguyệt Ca (7)



Trong đêm tối bủa vây, bỗng không biết từ đâu xung quanh có hàng ngàn những con quỷ mắt đỏ xuất hiện. Định Tiên ngoài việc có thể hút cạn thần lực, sinh khí thì nó còn là loại tà khí nhốt tiên, giam lỏng tiên phách vào trong nó, để cho kẻ bị nhốt chịu cảnh vạn con quỷ cấu xé đến khi hồn phách hóa thành tro bụi mới thôi.

Đúng là chỉ có kẻ quỷ quyệt, man di mọi rợ như Ma Tôn mới có thể luyện hóa ra món pháp bảo này.

Nguyệt Ca gượng tựa vào Oanh Thời đứng dậy.

“Có sợ không?”-Hắn hỏi.

Oanh Thời gật đầu. Nàng sợ chứ, nhưng nàng không run rẩy cũng không chùn bước. Nàng đã nói rồi, nàng sẽ cố gắng trở thành một người có ích với Nguyệt, với Thiên giới.

“Muội đã vào đây rồi, sẽ không bỏ mặc huynh”- Gương mặt non nớt nói với sự quyết tâm.

Hắn cười, khóe miệng trào ra dòng máu tươi. Oanh Thời sốt ruột trị thương cho hắn. Vết thương do oán khí của Quỷ Đoạt Phách gây ra có sát thương cực lớn đối với thần thức của Nguyệt Ca. Hắn ôm ngực ho ra tràng máu.

Oanh Thời thấy thế thì dốc lực trị thương cho hắn. Nhìn máu vẫn ào ào tuôn chảy, nàng thực sự sợ hãi:

“Sao lại thế này, sao lại thế này?”

Nguyệt Ca vỗ về nàng:

“Định Tiên hút đi tiên lực, nó ảnh hưởng đến cả muội và ta.”

Đứng trong Định Tiên thì việc nàng dùng tiên thuật trị thương cho hắn cũng trở nên vô ích. Dòng tiên khí thuần khiết ấy chưa chạm được đến miệng vết thương đã tan thành cát bụi, hóa vào triều không.

Hắn kéo tay nàng ra:

“Đừng cố nữa. Không trị được đâu..”

Hắn vừa dứt lời, oán khí từ vết thương bên ngực lan rộng ra đến cổ. Hắn nhãn mặt, ho ra ngụm máu tươi tanh nồng, thấm ướt cả vào vạt áo Oanh Thời. Nàng hoảng hốt đến mức hai con mắt đỏ hoe. Nàng chưa bao giờ nghĩ bản thân sẽ vô dụng như thế.

Nhưng rồi nàng chợt nhớ đến câu nói của Phụng Chiêu. Nàng sinh ra không bởi huyễn hoang, nhục thể được tạo ra bởi sinh khí đất trời. Chính bản thân cơ thể của nàng đã chứa một lượng cực lớn tiên lực...



Nàng cắn mạnh một phát vào cổ tay, máu ứa ra đầm đìa. Nguyệt Ca điếng người:

“Muội làm gì vậy!?”- Hắn vội vã cầm lấy tay nàng.

Những con mắt đỏ au đang đến gần cả hai. Nàng giằng tay ra.

“Ta sẽ không để huynh phải chết!”

Nàng di tay mình xuống mặt đất, máu ứa ra thay cho mực, tạo thành một vòng tròn quây lấy cả hai. Máu quệt đến đâu, tiên khí ngùn ngọt tỏa ra đến đấy. Lớp tiên khí dâng lên tạo thành cột sáng, trở thành kết giới bền bỉ cản mọi yêu ma đến gần họ, tiên khí thanh khiết từ máu của nàng cũng khiến chướng khí trong Định Tiên suy giảm, Oanh Thời bỗng thấy dễ thở hơn.

Chính vòng tròn pháp này của Oanh Thời đã trở thành tiền đề cho các phép tiên phòng thủ về sau. Không ngoa khi nói, nàng là mẹ đẻ của các loại kết giới phòng vệ. (1)

Nàng đưa tay mình đến gần Nguyệt Ca định cho hắn uống máu nàng. Nguyệt Ca giữ tay nàng lại, mặt hắn nghiêm nghị không đồng ý cho nàng làm càn. Thế rồi nàng túm lấy cổ áo hắn, kéo hắn lại, cưỡng hôn hắn.

Nàng cắn môi bật máu, dòng máu đỏ tươi khế luồn vào trong khoang miệng của Nguyệt. Chỉ vài giọt nhỏ, lượng tiên lực khủng khiếp trong máu Oanh Thời đã hoàn toàn thanh tẩy oán khí đã dâng lên tận huyết quản của hắn.

Nguyệt Ca ghì vai nàng, đẩy nàng ra. Mặt hắn nghiêm nghị, dường như đang bực tức.

Hắn... chưa từng dạy nàng về tình yêu hay lục dục. Liệu nàng có biết hành đông lớn gan lớn mật vừa rồi có ý nghĩa thế nào không?

Thấy trong mắt nàng long lanh không vướng dục niệm, hắn nhắm nghiền mắt, thở dài một hơi. Hắn nghĩ nhiều rồi. Nếu trận chiến này kết thúc, hắn có lẽ sẽ nhờ Chiêu dạy bảo lại nàng. Hắn không tưởng được nếu hôm nay người bị nhốt trong Định Tiên là kẻ nào khác chứ không phải hắn thì chuyện gì sẽ xảy ra. Nếu có một thần tiên khác bị oán khí xâm nhập vào tiên thức, nàng cũng sẽ lại làm thế sao...

Máu của nàng như một loài đan dược xúc tác mạnh mẽ đến thần thức của hắn. Thần lực được khôi phục gần như hoàn toàn. Nguyệt Ca đứng dậy, hắn không thể để mọi chuyện chậm trễ hơn.

“Ra khỏi đây thôi.”

Hắn đưa tay tới phía Oanh Thời.

“Cho ta mượn sức mạnh của muội.”



Oanh Thời tươi cười hớn hở. Nàng lập tức nắm chặt lấy bàn tay rắn rỏi của hắn. Thần lực hòa chung với tiên khí thanh thuần tỏa ra thứ bạch quang uy nghi, sát phạt. Hắn tụ lại bạch hóa trên thanh trường kiếm, rồi ghim mạnh xuống mặt đất. Ngọn lửa trắng hóa thành lốc xoáy, bành trướng, lan rộng thập phương, càn quét toàn bộ ngạ quỷ.

Định Tiên bị thanh tẩy lập tức vỡ vụn. Oanh Thời của Nguyệt Ca bước ra từ trong cõi chết. Phụng Chiêu khi ấy cũng đã tham chiến từ bao giờ, nhằm tránh vạn binh mất tướng như rắn không đầu, lòng quân hoảng loạn.

Phụng Chiêu hớt hải bước tới chỗ cả hai trong ánh mắt bàng hoàng của Ma Tôn.

“Cả hai không sao chứ?”

Y nhìn thấy máu trên ngực Nguyệt Ca thì sốt sắng.

Nguyệt Ca đảo mắt về phía Ma Tôn.

“Chưa chết được. Giải quyết cho xong đã."

Phụng Chiêu thở hắt ra:

“Vẫn cứng đầu như thế.”

Trong khi cả Phụng Chiêu và Nguyệt Ca song kiếm hợp bích cùng áp chế Ma Tôn, Oanh Thời đã nhanh chóng đi trị thương cho những thiên binh thiên tướng ngã xuống.

Sau gần nửa tháng ngày đêm giao chiến. Ma giới không có hậu phương cũng chẳng có tiếp viện hay trị thuật sư nên đã đến mức kiệt quệ. Phụng Chiêu và Nguyệt Ca đã dùng thần lực phong ấn Ma Tôn vào thẳm đáy Ma Vực. Chỉ cần chừng nào cả hai còn sống, Thiên giới vẫn còn được an ổn, hắn cũng sẽ vĩnh viễn không thể ngóc đầu lên được.

Đại chiến Tiên Ma đã thực sự kết thúc. Tam giới được phân định, tạo tiền đề sơ khai ra lục giới sau này, gồm: Thần giới, Thiên giới, Ma giới, Nhân giới, Quỷ giới, Minh giới.

Nguyệt Ca phong ấn Ma Tôn xong đã tức tốc đi tìm Oanh Thời. Tố Vân đến hỏi han hắn thì nhận lại được cái nhìn đầy lạnh lùng.

Oanh Thời bấy giờ đã trị thương xong, nàng cười cười nói chuyện với hắn. Giấu đi đôi tay... đã mờ dần như sắp tiêu tán.

Có lẽ, lời của Ma Tôn đã đúng. Nàng càng cứu nhận độ thế sự sống của nàng sẽ ngày càng bị héo mòn và rút cạn.

Cả Nguyệt Ca và Phụng Chiêu bấy giờ đã không kịp nhận ra để rồi đổi lấy kết cục thê lương sau này.