Nhất Kiếp Tiên Phàm

Chương 103: Đấu Với Kiếm Vô Ngân





Một số đệ tử ngoại môn mới bái nhập Lạc Diệp Tiên Tông gần đây, không khỏi giật mình sợ hãi, ngay cả một ít nội môn cũng phải cảm thán sự khủng bố của Nguyên Phàm, rõ ràng đấu với người có thể tùy ý phóng xuất pháp thuật là vô cùng khó khăn.
Trong nháy mắt, chân trái Trương Hạo Nhiên đạp mạnh, mượn lực bắn về phía sau năm bước, thân ảnh nhất chuyển, lập tức tránh thoát hỏa cầu công kích.

Có điều Nguyên Phàm tốc độ quá nhanh, vô số hỏa cầu theo tay y vung ra, bám theo sau không bỏ.
Oành! Oành...!Oành
Sau khi kéo dài khoảng cách, tránh đi hỏa cầu.

Chỉ nghe vô số thanh âm bạo liệt vang lên, sóng nhiệt hừng hực thiêu đốt, y phục hai người bay phần phật, tóc dài tán loạn.

Trương Hạo nhiên nhận ra nếu như chỉ dùng lực, căn bản không thể đánh bại đối phương, như vậy chỉ còn cách đánh bất ngờ.
"Mộng Tưởng Nhất Tuyến"
Trương Hạo Nhiên gầm lên, tốc độ trợt biến nhanh, chỉ nháy mắt đã nhảy lên cao hơn 10 mét, vung kiếm chém ra một đạo kiếm ngân.
Kiếm ngân tựa như một sợi chỉ mành, bé không thể lại bé, có điều nhìn tới sợi chỉ này, chỉ thấy cả người lạnh toát, lông tóc dựng ngược.
Nguyên Phàm sắc mặt hơi đổi, vội vã phất ra ba đạo hộ thân phù.

Hai tay đan vào nhau, cấp tốc bấm luyện pháp quyết.

Không thể không nói, Nguyên Phàm này tốc độ bắt quyết quá nhanh, chỉ chớp mắt pháp thuật đã thành hình.

Chỉ thấy trước người y xuất hiện một quả cầu xanh lục, quả cầu này xoay tròn điên cuồng phóng ra từng đạo phong nhận.

"Bạo Vũ"
Lời vừa ra, phong nhận tựa như mưa tên thét gào lao ra, thẳng hướng sợi chỉ mành mà đi.

Chỉ mành rất khủng bố, có điều vẫn bị phong nhận đánh cho suy yếu bảy thành, cuối cùng chạm vào hộ thân phù liền bị triệt tiêu.
"Thất Đạp Thiên Cương"
Trương Hạo Nhiên hiển nhiên không tin có thể dùng Mộng Tưởng Nhất Tuyến bại Nguyên Phàm, khí thế trên thân bùng lên, bước ra một bước, rồi lại một bước.
Ầm! Ầm!
Từng tiếng ầm ầm vang lên, mỗi bước bước ra khí thế trên người Trương Hạo Nhiên lại tăng lên một đoạn, tới bước thứ bảy, có cảm giác bản thân y đã hóa thành ngợp trời núi cao, một cước dẫm xuống, thế không thể đỡ.
Đám người quan chiến tu vi yếu ớt lập tức nằm bẹp xuống đất, hít thở không thông, thậm chí một ít nội môn đệ tử cũng chịu không nổi, mau chóng rút lui.
Thiên Vân sắc mặt thay đổi, hắn đã nhìn qua gần như toàn bộ điển tịch tầng thứ 3 trở xuống, cũng chưa từng thấy loại cước thuật bá đạo thế này.
— QUẢNG CÁO —
"Thuật này quá mạnh.

Mau gia cố phòng hộ trận pháp, những đệ tử tu vi thấp lập tức lui về sau trăm bước".

Diêu Thanh Hồng lập tức quát lớn, đám người nghe vậy lập tức y theo mà làm.
Một cước thế đại lực trầm ầm ầm rơi xuống, Nguyên Phàm đứng mũi chịu sào, vội vàng tế ra một mặt tiểu thuẫn, thuẫn này thế mà có tới 26 đạo phù văn, mặt thuẫn phát ra óng ánh kim quang, tế ra thuẫn này sắc mặt Nguyên Phàm cũng khó coi tới cực điểm.
Ầm! Răng rắc.
Tiểu thuẫn tưởng chừng không thể bị phá hủy, lúc này răng rắc nứt vỡ, Nguyên Phàm cùng tiểu thuẫn tâm linh tương thông, lúc này sắc mặt đỏ lên, phun ra một ngụm máu tươi, muốn nhận thua cũng nói không ra lời.
Trưởng lão thủ vệ đài thấy Nguyên Phàm có ý nhận thua, vội vàng phất tay ngăn lại cái kia Thất Đạp Thiên Cương.

Chỉ có điều ngoài sức tưởng tượng của mọi người chính là, vị trưởng lão vừa phất tay xua đi cước pháp, lại bị cước này đánh tan linh lực, thế mà ngăn không được dù chỉ một hơi.
"Mẹ nó!"
"Đây là cái gì thuật pháp"
Trưởng lão biến sắc, muốn cứu sống Nguyên Phàm cũng không được nữa.
Toàn trường nhắm chặt mắt lại, không muốn nhìn thấy cảnh máu tanh sắp xảy ra.

Thế nhưng không có như mọi người dự đoán, cảnh máu tanh vậy mà không xuất hiện, chỉ thấy Nguyên Phàm nằm bẹp dưới đất, phía trên là một bàn chân đang treo lơ lửng.
Trương Hạo Nhiên lúc này nhìn về phía Nguyên Phàm mà hỏi.

"Ngươi muốn nhận thua, hay muốn nhận cái chết?"
Bá đạo tuyệt luân, thế không thể cản.

Cước pháp này vừa ra, toàn trường không ai đề nổi một điểm phản kháng, ngay cả trưởng lão tu vi Phong Thân cảnh còn không thể cản, Nguyên Phàm thì tính là cái gì.
"Ta...!Ta thua".

Nguyên Phàm sắc mặt tái nhợt, ý chí mất hết, cúi đầu nhận thua.
Trương Hạo Nhiên gật đầu, thu hồi thuật pháp, khí thế dần tản đi.
"Trương Hạo Nhiên! Thuật pháp này là ngươi sáng tạo hay sao?" Diêu Thanh Hồng lúc này đi tới, mỉm cười hỏi.
"Khởi bẩm tông chủ, đúng là đệ tử sáng tạo".


Trương Hạo Nhiên chắp tay, không dám nói dối.
— QUẢNG CÁO —
"Ngươi hiện tại là Phân Chi Cảnh trung kỳ, xem ra cũng ngộ ra 5, 6 đạo thuật pháp rồi đi.

Tất cả chúng đều có liên kết với nhau chứ?" Diêu Thanh Hồng lại hỏi.
Trương Hạo Nhiên không trả lời, chỉ gật đầu, xem như thừa nhận.
"Rất tốt! Bất kể ngươi có phải hay không vị trí số một, ngươi được đặc cách trở thành chân truyền".

Diêu Thanh Hồng nói xong, thân ảnh chớp một cái, quay về vị trí trên đài cao.
"Đa tạ tông chủ cùng chư vị trưởng lão".

Trương Hạo Nhiên cúi đầu chắp tay, đi xuống dưới đài.
Toàn trường lúc này vỡ òa, cả đám hút một ngụm khí lạnh, có chút không thể tin tưởng.
Xưa nay muốn tiến vào chân truyền hàng ngũ, thứ nhất tu vi phải Phân Chi Cảnh hậu kỳ, hoặc thực lực tương đương.

Thứ hai phải dành được nội môn vị trí thứ nhất.

Thứ ba người được chọn bản thân phải trong sạch, không dính líu tới ma môn hoặc Nghịch tu.

Trương Hạo Nhiên thực lực không sai, có điều vẫn còn cách vị trí thứ nhất thi đấu một đoạn, vấn đề thứ ba cũng chưa được kiểm chứng, tông chủ ưu ái với hắn như vậy, quả thực khiến nhiều người khó hiểu.
Thiên Vân cũng giống mọi người, có chút không hiểu, chẳng qua hắn rất nhanh ném mọi thứ ra sau đầu, tiếp tục tĩnh tọa.
"Thiên Vân sư huynh! Đây là linh thạch của ngươi, không thể không nói, sư huynh thật có con mắt nhìn người, không biết trận sau sư huynh chú ý tới người nào?" Gã béo chủ sòng đi tới, chắp tay đưa cho Thiên Vân một túi trữ vật, cười hì hì hỏi.
Thiên Vân nhìn gã béo, mỉm cười nói.

"Ta sẽ không đặt cược trận này, ngươi cứ làm việc của mình đi thôi"
"A! Vậy tiểu đệ liền đi trước".

Gã béo mỉm cười chắp tay, lập túc rời đi.
Trận tiếp theo Ngưng Sương sẽ đấu với Mã Lợi.

Hai người này đều không đáng lưu tâm, Thiên Vân cũng lười đi nhìn.
Trưởng lão rất nhanh liền gọi Ngưng Sương cùng Mã Lợi lên đài.
Trận này có thể nói nhàm chán tới cực điểm, hai người thực lực không mạnh, đánh tới đánh lui cũng chỉ có thế.

Cuối cùng Mã Lợi thắng hiểm một chiêu, dành được điểm đầu tiên.
"Trận tiếp theo, Thiên Vân cùng Kiếm Vô Ngân lên đài".

Trưởng Lão lúc này lên đài tuyên bố.
— QUẢNG CÁO —
"Tới rồi, ta đợi trận đấu này đã thật lâu"

"Đúng vậy, đúng vậy.

Hai kẻ này đều là yêu nghiệt, ta cũng muốn xem ai mạnh hơn ai"
"Ta xem Kiếm Vô Ngân sẽ là người chiến thắng, dù sao y cũng luyện thành Hư Vô Sinh Kiếm"
"Ta thấy chưa chắc, Hư Vô Sinh Kiếm có tới 12 chiêu, hắn luyện được bao nhiêu chiêu chúng ta còn chưa biết rõ"
Người quan chiến bắt đầu nghị luận lên, hiển nhiên bọn họ đã chờ đợi trận đấu này rất lâu.
"Sư tỷ! Ngươi đoán xem ai sẽ giành chiến thắng".

Nguyên Phụng ngồi cạnh Vân Hà, hì hì cười hỏi.
"Có lẽ Thiên Vân sẽ thua, Kiếm Vô Ngân mạnh không hợp thói thường, chỉ sợ từ đầu tới giờ y chưa từng tung hết sức đâu".

Vân Hà tuy rất muốn nói Thiên Vân sẽ thắng, có điều lý trí nói cho nàng biết, phần thắng của Kiếm Vô Ngân lớn hơn rất nhiều.
"Ta cũng đoán như vậy.

Thiên Vân kia mạnh thì mạnh, cuối cùng hắn tu luyện là thân thể, cho dù mạnh mẽ tới đâu, tránh không được bị Hư Vô Sinh Kiếm công kích".

Nguyên Phụng cũng gật đầu, mở miệng nói.
"Tông chủ! Ngươi nói trận này ai sẽ thắng?" Họa Phù nhất mạch Triệu Thanh Tuyền quay sang Diêu Thanh Hồng hỏi.
"Kiếm Vô Ngân sẽ thắng".

Diêu Thanh Hồng chắc chắn nói.
"Ta cũng có dự đoán như này".

Dương La gật đầu, xem ra cũng không tin Thiên Vân có thể mạnh hơn Kiếm Vô Ngân.
"Ài! Thiên Vân này thân thể tuy mạnh, cuối cùng tránh không được Hư Vô Sinh Kiếm tiến công.

Một khi bị kiếm này ngắm trúng, chạy cũng không thể chạy".

Triệu Vũ thở dài, nhìn về phía Kiếm Vô Ngân, tâm động không thôi, hắn rất muốn thu tên này làm chân truyền, có điều lại bị lão tổ chặn ngang.
Toàn trường ai ai cũng lựa chọn Kiếm Vô Ngân sẽ thắng, ngay cả Vân Hà cũng không ngoại lệ.

Gã béo lúc này cũng không dám mở sòng, đủ biết Thiên Vân trong mắt mọi người bị đánh giá thấp tới mức nào..