Nhất Kiếp Tiên Phàm

Chương 139: Một Cái Phất Tay





Lợi dụng lúc dược lực viên Diên Thọ đan còn chưa tan hết, Thiên Vân liên tục sử dụng Thiên Diễn thuật tìm kiếm.

Một đường lao nhanh, cuối cùng đầu mối dẫn hắn tới một cánh cửa đá.
Cánh cửa này bên ngoài khắc ấn vô số phù văn, những phù văn này nhiều cái Thiên Vân không biết, nhưng hắn có thể đoán, đây là một loại cấm chế.

Cấm chế này rất cao minh, có thể công, cũng có thể thủ.

Thiên Vân tuy không hoàn toàn hiểu rõ, có điều muốn phá cấm trận này, đối với hắn chẳng khác nào ăn cơm uống nước.
Hắn lui về sau năm bước, Tịch Diệt đao rơi vào tay, Ảo Mộng Nhất Đao trực tiếp chém tới.
Cấm trận vốn không có linh, chỉ cần nó cấp bậc không phải quá cao, một đao này liền đủ rồi.

Kiếm Vô Ngân có thể an toàn chui vào bên trong, điều đó nói rõ, cấm trận này chỉ phức tạp chứ không phải mạnh mẽ thế nào.
Oành...
Đúng như Thiên Vân sở liệu, cấm trận bị hắn đơn giản đánh nổ, không có chút phản phệ nào.

Lạnh nhạt quét mắt một vòng xung quanh, lại dán lên người ẩn thân phù cùng liễm tức phù, lúc này Thiên Vân mới đẩy ra cửa đá, đi vào bên trong.
Thiên Vân vừa bước vào trong, cửa đá theo sau đóng sầm lại, nheo mắt nhìn về phía trước, chỉ thấy nơi này là một khu vườn rộng khoảng 1000 mét vuông.
Chẳng qua, tình huống diễn ra bên trong khiến Thiên Vân có chút trợn cả mắt.

Chỉ thấy phía trước có hai thân ảnh đang chơi đuổi bắt.

Cả hai Thiên Vân đều quen.

Một người là Thiên Quỳnh Cung thánh nữ, Tố Ngưng.

Nàng này vốn xinh đẹp cực kỳ, lại ăn mặc thiếu vải, mỗi lần nhìn nàng, Thiên Vân không khỏi nhớ tới Ngưng Hương.

Có điều nàng này hiện tại có chút quái lạ, sắc mặt ửng hồng, kiều diễm ướt át, đang không ngừng truy đuổi Kiếm Vô Ngân.

Miệng nói.

"Nóng quá, cho ta, cho ta..."
Kiếm Vô Ngân một bộ chính nhân quân tử, tuy sắc mặt cũng giống nàng, ửng hồng, có điều vẫn luôn liều mạng chạy, miệng nói.

"Tố cô nương, chúng ta không thể làm vây, cùng nhau ngồi xuống, tìm phương pháp giải quyết không phải tốt sao?"
Thiên Vân nhìn hai người đuổi bắt, tâm tình thật không hiểu ra sao, có điều nếu hai người đã không chú ý đến động tĩnh bên ngoài, vậy càng thuận tiện ra tay.
— QUẢNG CÁO —
Thiên Vân tiềm hành lại gần, lông mày có chút nhíu nhíu.

Hắn ngửi được xung quanh có mùi dược liệu rất nồng.

Chẳng qua nơi này là vườn thuốc, Thiên Vân cũng không quá để ý, thẳng hướng Kiếm Vô Ngân đi tới.
Kiếm Vô Ngân chơi đuổi bắt rất nhiệt tình, cả Tố Ngưng cũng ra sức không kém, thỉnh thoảng còn xé mở một chút váy áo.

Thiên Vân từ bé tới giờ mới được chứng kiến cảnh này, cho dù trải qua hàng tỷ lần luân hồi, cũng không thể ngăn được cảm xúc bành trướng.

Rất may nghị lực của hắn không phải thường nhân có thể tưởng tượng, tự nhủ không được nhìn nàng, đối thủ của mình là Kiếm Vô Ngân.
Quét qua Kiếm Vô Ngân một chút, chỉ thấy kẻ này vậy mà đã bước vào Phân Chi cảnh viên mãn, tốc độ tăng trưởng cũng quá là nhanh.

Lại nhớ tới kẻ này là người mang khí vận, Thiên Vân càng cẩn thận hơn.
Mãi tới khi Thiên Vân đứng cách Kiếm Vô Ngân 20 mét, lúc này lông mày y mới hơi nhảy, ánh mắt cảnh giác lên.
Thiên Vân thầm hô không tốt, vốn hắn muốn đến gần hơn, lại sử dụng tốc độ cùng với bản thân thể chất chém giết, không ngờ tên này lại cảnh giác đến vậy, cho dù chơi đuổi bắt hăng say, nhưng trực giác cũng quá cường một ít.
Thiên Vân biết không thể áp sát Kiếm Vô Ngân, chỉ có thể xuất đao, chém ra.
"Kiếm Vô Ngân, chịu chết đi".

Dứt câu, Thiên Vân trực tiếp chém ra một đao.


Tịch Diệt đao vừa chém ra, đao quang đen kịt cắt phá không gian, khí tức mạnh kinh khủng, thẳng hướng Kiếm Vô Ngân chém tới.
"Là ngươi?" Kiếm Vô Ngân ngẩn ra, có điều lại không sợ, nhàn nhạt cười, mặc cho đao quang chém vào thân.
Thiên Vân ngàn tính, vạn tính cũng không tính được điểm này, Kiếm Vô Ngân thế mà đứng yên, không hề làm ra một điểm phản kháng.

Thiên Vân biết đám khí vận chi tử này cực kỳ quái dị, có điều cũng quá không hợp thói thường một ít.

Người bình thường nếu bị một đao khủng bố như vậy khóa chặt, không sợ tè ra quần đã là may mắn, người nào còn giữ được bình tĩnh đây?
— QUẢNG CÁO —
"Vân công tử...!Giúp...!Giúp ta".

Tố Ngưng thấy có đánh nhau, tâm thần lúc này cũng thanh tỉnh hơn một chút.

Thấy người tới là Thiên Vân, càng là mừng như điên, lập tức đổi hướng, tiến tới chỗ hắn.

Đôi môi anh đào hé mở, sóng mắt nhộn nhạo ngập nước, thanh âm nỉ non câu tâm đoạt phách, nghe vào tai làm người ta thủ không được chính mình.

Thiên Vân cũng là mặt đỏ tới mang tai, thầm hô.

"Yêu tinh"
Thiên Vân cho dù trải qua cả tỷ lần luân hồi, có điều hắn chưa một lần trải qua chuyện này, ngăn không được tâm viên ý mã, có điều lúc này Kiếm Vô Ngân đang tại, hắn không thể để cảm xúc lấn át.
Kiếm Vô Ngân thấy Tố Ngưng thay đổi con mồi, thầm hô không ổn.

Hắn chằm chằm nhìn Thiên Vân, ánh mắt rét lạnh.
"Hư Vô Sinh Kiếm, kiếm thứ ba Phiêu Miểu".

Kiếm Vô Ngân gằn giọng, hai ngón tay hợp lại, đưa thẳng sống mũi, lẩm nhẩm hai ba câu, sau đó vẽ một đường vòng cung, hướng Thiên Vân điểm tới.
Một điểm vừa ra, chỉ thấy vô số kiếm ảnh tức tốc sinh ra, phô thiên cái địa đâm về Thiên Vân, khí tức tử vong ập tới.

Không thể không nói, Vô Sinh lão tổ năm đó quá khủng bố, người có thể trấn áp cả một thời đại, quả không đơn giản.
Nói thì lâu, có điều mọi chuyện diễn ra vô cùng nhanh, chớp mắt kiếm ảnh đã lao tới.
Thiên Vân còn đang đề phòng Tố Ngưng, lúc này cả người lông tóc dựng đứng, cảm giác nguy cơ khiến hắn bỏ mặc nàng này, vội vàng đánh ra một cái phất tay.
Cái phất tay này vừa ra, thiên địa bỗng dưng tối sầm.

Chỉ thấy giữa không trung, một thân ảnh vĩ ngạn xuất hiện, thân ảnh này cùng Thiên Vân không khác.

Thân ảnh cũng làm ra động tác phất tay, theo cú phất tay, linh lực trong thể nội Thiên Vân chớp mắt rỗng tuếch.
Cái phất tay này, không phải Khai Linh cảnh tu sĩ có thể tùy tiện dùng, dù sao nó cũng không phải pháp thuật, mà đã chạm vào ngưỡng cửa đạo thuật.


Thiên Vân ở cảnh giới Sinh Hoa còn chưa thể vận dụng nổi năm thành đạo vận, huống chi hiện tại mới chỉ Khai Linh.
Sở dĩ hắn có thể vận dụng, bởi vì đây là đạo pháp hắn ngộ ra từ cái phất tay của ông lão áo gai.

Hắn cứ thế bù đắp từ cảnh giới thấp nhất tới cao nhất.

Chính vì vậy hắn mới thể vận dụng ở bất kỳ cảnh giới nào, chỉ có điều uy lực càng khủng bố bao nhiêu, vậy cái giá phải trả chính là linh lực tiêu hao nhiều bấy nhiêu.
— QUẢNG CÁO —
Sinh tử chi chiến, đừng bao giờ nghĩ tới hai từ thăm dò.

Đã vào trận tất phải một kích giết người, nếu có suy nghĩ bảo lưu thực lực, vậy ngươi chết chắc.

Thiên Vân thừa hiểu Kiếm Vô Ngân có bao nhiêu khủng bố, làm sao dám có suy nghĩ chủ quan đây.

Nếu là đồng môn thi đấu, bằng hữu luận bàn, hắn có thể bảo lưu thực lực, dù sao cũng không phải đánh nhau ngươi chết ta sống, nhưng đặt mình vào sinh tử chi chiến, bảo lưu tức tử vong.
Một cái phất tay quét qua, kiếm ảnh nát bấy, Kiếm Vô Ngân hai mắt trợn trắng, bị một loại khủng bố khí cơ khoá chặt, muốn làm ra phản kháng cũng vô ích.

Hắn điên cuồng gọi hệ thống.

"Giúp ta...!Mau giúp ta"
Có điều gọi cũng vô ích, cái phất tay này có lây dính chút ít đạo vận, đừng nói hệ thống còn chưa thăng cấp được bao nhiêu, cho dù chạm ngưỡng Phong Thân cũng phải bị xoá sổ.
Kiếm Vô Ngân cuối cùng cũng không phải chân chính thiên kiêu, sức mạnh của hắn do hệ thống ban phát, tới một ngày hệ thống gánh không được, vậy cũng đồng nghĩa với cái chết tiến gần.
Phốc...
Thân ảnh cao lớn trên không trung tựa như tiên thần, muốn xoá đi một sinh mạng, thật sự quá đơn giản.

Không có cái gì kêu thảm, cũng không có câu cửa miệng mệnh ta do ta không do trời, cứ đơn giản như vậy xoá sổ.

Tựa như cái phất tay của ông lão áo gai, xoá đi một người, căn bản không ảnh hưởng gì tới những thứ xung quanh.
Kiếm Vô Ngân cứ như vậy tan thành mây khói, thần hồn cũng theo đó ma diệt, nhân quả cũng chặt đứt, không sót lại thứ gì.
Đing...!Truy mĩ hệ thống đang tiến hành dung hợp, kí chủ xin chờ một lát....