Nhất Kiếp Tiên Phàm

Chương 143: Ôm Đùi Đi Tới Đỉnh Phong





Con đường tu luyện gian nan, nếu bởi vì đạo lữ tu vi yếu ớt, kéo theo ngươi lo lắng, sẽ chỉ làm ngươi hao tâm tổn trí mà thôi.

Tố Ngưng rất tốt, khí vận cùng tu vi đều vượt trội, Thiên Vân tin nàng sẽ không chậm hơn hắn, thậm chí hắn có thể ôm đùi ngọc, một đường đỉnh phong đây.
Nghĩ như vậy, Thiên Vân không khỏi nhoẻn miệng cười.
"Chàng cười gì vậy?" Tố Ngưng vẫn luôn dán lấy người hắn, thấy hắn cười trộm, liền nghi ngờ hỏi.
"Không có gì, ta đang nghĩ, nếu sau này ta tu vi chậm tiến, có thể ôm bắp đùi của nàng, đứng trên đỉnh thế gian đây".

Thiên Vân không giấu giếm, thành thật đáp.
Tố Ngưng nghe thế cũng không có tỏ ra thất vọng, chỉ cười nói.

"Chàng cứ an tâm, ta bảo đảm chàng sẽ không tiến bộ quá chậm"
Thiên Vân ngẩn ra, quay sang hỏi.

"Sao nàng lại nói như vậy? Với tình báo của Thiên Quỳnh Cung, hẳn nàng phải biết tư chất của ta không được tốt lắm nha"
Tố Ngưng cười hì hì, lúc này mới nói ra diệu dụng của Bách Mị Trường Sinh Công.
Thiên Vân nghe nàng giải thích, lúc này mới vỡ lẽ, bảo sao bản thân hắn đi qua song tu, thế như chẻ tre trực tiếp phá bỏ hai đạo gông cùm.
"Ta nghe nói Nghịch tu một khi bước vào Kim Đan, sẽ gánh chịu thiên kiếp tẩy lễ? Nàng có biện pháp ứng phó thiên kiếp sao?" Thiên Vân không có đề cập tới vấn đề song tu nữa, tránh việc cả hai kìm lòng không được, lại làm ra chuyện hoang đường.

"Cái này chàng cứ an tâm, ta thủ đoạn bảo mệnh rất nhiều, sẽ không gặp vấn đề gì lớn".

Tố Ngưng một bộ chắc chắn nói.
— QUẢNG CÁO —
Thiên Vân nghe vậy mới thở ra, xem như không còn lo lắng nữa.
"Thời gian đã không còn nhiều, chúng ta nên tiến vào trung tâm động quật, chuẩn bị rời khỏi nơi này đi thôi.

Chuyến hành trình này cũng quá hung hiểm, nếu chàng không có mặt kịp thời, có lẽ thiếp đã rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục".

Tố Ngưng nhớ tới chuyện vừa xảy ra, thẹn thùng nói.
Thiên Vân là người biết rõ mọi chuyện, có điều hắn sẽ không nói, việc đã qua cứ để nó qua, khơi lại chỉ làm nàng thêm khó chịu mà thôi.

Hắn chỉ nhàn nhạt cười, khuyên nhủ.

"Nàng nên đề phòng một chút, nếu gặp mùi hương lạ, hoặc bất cứ vật gì khả nghi, tránh đi được liền tránh"
Tố Ngưng là người thông minh, nghe qua liền hiểu nguyên do từ đầu chí cuối, thầm lôi tám đời tổ tông Kiếm Vô Ngân ra, dùng ca dao tục ngữ hỏi thăm một lượt, lúc này mới nhu thuận đáp.

"Chàng cứ an tâm, thiếp sẽ chú ý"
Thiên Vân mỉm cười gật đầu, tế ra pháp khí hình lá, tiến về sâu trong động quật.
Hai người lúc này còn chưa chính thức công bố quan hệ, Tố Ngưng cũng không thể dính mãi lấy Thiên Vân, chỉ có thể bay bên cạnh.
"Lúc ta tiến về đây, có gặp một vị tiền bối.

Người này rất mạnh, tu vi chỉ sợ đã có Phong Thân cảnh hậu kỳ.

Tiền bối nói, tu chân giới trong vong 300 năm trở lại sẽ gặp tai kiếp, lệnh mọi người thông báo với tông môn.

Khi trở về, nàng cũng nên nhắc nhở trưởng bối một chút.

Tu chân giới đang đứng trước sinh tử tồn vong, ta tin bọn họ sẽ làm ra ứng đối thỏa đáng".

Thiên Vân lúc này mới nhớ ra việc khẩn yếu, quay sang Tố Ngưng, nghiêm túc nói.
Tuy hắn không muốn giấu giếm, có điều nếu nói bản thân mình đã trải qua ngàn tỷ lần luân hồi, ai tin? Biết không thể nói thật, hắn chỉ có thể bịa ra một câu chuyện, xem như cho nàng một cái lý do.

Thiên Vân không quản đám cao tầng tin hay không tin, việc hắn cần làm, hắn đã làm, nếu bọn họ khăng khăng giữ mình, khi tai kiếp tiến đến, cũng đừng có trách không ai nhắc nhở.

"Chuyện này là thật?" Tố Ngưng có chút không tin tưởng lắm.
— QUẢNG CÁO —
"Là thật, nàng cũng mau chóng tu hành, càng sớm đạp vào Nguyên Anh, Hóa Thần càng tốt".

Thiên Vân gật đầu, cũng khuyên nàng một chút.
"Tốt! Ta sẽ thông tri các vị trưởng lão cùng cung chủ".

Tố Ngưng gật đầu, bảo đảm.
Một đường đi về phía trước, hai người cũng không bắt gặp tu sĩ nào, khoảng cách giữa hai người với truyền tống trận đã rất gần.
Rất nhanh hai người đã đi tới vị trí trung tâm động quật, nơi này cũng chưa có ai tiến về, xem ra hai người đến sớm nhất.
"Cho chàng".

Tố Ngưng cùng Thiên Vân tìm một nơi ngồi xếp bằng, nàng lúc này mới lấy ra một chiếc nhẫn, đưa cho Thiên Vân.
Thiên Vân mí mắt hơi nhảy, cũng không từ chối, thần thức lập tức rót vào, quét một lượt.

Vừa thăm dò, Thiên Vân không khỏi hít một ngụm khí lạnh, bên trong dược thảo nhiều vô cùng, chồng chất thành đống, có thể thấy được vận khí của nàng khủng bố tới mức nào.
"Đây là toàn bộ dược liệu nàng thu thập được sao? Cũng quá nhiều đi, hay là nàng giữ lại một chút, ta có nắm chắc bước vào Phân Chi, cũng không cần mấy thứ này nữa".

Thiên Vân lo lắng, nàng vì mình mà dốc hết của cải, vội vàng đưa trả lại.

Hắn cho dù có suy nghĩ bám đùi, thế nhưng đó chỉ là suy nghĩ nhất thời mà thôi, hắn hiểu sau này tốc độ tu luyện của mình sẽ một đường tiến nhanh, không cần dựa dẫm ai cả.

Tố Ngưng cho dù vận khí không sai, có điều nàng không phải đại lão chuyển sinh, cũng chẳng phải kẻ nắm giữ hệ thống, dốc hết tiền vốn đưa cho hắn, sau này nàng tiến bộ sẽ rất chậm.

Thiên Vân muốn cả hai sẽ cùng bước tới đỉnh cao, không phải kiểu mỗi người sống một nơi, còn phải tốn tâm hao lực vì người kia suy nghĩ.
Tố Ngưng thấy thế nụ cười càng ngọt ngào, nàng biết bản thân đã tìm được một đạo lữ tốt, nàng lại lấy ra một chiếc nhẫn khác, đưa cho Thiên Vân nhìn.

"Chàng lại rót thần niệm nhìn một chút thử xem"
Thiên Vân thấy nàng lại xuất ra một chiếc nhẫn, không khỏi nghi hoặc, thần niệm vừa thăm dò, chỉ thấy bên trong dược liệu cũng rất nhiều, cùng chiếc nhẫn kia không hề kém chút nào.
"Cái này, cũng quá nhiều đi".

Thiên Vân trợn mắt, có chút không nói nổi.

Hắn biết khí vận chi tử kì ngộ vô cùng cường đại, có điều cường đại tới tình trạng này, cũng quá khó tin rồi.

— QUẢNG CÁO —
"Cũng không có gì, cấm chế trên cửa đá kia rất huyền diệu, trước nay chưa tu sĩ nào có thể phá mở, bởi vậy dược liệu bên trong chưa hề hao hụt.

Vốn chiếc nhẫn ta đưa cho chàng là của Kiếm Vô Ngân, hiện tại hắn đã bị chàng giết, vậy ta đưa cho chàng cũng là chuyện đương nhiên".

Tố Ngưng cười hì hì, lúc này mới giải thích.
Thiên Vân vậy mới hiểu, cũng không tử chối, lập tức thu nhẫn trữ vật vào, tiện không có người ở đây, tay chân không khỏi táy máy một ít.

Tố Ngưng lúc đầu liên tục xin tha, có điều biết không thể thoát khỏi ma trảo, chỉ có thể nhắm mắt nhận mệnh.
Lại trôi qua hai ngày thời gian, cuối cùng khu vực trung tâm cũng có người tìm tới.

Người này là một nam tử, mày kiếm mắt sáng, tu vi cao tuyệt, quanh thân còn có lôi điện chạy ngang dọc, lại không phải La Hành, còn ai.
La Hành còn tưởng mình tới rất sớm, không ngờ phía trước đã có hai người ngồi chờ sẵn, lúc này mới chắp tay chào.

"Hai vị đạo hữu không tìm kiếm dược liệu, vậy mà tới sớm như vậy?"
"Ta cũng chỉ vừa mới tới, có điều Vân công tử xem ra không thích tranh đoạt, lúc ta tới hắn liền đã có mặt ở đây".

Tố Ngưng cùng Thiên Vân đã có bàn sẵn, lập tức y theo kịch bản mà nói.
"Tại hạ tu vi kém cỏi, tiến vào được trong này đã là vạn hạnh, cũng không cầu đạt được quá lớn thu hoạch.

Hai vị đạo hữu vui vẻ như vậy, hẳn là chiếm được tiện nghi không nhỏ".

Thiên Vân cũng lập tức đáp lời.
La Hành thấy hai người có chút lạ, chẳng qua chuyện không liên quan đến mình, hắn cũng lười quản, chắp tay nói.

"Nào có, nào có, thu hoạch rất ít, không đáng là gì"
Ba người hàn huyên một lúc, bắt đầu việc ai người nấy làm, lẳng lặng chờ đợi truyền tống trận khởi động..