Nhất Kiếp Tiên Phàm

Chương 314: Sa Vân Phong




Bốn người chỉ vừa mới thả lỏng một giây, đúng lúc này một cây kim châm bất thình lình từ trong cơn bão cát lao đến, tốc độ nhanh tới khó mà tưởng tượng. Lão quái Nguyên Anh hậu kỳ kia cũng không phản ứng kịp, lúc kim châm phóng đến rất gần, lão mới theo phản xạ vung tay quét một cái.

Phập...

Chỉ nghe một tiếng phập nhẹ khẽ vang lên, anebo cánh tay trái lão giả vậy mà không thể đem kim châm đánh bay, ngược lại bị nó ghim trúng, máu tươi chảy tràn.

Ba tu sĩ trẻ tuổi kinh hãi quét mắt, sắc mặt cũng theo đó tái mét, không dám chủ quan như vừa rồi. Cả ba hợp sức rót pháp lực vào một lá cờ màu đỏ, thần sắc ngưng trọng cực kỳ.

Chỉ thấy lá cờ tức tốc phát sáng, từ bên trong phóng ra vô số tơ tuyến. Những tơ tuyến này lúc đầu còn mờ nhạt, có điều chỉ trong chớp mắt đã rệt thành một tấm lưới lớn. Lưới lớn theo Huyền Thanh sư huynh điều khiển, lập tức hướng về phía côn trận giăng ra, hình thành một đạo bình chướng mới.

Lão giả kiên trì tới lúc này, sắc mặt đã tái nhợt đi rất nhiều. Lúc nhìn xuống cánh tay trái, lão không khỏi hít một ngụm khí lạnh.

Chỉ thấy nơi đầu cánh tay máu chảy đầm đìa, nơi bị kim châm xuyên qua đã hóa thành bọc mủ, xương trắng cùng cơ nhục đã hóa thành màu đen. Nhìn kĩ sẽ thấy, kim châm kia là một cái gai độc, hình dạng giống răng cưa. Hai mắt lão giả trợn trừng, lúc này trên mặt xuất hiện biểu tình không tin.

"Cực Âm tiền bối, nếu ta phán đoán không sai, bên trong cơn bão cát này có một tồn tại vô cùng kinh khủng. Theo những gì ta biết, loài vật có thể tùy thời phóng ra châm độc, lại thiện ẩn mình trong bão cát, ngoài "Sa Vân Phong" không còn một loài nào khác. Yêu trùng này sở trường ẩn núp, tuy rằng tối đa cũng chỉ có thực lực tam phẩm đỉnh phong. Chẳng qua lực công kích cùng tốc độ phóng độc châm của nó vô cùng kinh khủng, nếu chủ quan ngay cả Nguyên Anh kỳ đại viên mãn cũng bất hạnh bỏ mình. Nếu vừa rồi tiền bối không phản xạ kịp thời, để châm độc này đâm vào thân thể..." Huyền Thanh sư huynh cũng đã thấy độc châm kia, như nhớ ra cái gì đó, vội vàng nói.

"Sa Vân Phong? Ta chưa từng nghe nhắc tới loại ong này, ngươi có thể nói rõ đặc tính cũng như cách chữa trị độc tính của nó sao?" Cực Âm lão tổ mờ miệng hỏi.

"Tiền bối không biết về nó cũng chẳng có gì lạ. Loại côn trùng này sớm đã tuyệt tích trên thế gian cả trăm vạn năm rồi. Nếu không phải vãn bối vô tình nhặt được một quyền sách gọi "Linh Trùng Tổng Lược" của cổ tu sĩ để lại. Có lẽ cũng sẽ mù tịt không biết gì về nó. Muốn đem độc tính của Sa Vân Phong giải trừ không phải không được, thế nhưng bắt buộc phải luyện chế từ trước. Một khi bị kim châm đâm trúng, lập tức ăn vào mới có công hiệu. Nếu không có thuốc giải, vậy chỉ còn duy nhất một cách, chính là đem phần cơ thể bị độc tính xâm nhập cắt bỏ". Huyền Thanh lập tức đáp lời, sắc mặt vẫn như trước ngưng trọng. Hiện tại Cực Âm lão tổ đang phân tâm chữa thương, ba sư huynh muội bọn hắn chỉ có thể gắng sức ngăn cản cơn bão cát này.

Cực Âm lão tổ nghe vậy, vẻ mặt có chút không tin tưởng. Thế nhưng khi nhìn cánh tay đã dần chuyển sang màu đen, thậm chí có dấu hiệu hướng lên bả vai, lão biết lời Huyền Thanh nói là thật.

Dù sao cũng là lão quái Nguyên Anh kỳ, việc cắt bỏ một cánh tay cũng không phải việc khó tiếp nhận. Chỉ cần sau này tĩnh dưỡng thật tốt, lại ăn một ít Sinh Chi Hoàn, cánh tay đã mất một lần nữa mọc lại cũng không phải việc gì khó.

Lão hừ lạnh một tiếng, không chút do dự đem cánh tay trái chặt bỏ. Làm xong đâu đó, lão liền đem pháp lực phong kín vết thương, lần nữa thi pháp ngăn cản cơn bão cát.

"Huyền Thanh tiểu tử, ngươi vừa mới nói, Sa Vân Phong này tu vi cao nhất chỉ có tam phẩm viên mãn thực lực. Nếu chúng ta làm tốt phòng ngự, có thể hay không đem trận bão cát này đánh tan, sau đó đem nó giết chết?" Cực Âm lão tổ lần nữa hướng Huyền Thanh hỏi thăm.

Huyền Thanh nghe vậy, lập tức lắc đầu nói. "Không thể"

Cực Âm lão tổ nghe vậy không khỏi nghi hoặc, đang tính hỏi lý do, lại nghe Huyền Thanh nói.

"Đúng là loại yêu trùng này tu vi cao nhất cũng chỉ có tam phẩm viên mãn thực lực. Thế nhưng ta không nói, bên trong chỉ có một con a"

Hít...

Cực Âm lão tổ cùng những người khác đồng thanh hít một ngụm khí lạnh, vẻ mặt tái mét.

Nhất là Cực Âm lão tổ, lão kinh hãi hỏi lại. "Nói như ngươi, chẳng nhẽ bên trong bão cát kia chính là một bầy Sa Vân Phong?"

Huyền Thanh ngưng thần, cuối cùng chỉ có thể đắng chát mở miệng. "Không sai. Nếu theo như những gì ta được biết, một bầy Sa Vân Phong này thấp nhất cũng có trên vạn con. Nếu không tìm ra con ong chúa đem nó giết chết, vậy làm gì cũng là vô ích mà thôi"

Cả bọn nghe tới đây, tâm trạng có thể nói chìm xuống đáy cốc, vừa khiếp sợ, cũng vừa bi ai. Đám yêu trùng này không chỉ mạnh mẽ, hơn nữa còn quá đông, bọn họ chỉ có năm người làm thế nào vượt qua trận tai nạn này đây?

"Mọi người không cần quá bi quan. Chỉ cần chúng ta thủ vững được trận bão cát này, khả năng cao sẽ không có việc gì". Huyền Thanh sư huynh lúc này mới mở miệng trấn an, hiển nhiên bên trong còn có thâm ý.

"Ồ! Nói như ngươi, cơn bão cát này chính là chìa khóa giúp chúng ta thoát nạn rồi, có thể giải thích một chút sao?" Cực Âm lão tổ nghe Huyền Thanh nói như vậy, sắc mặt không khỏi lộ vẻ vui mừng, mở miệng hỏi ngay.

"Cũng không có gì đặc biệt. Như ta vừa mới nói, con trùng này này tên Sa Vân Phong, chuyên sống lương tựa tại nơi có bão cát. Nó không những sở trường ẩn núp, còn sở hữu lực công kích cùng tốc độ cực nhanh. Thế nhưng ngược lại, loài ong này sức phòng ngự vô cùng yếu kém. Một tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ bình thường cũng có thể đem nó chém giết. Chính vì thế nó mới bám vào bão cát, vừa là để ẩn núp, vừa dùng để phòng ngự. Tuy gọi là Sa Vân Phong, nhưng con vật này không thể thi triển ra bão cát. Nó chỉ có thể bám vào nơi sinh ra bão cát mà sinh tồn. Nếu bão cát không còn, nó cũng sẽ rút lui". Huyền Thanh sư huynh đem tất cả những gì mình biết nói ra.

"Quả nhiên là vậy, nếu loài ong này có thể tạo ra bão cát, vậy chẳng phải nó gần như vô địch hay sao? Thiên địa làm gì có cái được gọi là hoàn mĩ, được cái này cũng phải mất đi cái khác mới đúng". Hai vị sư muội nghe Huyền Thanh sư huynh giải đáp, lúc này mới gật đầu, con ngươi tỏa sáng, ngập tràn sự sùng bái.

Cực Âm lão tổ cũng gật đầu, có điều lão vẫn còn rất nhiều khúc mắc, lẩm bẩm nói. "Mê cung này vốn dĩ phong kín, vậy mà hết lần này tới lần khác gặp chuyện quỷ dị. Đầu Độc Giác Mãng kia không nói, dù sao cũng là âm thú. Thế nhưng đám quái trùng này giải thích thế nào a? Nơi đây chẳng nhẽ còn có sa mạc? Lại nói loài côn trùng này đã biến mất cả trăm vạn năm, không nhẽ chủ nhân nơi đây còn sống mà nuôi dưỡng chúng được hay sao?"

Huyền Thanh xem ra cũng đã từng suy nghĩ tới vấn đề này, chỉ là hắn nào biết phải lý giải ra làm sao a. Hắn cuối cùng chỉ là một tu sĩ Kết Đan kỳ viên mãn, tuổi thực cũng vừa mới 80 mà thôi.

"Có lẽ giống như tiền bối nói, chủ nhân nơi này khả năng cao vẫn còn sống. Hoặc cũng có thể đã dùng một biện pháp nào đó, tỉ dụ như khôi lỗi thuật nuôi dưỡng đáp yêu thú, âm thú này". Huyền Thanh cũng đồng tình với cách nghĩ của Cực Âm lão tổ, suy nghĩ một lát lại mới nói ra hai khả năng.

"Khả năng thứ nhất tuy rằng có thể xảy ra, thế nhưng tỉ lệ không phải quá lớn. Loài côn trùng này đã biến mất trăm vạn năm lâu, nếu vị tiền bối ấy còn sống, vậy phải sở hữu tu vi gì đây? Khả năng thứ hai xem ra là lớn nhất. Vị tiền bối sáng tạo nơi này, bởi vì không muốn linh sủng chết đi. Thế là đem chúng nuôi nhốt tại đây, lại đem một phần kí ức phong ấn vào trong khôi lỗi. Chính khôi lỗi sẽ đảm nhiệm việc tìm thức ăn cho chúng"

Cực Âm lão tổ nghe hắn nói như vậy, sắc mặt không khỏi khó coi nên, miệng nói. "Nói như ngươi, vậy chúng ta chính là thức ăn của đám côn trùng này rồi?"

Hai vị sư muội cũng nhao nhao, hiển nhiên không dám tin vào giả thuyết của Huyền Thanh.

Huyền Thanh có lẽ cũng không tin vào giả thuyết của mình, chỉ lắc đầu đáp. "Cứ coi đây là giả thuyết mà thôi. Nói thế nào chúng ta cũng đã đem con Độc Giác Mãng chém giết. Nếu chủ nhân nơi này còn sống, hoặc khôi lỗi kia có tồn tại, lý ra phải đem chúng ta bóp chết mới phải. Có thể nuôi dưỡng Độc Giác Mãng cùng Sa Vân Phong, nói thế nào tu vi cũng không yếu hơn Hóa Thần kỳ"

Ba người nghe Huyền Thanh nói có lý có cứ, không khỏi gật đầu.

Bốn người trao đổi đến thời điểm này, cũng không có ý định tiếp tục nói thêm cái gì, tất cả đều mang một vẻ ngưng trọng, không dám lơ là dù chỉ một chút.

Toàn bộ những lời bốn người trao đổi, Keva Susan đều nghe vào trong tai. Chỉ có điều nàng cũng chỉ hiểu loáng thoáng mà thôi. Bốn người đều dùng ngôn ngữ ở Trung Châu đại lục, nàng có tài giỏi, học một biết mười cũng không thể vừa học liền hiểu.

Tuy rằng không hiểu, thế nhưng ánh mắt của Keva Susan khi nhìn về bão cát bên ngoài, vậy mà không ngừng chớp động. Nếu để ý kĩ sẽ thấy, khóe miệng nàng vậy mà hơi nhếch lên, tựa như vừa gặp một chuyện gì đó vui vẻ.

Một người toàn thân là cấm chế, tay chân cũng bị xích lại. Hiện tại còn rơi vào hiểm cảnh, vậy mà còn có thể vui vẻ, nói thế nào cũng làm cho người ta không hiểu thấu.

"Cơ duyên của ta, chính là đám yêu trùng này sao?" Keva Susan thầm tự hỏi.

Tu Tiên Tại Đấu La đồng nhân đấu la...
Trảm vũ hồn điện, diệt hạo thiên tông, đánh bom hải thần đảo, xiên đường tam, chém đầu thất quái đây...