Lý Tố Mai nhìn Vương Nghiệp, lại nhìn nữ tử đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra đứng bên cạnh hắn, miệng hỏi. "Ta hoặc nữ nhân này, một trong hai ngươi chọn ai?"
Vương Nghiệp bị hỏi như vậy, có chút không hiểu ra sao. Tuy rằng lòng hắn có Lý Tố Mai, thế nhưng hai người là thầy trò, chuyện như vậy làm sao có thể phát sinh được đây?
Vương Nghiệp thở dài, đang muốn nói lời dối mình dối người, lại thấy trên tay Lý Tố Mai mang theo một thanh trường kiếm, ánh mắt lạnh như băng nhìn vào hắn. Hiển nhiên nếu hắn lựa chọn sai, nàng sẽ không tiếc đem hắn giết chết.
Vương Nghiệp miệng đắng lưỡi khô, khổ sở hỏi. "Có thể giải thích cho ta biết, chuyện gì đang diễn ra sao?"
Lý Tố Mai nhìn hắn, một lời cũng không nói có điều trong mắt nàng ẩn chứa ưu thương cùng bất đắc dĩ, tinh ý liền nhận ra ngay. Vương Nghiệp không có làm lựa chọn, nhưng nữ nhân chuẩn bị bái đường với hắn lúc này sắc mặt đã trắng bệch. Nhìn thanh trường kiếm sáng loáng trên tay Lý Tố Mai, nàng làm sao dám tranh giành, trực tiếp vùng dậy, ba chân bốn cẳng chạy khỏi nhà họ Vương.
Chứng kiến cảnh này, Vương Nghiệp thật không còn gì để nói, hắn hướng về chư vị quan khách xung quanh, chắp tay tạ lỗi. "Các vị, nhà chúng ta gặp một ít phiền phức, mong mọi người thông cảm rời đi trước. Ta sẽ tới nhà tạ lỗi các vị sau"
Thực ra từ khi Lý Tố Mai rút ra trường kiếm, quan viên hai bên sớm đã rời đi gần hết, lúc này chỉ còn lác đác dăm ba người mà thôi, ngay cả Vương Nghị cũng rời đi, không muốn ở lại làm người thừa. Thấy Vương Nghiệp nói như vậy, bọn họ cũng không tiếp tục lưu lại, quay đầu hướng nhà mình mà đi. Chỉ sợ chút nữa xảy ra chuyện, lại hối hận không rời đi sớm hơn.
"Tốt rồi! Người cũng nên rời khỏi đây đi thôi". Vương Nghiệp thở dài, cũng không muốn nghe Lý Tố Mai giải thích gì nữa.
"Ngươi hận ta sao?" Lý Tố Mai cũng không chịu rời đi, mà hướng hắn hỏi.
Vương Nghiệp còn tưởng Lý Tố Mai sẽ đẩy hắn ra, hung hăng đánh mắng một trận. Nhưng không, nàng không những không đẩy hắn, ngược lại còn ôm lấy hắn càng chặt, miệng nói. "Ta cũng vậy"
Vương Nghiệp cùng Lý Tố Mai lên duyên, ngay cả Vương Nghị cũng phải trợn mắt há hốc mồm. Có điều ông ta cũng không phản đổi, ngược lại vô cùng vui vẻ. Con trai ông trong lòng không yên, làm sao ông không biết hắn có tâm sự. Mà người có thể làm hắn phiền não, lại không phải Lý Tố Mai, còn ai vào đây?
Đám cưới vẫn như cũ JfB9o diễn ra, có điều nàng dâu đã thay đổi. Xinh đẹp hơn, cũng xuất sắc hơn rất nhiều.
Hai năm qua đi, Lý Tố Mai sinh cho Vương Nghiệp một nữ nhi, lấy tên Vương Thi Thi.
Lại qua năm năm, Lý Tố Mai lần nữa hạ sinh một hài tử, lấy tên Vương Vũ.
Mười năm sau, Vương Nghị tuổi cao sức yếu, cuối cùng nhắm mắt buông tay.
Ba năm sau Vương Thi Thi xuất giá, gả cho một vị tiến sĩ. Vị tiến sĩ này từng là học trò của Vương Nghiệp, tên Lý Thừa Đức, đường công danh một mảnh sáng lạn.
Con gái hai người có thể nói áo cơm không lo, một đời vui sướng.
Hai năm sau, Vương Vũ khoa khảo không sai, lại được anh rể giúp đỡ, được bổ nhiệm giữ chức huyện lệnh. Còn được ban cho nhà cửa ruộng đất. Vương Vũ cùng năm đó thành gia lập thất, lấy một nữ tử con nhà gia giáo làm vợ, sau đó chuyển về huyện thừa phủ sống. Vương Vũ cũng muốn mời cha mẹ về ở chung, thế nhưng Vương Nghiệp cùng Lý Tố Mai từ chối, nói rằng thích sống cảnh an bình, không muốn bon chen nơi phố thị.
Vương Vũ nhiều lần ngỏ ý không thành, cuối cùng cũng thôi không cưỡng cầu.
Ba năm nữa lại trôi qua, Vương Nghiệp cùng Lý Tố Mai để lại một bức thư tay, bỏ lại miền sơn cước, sóng vai du lịch khắp nơi trong thiên hạ. Những nơi dấu chân hai người đi qua, không thiếu truyền kì về tiên nhân được người đời thêu dệt ra.
Hai người không có tiếp tục tu luyện, cứ như thế yên lặng sống bên nhau. Nhìn con cháu già đi, thương tâm mà khóc.
Hai người sống tới ba trăm tuổi, nắm tay nhau cùng nhập luân hồi.
Lần thứ ba, lần thứ tư...
Thiên Vân cùng Diệu Linh cứ như vậy trải qua hết một thế này, lại sang một thế khác. Hai người trải nghiệm đủ loại khúc triết, lúc thì làm thầy trò, lúc lại đầu thai vào hai nhà có mối thù truyền kiếp, cũng có lần bọn họ một người là âm hồn, một người là thường nhân. Thân phận cả hai cũng thường xuyên thay đổi. Có lúc làm vương công quý tộc, có lúc lại làm một tên ăn mày đầu đường. Điểm chung cho tất cả, chính là bằng một cách thần kỳ nào đó, cả hai luôn dành tình cảm cho nhau. Bất chấp có trải qua bao nhiêu thời gian, bao nhiêu thử thách, cuối cùng cả hai sẽ lại lần nữa lên nghĩa phu thê.
Hai người cứ như vậy trầm luân không biết bao nhiêu thế, có lẽ rất nhiều, cũng có thể chỉ vài ba lần mà thôi. Cả hai sớm đã không nhớ rõ mình là ai, vì cái gì lại có mặt tại nơi này.
Một ngày này, trên sườn dốc Tỏa Cương Lĩnh, có hai bóng người đang đứng đối diện nhau.
Nhìn kĩ có thể phân biệt ra là một nữ tướng quân mặc giáp bạc, cùng một thanh niên mặc đấu bồng màu đen. Nữ tướng quân sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành, thanh niên mặc đấu bồng tuy không nhìn rõ mặt, nhưng lại cho người ta cảm giác khí thế bất phàm. Hai người kẻ cầm trường đao, người mang trường kiếm, ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía đối phương.
Lúc này nữ tướng quân mới gằn giọng hỏi. "Dương Thiên Vân, ngươi vì cái gì lại biến thành người như vậy? Vì cái gì lại phản bội, vì cái gì lại đem quân tình truyền ra ngoài"
Nam tử mặc đấu bồng đen nghe vậy, biết rằng có ẩn núp thân phận cũng không còn ích lợi, lúc này mới đem mũ rộng vành cởi bỏ, miệng nói. "Diệu Linh, đây chỉ là một hồi hư ảo mà thôi, tỉnh lại đi, chúng ta không nên lạc lối nữa"
Nữ tử không hiểu người đối diện đang nói cái gì, hừ lạnh quát. "Đừng có dùng mấy lời thừa thãi, nói cho ta biết, ngươi vì cái gì lại đem quân tình truyền ra ngoài, hại chết bao nhiêu binh sĩ. Ngươi làm như vậy, có còn lương tâm nữa hay không?"
Thiên Vân nhìn nàng, không khỏi lắc đầu thở dài. Hắn cùng nàng vốn dĩ là phu thê, cả hai được đất nước tín nhiệm, giao trọng trách thủ Hoa Dương Thành. Thế nhưng gần nửa tháng trước, trong một lần nằm mộng, hắn thấy mình lạc vào một thế giới kì lạ. Nơi đó có thần tiên, có yêu ma, cũng có quỷ quái. Hắn thấy được một nam tử cùng mình giống như đúc, cũng thấy được một nữ tử cùng Diệu Linh không chút khác biệt. Hai người bị nhốt bên trong một tòa mê cung, nhắm mắt ngủ say. Hắn nghe được bên tai vang lên từng tiếng lẩm bẩm khe khẽ. "Tỉnh lại, tỉnh lại, tất cả chỉ là hư ảo mà thôi"
Đúng lúc đó hắn tỉnh lại, thế nhưng hắn lại không thể phân biệt, nơi mình đang sống là hư ảo, hay mê cung kia mới là hư ảo.
Hắn đã thử tìm hiểu, theo đó phát giác ra một sự lạ. Người ở nơi này nhìn thì rất bình thường, thế nhưng không hiểu sao lại thiếu đi linh động. Thậm chí hắn còn có thể từ trong mắt đối phương, hiểu được người đó tiếp theo muốn nói cái gì.
Người ở nơi này, chẳng khác gì những con rối, hoặc một bức tranh bị người vẽ ra. Tuy rằng sinh động, nhưng lại không thể lột tả hết thần thái của họ. Hắn lúc này mới hiểu, thật ra thế giới này chỉ là một hồi hư ảo mà thôi, hắn cần phải mang thê tử đánh thức, rời khỏi cơn mê.
Thế nhưng Diệu Linh quá mức cố chấp, một lòng muốn quyết chiến tới cùng, không chịu bỏ lại tất cả, theo mình rời đi. Thế là hắn lập ra kế hoạch, đem quân tình toàn bộ bán cho phe địch, sau đó yên lặng đợi cuộc chiến qua đi. Nào ngờ hành tung của hắn bị người phát giác, báo lại với Diệu Linh.
Diệu Linh thua trận, tâm tình sa sút thậm tệ, lại nghe nói chính phu quân của mình bán đi quân tình, trong đêm xách kiếm tìm hắn, cuối cùng tìm tới nơi này.