Nhất Kiếp Tiên Phàm

Chương 338: Cổ chiến trường



Chương 338: Cổ chiến trường

Thiên Vân cười gật đầu, xem như đồng ý với điều kiện của bảo tháp màu trắng này. Có điều sau khi bị Tỏa Hồn Liên quấn chặt, sinh tử của khí linh này căn bản không phải do nó định đoạt nữa rồi. Nếu nó dám làm trái ý Thiên Vân, vậy chỉ có một nước đó chính là cái chết.

Thiên Vân chưa từng cho rằng mình là kẻ tiểu nhân, thế nhưng cũng chưa bao giờ nói mình là chân quân tử. Bảo tháp này lợi dụng sơ hở, lấy cắp đi vô số trí nhớ của hắn, nếu để nó bình an ly khai, vậy chẳng khác gì đang tự mình tìm phiền toái. Nếu muốn thả, vậy cũng phải xem bảo tháp này có chịu hợp tác hay không. Thu hồi Tỏa Hồn Liên là điều không thể, trừ khi Thiên Vân tìm ra cách đem thần trí của nó vĩnh viễn bôi xóa.

"Tốt rồi! Nếu như đã đạt thành nhận thức chung, vậy thả lỏng một chút, ta muốn thi triển thuật pháp. An tâm! Chỉ cần ngươi không làm chuyện điên rồ, ví dụ như phản bội ta, bảo đảm sau này ngươi sẽ không quá thua thiệt". Thiên Vân nói xong, lập tức nâng tay điểm về phía bảo tháp một chỉ.

Một chỉ vừa điểm, nơi đầu ngón tay lập tức bắn ra ba sợi màu đen xiềng xích, tốc độ cực nhanh tiến tới vòng sáng năm màu. Năm vòng sáng bên ngoài bảo tháp cũng chỉ giãy giụa một chút liền thôi. Bảo thấp cũng biết bản thân đã không còn lựa chọn, cuối cùng đành đem năm vòng sáng tán đi, bỏ mặc ba đạo xiềng xích nhập vào.

Ba đạo xiềng xích vừa nhập vào bảo tháp, lập tức đem nó trói rắn rắn chắc chắc. Bảo tháp có lẽ cũng chịu đau đớn không nhỏ, linh thể vặn vẹo không ngừng.

Thần hồn thuật pháp đều như vậy, sẽ không thể tránh khỏi loại cảm giác đau đớn này. Thiên Vân thấy nó vặn vẹo không ngừng, cũng chỉ hơi thả chậm Tỏa Hồn Liên, cho bảo tháp có thời gian thích nghi mà thôi. Nói thế nào, nó cũng chỉ là linh thể, không giống như Cửu Mệnh Yêu Miêu, là một sinh vật sống có thân thể hẳn hoi.

Ba canh giờ qua đi, cuối cùng Tỏa Hồn Liên cũng đã dung nhập vào linh thể bảo tháp. Nhìn bên ngoài không hề có khác biệt gì so với lúc chưa thi thuật, thế nhưng hiện tại Thiên Vân hoàn toàn làm chủ sinh tử của nó. Nếu bảo tháp này sinh ra phản tâm, Thiên Vân liền có thể lập tức nhìn thấu, giết chết.

"Rất tốt! Hiện tại ngươi có thể cho ta biết lại lịch cụ thể của ngươi ra sao, chủ nhân cũ là người thế nào sao?" Thiên Vân mỉm cười gật đầu, xòe bàn tay phải, đem bảo tháp giữ trong lòng bàn tay. Hắn lợi dụng Phệ Hồn Ma Kinh, đem một sợi thần hồn chi lực rót vào bên trong bảo tháp, giúp nó ổn định lại linh thể, mở miệng hỏi.

Bảo tháp được Thiên Vân trợ giúp, rất nhanh đã ổn định lại, lập tức trả lời. "Như chủ nhân suy đoán, trận pháp nơi đây đúng là Độc Tâm Liên Hoàn trận. Chủ nhân cũ của ta sống cách thời đại này đã có ba mươi vạn năm lâu. Ông ta bởi vì không thể tìm ra phương pháp đột phá Nguyệt Mệnh, cuối cùng tọa hóa mà chết. Trước khi chết, ông ta đã tìm một con đường trở lại cố thổ, ta sinh ra chính là vì lần trở lại này"

Thiên Vân mí mắt hơi nhảy, miệng hỏi. "Nói như vậy chủ nhân cũ của ngươi lúc sinh thời đã là Tứ Tiết đỉnh cao rồi?"

"Không sai! Thời đại đó thiên địa vẫn còn chưa suy bại tới mức này, Tứ Tiết cảnh giới nếu có phương pháp vẫn có thể lưu lại. Thế nhưng lựa chọn lưu lại cũng có tệ đoan. Tệ đoan lớn nhất, chính là không có phương hướng đột phá cảnh giới tiếp theo". Bảo tháp lập tức đáp.

Thiên Vân nhíu mày, hắn có chút không hiểu lý do gì những vị tiền bối này nhất quyết muốn lưu lại phàm giới, ra ngoài không phải tốt hơn sao? Bởi vì quá tò mò, Thiên Vân bèn mở miệng hỏi. "Tại sao chủ nhân cũ của ngươi lại không lựa chọn rời đi, chẳng phải như vậy sẽ có cơ hội đột phá Nguyệt Mệnh hay sao? Lưu lại nơi phàm giới, chẳng khác gì tự mua dây buộc mình nha"

Bảo tháp nghe vậy nhân tính cười một tiếng, đáp lời. "Ha ha! Nếu có thể an ổn thoát ly, ai mà muốn lưu lại ở cái mảnh đất khỉ ho cò gáy này kia chứ?"

"Ồ! Ngươi có thể nói rõ ràng hơn một chút sao?" Thiên Vân ồ lên, truy hỏi.

"Phàm giới tồn tại chín tầng trời, việc này chắc ngài cũng biết chứ?" Bảo tháp không trực tiếp trả lời, mà hỏi sang việc khác.

"Biết! Hiện tại ngoài tầng trời thứ nhất ra, tám tầng trời khác đều biến thành chiến trường của tu tiên giả và ma tộc. Ý của ngươi là, một khi thoát ly thế giới này, lập tức sẽ bị ma tộc vây giết?" Thiên Vân lập tức gật đầu nói biết, có điều rất nhanh hắn liền ngẩn ra, mở miệng truy vấn.

"Ồ! Không ngờ hiện tại tu tiên giả lại bết bát tới tình trạng này. Ở thời đại mà chủ nhân của ta còn sống, chín tầng trời vẫn còn nằm trong tầm kiểm soát của nhân tộc a". Bảo tháp nghe Thiên Vân trả lời, không khỏi ồ lên kinh ngạc, lẩm bẩm nói.

Thiên Vân hơi nhíu mày, theo những gì bảo tháp nói, xem ra việc tu sĩ không muốn rời khỏi phàm giới có lẽ không liên quan gì tới đám ma vật này rồi. Ba mươi vạn năm trước tu tiên giới có thể thủ vững chín tầng trời, không lý nào lại yếu hơn ma tộc mới phải.

Không để Thiên Vân thắc mắc quá lâu, bảo tháp lúc này lập tức giải đáp. "Ma tộc tuy rằng mạnh mẽ, thế nhưng so với chúng còn có một loại tồn tại càng kinh khủng hơn cản đường. Chúng không những tiêu diệt nhân loại, ngay cả ma tộc cũng không có lối thoát..."

"Ngươi có thể hay không đem mọi chuyện kể một lượt?" Thiên Vân có chút bó tay với bảo tháp này, nó luôn luôn úp mở, không thế nói hết một lượt. Nếu không phải sự kiên nhẫn của hắn đủ lớn, tâm muốn bóp chết bảo tháp này cũng có.

Thấy chủ nhân nổi giận, bảo tháp lúc này mới đem mọi chuyện nói ra. "Chủ nhân của ta có lưu lại một ít ghi chép, nói rằng ngoài thế giới của chúng ta, bên ngoài còn có một cổ chiến trường. Muốn rời đi phàm giới bắt buộc phải vượt qua phiến chiến trường này. Thế nhưng chiến trường này vô cùng cổ quái, khắp nơi chất đầy thi cốt. Những thi cốt này tưởng như đã chết, thế nhưng một khi có sinh linh đi ngang qua, bọn chúng lập tức sẽ sống lại, đem sinh linh tiêu diệt. Không cần biết là người hay yêu, ma hay quỷ, tất cả đều bị chúng tấn công"

Thiên Vân mí mắt khẽ nhảy, nhớ tới những hình ảnh lúc mình vừa mới ra khỏi động đá, miệng hỏi. "Có phải chiến trường đó thi cốt chất đầy, trong số những thi cốt này, còn có cả những xác chết vô cùng khổng lồ, một ngón tay cũng ngang với một tòa sơn phong?"

"Không sai! Phiến cổ lão chiến trường này nghe đồn đã tồn tại trước cả khi thế giới được sinh ra. Những thi cốt này không thể bị tiêu diệt, cứ mỗi khi giết chết nó lại phục sinh, hơn nữa càng lúc càng mạnh. Số lượng phàm giới tu sĩ có thể vượt qua vì thế càng lúc càng ít. Bởi lẽ đám thi cốt này sẽ càng lúc càng mạnh, mà tu vi của tu sĩ sẽ chẳng thể vượt qua cấp độ Tứ Tiết. Ngoài việc tìm cách đột phá Nguyệt Mệnh, chẳng còn cách nào khác để thoát ly nữa". Cổ tháp đem toàn bộ những gì nó biết nói hết, trong giọng nói vẫn còn ẩn chứa không ít sợ hãi. Xem ra chủ nhân cũ của nó rất ám ảnh về phiến cổ lão chiến trường này, thừa hưởng ý chí của chủ nhân, ngay cả bảo tháp cũng không ngoại lệ.

Thiên Vân âm thầm hít một ngụm khí lạnh. Lúc đầu hắn còn tưởng phiến chiến trường kia chỉ là hư ảo, thật không ngờ chúng lại chân chính tồn tại. Bảo tháp cùng Thiên Vân có liên hệ thần hồn, hắn biết nó không nói dối. Hiện tại biết được sự thật việc các tiền bối một đi không trở lại, Thiên Vân nội tâm cũng là bi ai cực kỳ.

"Những gì ngài muốn biết, ta cũng đã nói. Hiện tại nếu muốn rời đi chiều không gian này, còn phải đợi hơn ba mươi năm nữa. Nếu chủ nhân còn việc để làm, ta có thể đưa ngài trở lại chỗ cũ. Sau ba mươi năm, ngài có thể dựa vào thần hồn liên hệ với ta, ta có thể đem ngài truyền tống trở lại nơi này". Bảo tháp cũng thở dài một hơi, tuy rằng hơi bi ai, những cũng không giống Thiên Vân khó mà tiếp nhận sự thật. Lần nữa hướng Thiên Vân nói chuyện.

"Đợi một chút, ta muốn biết chủ nhân cũ của ngươi là ai? Ngươi dùng cách gì để đưa ta trở lại thế giới cũ? Còn nữa, đem địa đồ của tiền bối đưa cho ta, trong khoảng thời gian này, ta cũng muốn tu luyện một phen, đúng lúc cần đến rất nhiều thiên tài địa bảo". Thiên Vân gật đầu, lại nhớ tới gì đó liền một mạch hỏi.

Bảo tháp cũng không chần chờ, sương khói vặn vẹo một hồi, đem một ít hình ảnh thông qua liên hệ thần hồn rót vào đầu Thiên Vân. Lúc này mới mở lời. "Thông tin về chủ nhân của ta rất ít, dù sao ta cũng chỉ vừa ngưng tụ linh trí không quá lâu. Chỉ biết ông ta đạo hiệu là Ngọc Hư Tử, khi còn sống từng là trưởng môn của Ngọc Hư Thần Điện. Về phần ta làm cách nào để đưa ngài trở lại thế giới cũ, thật ra cũng không có gì tốt giấu giếm. Không dám dối gạt, lúc sinh thời chủ nhân ta đã luyện chế ra một kiện chí bảo hình tháp. Tháp này làm nhiệm vụ định giới, thêm vào đó nó tồn tại như một khí trận, có thể thông qua nó điều khiển Độc Tâm Liên Hoàn trận. Chỉ cần trận pháp hấp thụ đủ lực lượng thiên địa, rót vào bảo tháp liền có thể đem hai chiều không gian kết nối thông suốt"

"Bảo tháp đó chính là bản thể của ngươi đúng không?" Thiên Vân mỉm cười hỏi.

"Không sai! Rất lâu về trước, Ngọc Hư Tử vốn dĩ có thể thoát ly thế giới này, trở lại cố thổ. Chỉ là thời hz9S2 điểm đó ông ta đã bước vào suy yếu kỳ, lại thêm bản thể của ta lúc đó cũng chỉ vừa chạm ngưỡng chuẩn Linh Bảo, không thể ổn định lại hai chiều không gian. Nếu lúc đó Ngọc Hư Tử mạo hiểm thoát ly, khả năng sống sót là có, thế nhưng tỉ lệ thành công quá thấp. Ngài tiến vào được thế giới này, chắc hẳn cũng biết một việc, không gian phong bạo cường đại cực kỳ. Cho dù bản thể của ta có Độc Tâm Liên Hoàn trận gia trì, nhưng cũng không thể hoàn toàn bảo vệ Ngọc Hư Tử". Bảo tháp lập tức xác nhận, cũng đem tiền căn hậu quả một lượt nói ra.

Main bá, vô tình gần giống Cổ Chân Nhân.