Hai người Keva Susan cùng Darryl Smith chứng kiến cảnh này, sắc mặt cũng là tái đi không ít. Nhất là Keva Susan, nàng này vẻ mặt cắt không còn giọt máu, hướng Thiên Vân truyền âm hỏi. "Những cánh cửa này khắc họa về cái gì nha? Tại sao ta cảm thấy có chút khó chịu đây?"
Thiên Vân mỉm cười, mở miệng giải thích." Lục Đạo Phệ Linh Trận xuất phát từ phật tu con đường. Phật tu có một thuyết pháp, con người sau khi chết sẽ lần nữa chuyển thế đầu thai. Dựa theo những việc con người làm khi họ còn sống, quyết định họ sẽ đầu thai vào nơi nào. Sáu đạo, tương ứng với sáu nơi con người có thể lựa chọn"
Thiên Vân nói tới đây liền hơi trầm ngâm một chút, giống như nhớ lại những gì mình đã từng được đọc, chậm rãi giải thích. "Cánh cửa đầu tiên được gọi là Thiên Nhân đạo. Thiên nhân sinh ở các tầng trời dục giới, sắc giới và vô sắc giới, họ ca tụng Phật sự, tấu Thiên nhạc, rắc Thiên hoa, tẩm Thiên hương, bay trên thiên không, đi lại không trở ngại, nhanh chậm tự do. Thiên nhân có thể tu hành khi khổ, nhưng khi vui sướng thì lại buông thả. Kinh Vô Lượng Thọ có viết về "Chư thiên thế nhân", rằng những người đại thiện có công đức lớn thì sau khi chết có thể chuyển sinh thành Thiên nhân. Trong tầng thứ này, họ vẫn chịu họa phúc vô cùng tận, quấn chặt thân"
"Cánh cửa thứ hai gọi A tu la đạo. A tu la cũng gọi là "phi thiên", dung mạo xấu xí. A tu la nếu khi họ niệm chính, tư tưởng chất phác thì có năng lượng nhất định, có thể bay được. Người tu thân bố thí phúc, nhưng cái tâm ác tranh đấu không trừ bỏ được thì sinh vào đạo này. Nhưng nếu những người này lại khởi tâm sân hận, phẫn nộ, ngạo mạn và nghi ngờ, lại phá giới, thì chỉ thành ác quỷ". Thiên Vân cười cười, vẫn ung dung giải thích.
"Cánh cửa thứ ba gọi Nhân gian đạo. Người khi còn sống hành thiện tích công đức, sau khi chuyển thế có thể chuyển sinh thành người phú quý. Người mà công và tội ngang bằng thì chuyển sinh thành bình dân. Người công ít hơn tội thì chuyển sinh thành người nghèo hèn. Nhưng nếu phóng túng ma tính trong người như lười nhác, vọng niệm, nổi giận, tham dục, tà dâm... làm tổn hại người khác, ức hiếp người khác, tạo thành các loại nghiệp ác, thì sẽ bị đọa địa ngục. Con người vốn có nhân tính hướng thiện, hướng thượng, có thể có cơ hội tu luyện, có thể khiến sinh mệnh thăng hoa, đó là thứ quý giá nhất khi được sinh làm người"
"Nếu nói như vậy, ba cánh cửa còn lại sẽ tương ứng với những hình phạt con người phải nhận. Địa ngục, quỷ giới cùng súc sinh rồi?" Keva Susan hai mắt lúc này bỗng sáng lên, mở miệng hỏi.
"Không sai! Ba đạo còn lại gọi Chúng sinh địa ngục, Ngạ Quỷ cùng Súc Sinh đạo". Thiên Vân gật đầu đáp.
"Ngươi tin những thuyết pháp này sao?" Keva Susan hơi nhíu mày, có chút không tin tưởng hỏi.
Thiên Vân hơi gật đầu, lại lắc đầu, cười nhẹ đáp. "Lục đạo luân hồi, nói cho cùng cũng chỉ là răn đe con người, tránh họ làm việc xấu, tổn hại tới người khác mà thôi. Tin cũng được, không tin cũng chẳng sao. Thiện ác báo ứng vốn dĩ rất khó để nói rõ. Chúng ta là người tu hành, truy cầu chính là trường sinh, tránh thoát luân hồi. Nếu chúng ta luôn sợ hãi luân hồi quấn thân, vậy còn nói cái gì tu hành"
Keva Susan chẳng biết có hiểu những gì Thiên Vân nói hay 9AJro không, chỉ khẽ ừm một tiếng, không tiếp tục hỏi nữa.
Hai người lần nữa trầm mặc lại, dõi mặt nhìn về phía trận pháp. Chỉ thấy màn sáng màu xám của đại trận không ngừng biến mờ, nơi màn sáng mỏng manh nhất, sớm đã xuất hiện một lỗ thủng to bằng bàn tay. Ba người thấy cảnh này, sắc mặt không khỏi vui vẻ.
Lại đợi thêm nửa canh giờ nữa, sáu cánh cửa lúc này đã rực rỡ hơn rất nhiều, chúng tạo thành sáu thông đạo, hướng thẳng ra bên ngoài màn sáng. Chỉ cần đi xuyên qua sáu thông đạo này, liền có thể ly khai nơi đây.
"Trận pháp này quả thực không thể xem thường nha". Keva Susan tấm tắc khen một tiếng.
"Đương nhiên! Nói thế nào nó cũng là một trong tám loại trận pháp có tác dụng phá cấm mạnh nhất. Nơi đây tà tính cùng thần tính không ngừng qua lại, bố trí nó đi ra, chính là thích hợp nhất rồi". Thiên Vân cười cười, khẳng định một tiếng.
"Tốt rồi! Cả hai đi theo sau ta, nhớ phải thủ vững bản thân, nếu trong quá trình này có gặp phải chuyện gì, nhớ không được tin là thật". Thiên Vân hướng hai người Keva Susan cùng Darryl nói một câu, sau đó hướng về "Nhân gian đạo" kia mà đi.
Keva Susan không biết vì sao Thiên Vân lại lựa chọn nhân gian đạo, nàng cũng lười hỏi, chỉ yên lặng bước theo sau.
Darryl Smith cũng giống vậy, lặng lẽ bám theo, một lời cũng không nói.
Thiên Vân thực ra không lo lắng cho hai người này, bởi lẽ đây là lần đầu tiên bọn họ tiếp xúc với thuyết pháp "lục đạo luân hồi". Cả hai hiểu biết không nhiều, chịu ảnh hưởng sẽ gần như bằng không. Thế nhưng Thiên Vân lại khác, hắn biết quá nhiều, chính vì vậy chịu ảnh hưởng sẽ càng lớn.
Vừa bước vào nhân gian đạo, đập vào mắt ba người là một thành trấn khá lớn. Xung quanh hai bên đường tiểu thương qua lại tấp nập, tiếng rao bán hàng vang lên không ngớt. Trong mắt Thiên Vân, thành trấn này có chút giống với Dương Kinh, gợi lên cho hắn một chút ưu sầu sớm đã chôn sâu tận đáy lòng.
Về phần Keva Susan, nàng lại thấy kiến trúc nơi đây có chút giống với Phù Không Thành. Người qua lại xung quanh cũng là da trắng, mắt xanh, sống mũi rất cao.
Về phần Darryl Smith, y thấy xung quanh là vô số gian nhà làm từ đá xanh, những người dân mặc đủ loại đồ da thú, hàng quán bên đường chủ yếu bán thịt hung thú cùng rau cỏ chỉ có ở nơi này.
"Không nên tin những thứ các ngươi nhìn là thật, nếu để lạc mất bản thân, ông trời cũng khó có thể cứu các ngươi". Thiên Vân hai tay chắp sau lưng, vẫn một bộ ung không nhanh không chậm tiến về phía trước.
Hai người khác nghe vậy, lập tức lấy lại tinh thần, không tiếp tục ngó nghiêng xung quanh nữa.
"Công tử! Ngài lâu như vậy không có ghé qua Túy Hương Lâu, chẳng nhẽ đã quên các cô nương ở đây rồi sao?" Ba người rảo bước xuyên qua một bờ hồ, kiến trúc hai bên cùng đôi bờ Tây Hồ ở Dương Kinh giống y như đúc. Đúng lúc này có một tú bà chạy tới, miệng cười như gió xuân, hướng Thiên Vân ra sức níu kéo.