Càng tới gần mười năm ngọn sơn phong, độ lớn của chúng càng lúc càng mở rộng, màu sắc cũng thôi không còn đen nhánh, thay vào đó là màu xanh của cây cối, là từng bức tường thành, từng bản làng với những mái nhà bằng gỗ.
Nửa tháng qua đi, cuối cùng Thiên Vân cùng Darryl Smith cũng đã đi tới một ngọn núi trong số mười năm ngon sơn phong sừng sững giữa thảo nguyên rộng lớn. Nhìn từ xa, mười năm ngọn núi cũng chỉ cao lớn hơn bình thường một chút. Thế nhưng hiện tại tiến về, Thiên Vân mới kinh hãi phát hiện, những ngọn núi này không chỉ lớn một chút, mà phải dùng hai từ vĩ ngạn để hình dung.
Nhìn từ xa, Thiên Vân chỉ quan sát được một phần nhỏ của chúng mà thôi. Lúc này tiến về mới biết, mặt sau của chúng chiếm diện tích càng lớn. Khắp nơi là rừng cây cao lớn, bản làng này cách bản làng khác cả dặm đường. Trung bình, một ngọn sơn phong như vậy, ít nhất cũng phải có mười bản làng, chỉ nhìn số lượng bản làng, đủ biết diện tích một ngọn núi có bao nhiêu lớn.
"Những bản làng này, nơi nào mới là Hắc Nguyệt bộ lạc?" Thiên Vân đảo mắt nhìn một vòng ngọn sơn phong, lúc này mới quay đầu hỏi Darryl Smith.