Nhật Ký Báo Thù Của Nữ Tổng Tài Trùng Sinh

Chương 104





Bên phía Phù Sinh vẫn cố gắng không ngừng nghỉ nghiên cứu sản phẩm, cuối cùng cũng có bước tiến triển mới.
“Phù… Cuối cùng các chỉ số cũng ổn định lại rồi!”
Giang Khinh Ca thở phào nhẹ nhõm, trên mặt không khỏi nở một nụ cười tươi: “Nhanh chóng liên hệ với xưởng gia công, có thể bắt đầu chuẩn bị rồi.”
“Không cần gấp, vẫn nên tiếp tục quan sát thêm một tuần.”
Khương Chi Chi làm việc vô cùng tỉ mỉ, là loại người ngoan cố hận không thể đếm từng sợi tóc một cách kỹ càng.
Các sản phẩm phân phối ra thị trường để cung cấp cho khách hàng bắt buộc phải không được có một chút sơ sót nào.
“Cũng được, nghe theo cô.”
Giang Khinh Ca lắc đầu một cách bất lực, không nhịn được hỏi: “Chi Chi, cô theo ngành y khi học đại học phải không?”
Dáng vẻ tập trung khi sử dụng các dụng cụ thí nghiệm đó gần như có thể bắt kịp với những người trong chuyên ngành.
Khương Chi Chi lắc đầu: “Không, tôi không học ngành này ở đại học.”
Nhắc mới nhớ, dường như cô vẫn còn đang nghỉ học, chờ sau khi khai giảng, phải đi về một chuyến.
Giang Khinh Ca biết điều không hỏi tiếp, tiện thể nhìn về bóng người đang không ngừng lắc lư rồi khẽ cười: “Mau đi ra đi, Du Ánh đợi đến sốt ruột rồi.”
Vừa mở cửa, Du Ánh đã nhét một đống tài liệu nhét vào trong lòng cô.
“Tuy rằng buổi triển lãm đã được phê duyệt nhưng trong sau đó vẫn còn một lượng lớn tài liệu cần báo cáo, địa điểm đã được bốc thăm lựa chọn.

Vị trí của chúng ta cũng không tồi, gần với sân khấu chính.”
Một loạt lời nói được bắn ra không ngừng.
Mãi đến tối, Khương Chi Chi mới kết thúc một ngày làm việc, trong công ty chỉ còn mỗi mình cô.
Tuy nhiên Khương Chi Chi cũng đã quen với việc một mình làm thêm giờ, sau khi nữa kiểm tra lại dữ liệu của dự án và xác nhận rằng đăng ký chính xác một lần, cô cẩn thận khóa bản kế hoạch vào két sắt.
“Ôi… Cuối cùng cũng xong.”
Sau khi thả lỏng gân cốt xong, cô khóa cửa và rời khỏi công ty.
Cô vừa quay đầu đã phát hiện ra công ty làm đẹp nằm cạnh đã sửa sang xong từ khi nào.
Những con chữ lớn nằm ngay chính giữa cửa lớn vô cùng bắt mắt.
“Công ty làm đẹp Mạc Nghi.”
Dường như Khương Chi Chi nhớ ra được điều gì, cô khẽ cười lạnh một tiếng rồi không hề quay đầu mà bước vào trong thang máy.
Ngày hôm sau.

Ngay khi Khương Chi Chi vừa bước vào công ty đã cảm thấy bầu không khí đình trệ ở đây.
Ngước mắt nhìn lên, đột nhiên ánh mắt cô trở nên lạnh lẽo: “Ai cho phép anh bước vào đây?”
“Chi Chi, cô đừng như thế chứ, dù sao chúng ta cũng từng là bạn.”
Mạc Hạo Thần nở một nụ cười tự cho là đẹp trai nhất: “Hôm nay tôi đến đây để bàn công việc với cô.”
“Không cần.”
Khương Chi Chi không chút khách sáo nói: “Mời anh biến khỏi địa bàn của tôi ngay lập tức.”
Cô đặc biệt nhấn mạnh từ “biến”, cho thấy rõ cô đã không còn kiên nhẫn.
Sắc mặt Mạc Hạo Thần lập tức tối sầm lại, hàng chân mày khẽ giật và cố gắng nhịn lấy cơn tức: “Tôi đang nói chuyện nghiêm túc với cô, thị trường công ty làm đẹp không hề dễ làm.

Khương Chi Chi, cô đừng tưởng là đóng vài quảng cáo đặc sắc là có thể nhìn thấu thị trường này.”
“Cây cao đón gió, tôi cũng kinh doanh về công ty làm đẹp, chi bằng hai chúng ta cùng bắt tay nhau làm, dù sao hai người hợp tác cũng tốt hơn đơn độc một mình.”
Anh ta dừng lại đôi chút rồi nói tiếp: “Chúng ta cùng nhau kiếm tiền, cùng nhau giải quyết những khó khăn, đây chẳng phải là một chuyện tuyệt vời biết bao.

Cô cảm thấy thế nào, có phải động lòng rồi không?”
“Hừ, đúng là có chút động lòng đấy.”
Đối diện với ánh mắt phấn khởi của Mạc Hạo Thần, nét mặt Khương Chi Chi hoàn toàn lạnh xuống: “Bây giờ tôi đang ngứa ngáy tay chân đây, rất muốn tìm một người để giải quyết nỗi buồn này.”
Dứt lời, cô nhẹ nhàng bẻ đôi cây bút trên tay trước mặt tất cả mọi người.
Sắc mặt Mạc Hạo Thần cứng đơ nhìn lấy mớ hỗn độn trên bàn, nhưng vẫn mạnh miệng.
“Tôi không sợ nói cho cô biết, buổi triển lãm lần thứ bảy về làm đẹp giảm cân và những sản phẩm thiết bị phụ trợ được tổ chức ở Thành Đô, Mạc Thị chúng tôi đã nhận được thư mời, còn Phù Sinh các người… Ha ha, chắc chắn không có cơ hội rồi.”
“Thế này đi, dù sao chúng ta cũng quen biết nhau, tôi cung cấp đường, các người cung cấp sản phẩm.

Chúng ta hợp tác cùng có lợi, không phải như thế sẽ tốt hơn sao?”
“Hừ! Anh biến đi càng xa càng tốt cho tôi!”
Khương Chi Chi còn chưa lên tiếng thì Du Ánh đã bị ghê tởm bởi những lời nói kia: “Ai thèm anh chứ, Phù Sinh chúng tôi…”
“Du Ánh.” Khương Chi Chi nhàn nhạt lên tiếng, Du Ánh nhìn cô và khẽ cắn môi, không nói tiếp nữa.
Nhưng ánh mắt nhìn Mạc Hạo Thần vẫn luôn bùng lên ngọn lửa giận dữ.
Ánh mắt Khương Chi Chi khẽ lóe sáng, trong lòng cười lạnh không thôi.
Những lời nói kia nghe thật là hay.
Để Phù Sinh bọn họ tận tâm tận lực tạo ra sản phẩm, nhưng đến cuối cùng tất cả danh dự chẳng phải đều thuộc về Mạc Thị sao.
Mạc Hạo Thần, người đàn ông này dù ở kiếp trước hay kiếp này vẫn luôn kinh tởm một cách lạ thường!
Khương Chi Chi chậm chạp chưa trả lời, Mạc Hạo Thần cho rằng bọn họ đã đồng ý, vẻ mặt ngày một đắc ý: “Tôi đã nói rồi, đây là cơ hội khó gặp, không thể bỏ lỡ… Á!”
Đột nhiên trên mặt đón nhận một sức lực lớn, khoang mũi đau nhói lên, Mạc Hạo Thần sững sờ trong giây lát, sau đó hai hàng máu mũi liên tục chảy xuống.
“Chảy, chảy máu rồi…”
Khương Chi Chi bình thản thu lại nắm đấm, đáy mắt hiện lên sự lạnh lẽo: “Nếu như anh còn dám đến Phù Sinh gây sự, lần sau tuyệt đối không chỉ là chảy máu mũi đơn giản như thế.”
“Cô… Khương Chi Chi cô cứ chờ đó, cuối cùng sẽ có một ngày cô phải hối hận!”
Mạc Hạo Thần lau sạch vết máu trên mũi rồi nhanh chóng rời khỏi đây với dáng vẻ nhếch nhác.
Du Ánh ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này thì vỗ tay hoan hô.
“Đáng đời, vừa vào công ty đã không ngừng luyên thuyên, ồn ào chết đi được!”
Có trời mới biết cô ấy đã nhẫn nhịn bao lâu rồi!
Khả năng quấy rầy người ta của tên cặn bã này không khác gì miếng cao da chó.
Khương Chi Chi quan sát xung quanh một hồi, đúng lúc nhìn thấy năm người thực tập sinh đều tập trung ở phòng khách, cô lên tiếng dặn dò: “Sau này không được phép cho những người ở bên cạnh vào đây, cho dù bọn họ có nói rằng có chuyện cần bàn bạc cũng không được phép mở cửa.”
“Vâng, chúng tôi biết rồi…”
Năm người thực tập sinh ngơ ngác nhìn nhau một hồi thì gật đầu tới tấp thể hiện bản thân đã nhớ.
Khương Chi Chi thấy thế thì bảo họ tiếp tục quay về làm việc của mình, sau đó cô kéo Du Ánh sang một bên và thấp giọng nói: “Camera giám sát trong công ty vẫn hoạt động bình thường chứ?”
Du Ánh gật đầu, làm động tác tay “OK”: “Tớ vừa mới kiểm tra, mọi thứ vẫn hoạt động bình thường.”
Công ty bọn họ có tổng cộng tám camera giám sát ẩn, nhưng chuyện này chỉ có hai người bọn họ biết.
Như thế thì tốt rồi.
Nhớ lại về những hành động kỳ lạ trong ngày hôm nay của Mạc Hạo Thần, Khương Chi Chi cau mày và kiểm tra lại một lần nữa tất cả camera giám sát ẩn của công ty.

Sau khi xác định không có vấn đề gì, cô mới yên tâm được đôi chút.
Hy vọng rằng chỉ là do cô lo xa mà thôi.
Vứt bỏ mớ suy nghĩ hỗn loạn trong đầu qua một bên, Khương Chi Chi cầm lấy văn kiện trên bàn rồi lần lượt bước vào phòng họp với Du Ánh.
Tập đoàn Nguyên Thị, văn phòng tổng giám đốc.
“Cậu hai, tất cả tài liệu của buổi triển lãm hằng năm đều ở đây.”

Nguyên Nhất gõ cửa, sau đó kính cẩn đặt xấp tài liệu lên bàn làm việc và thấp giọng hỏi: “Có cần trực tiếp cho người đem qua công ty của bà chủ không?”
Bỗng nhiên động tác phê duyệt văn kiện ngừng lại, người đàn ông chớp mắt nói: “Để đó đừng đụng vào.”
Ngón tay dài mảnh khảnh lướt qua túi tài liệu dày cộm, đáy mắt hiện lên một luồng sáng.
Nguyên Nhất ngơ ngác một hồi rồi lập tức hiểu ra, gật đầu: “Vâng, tôi lập tức thông báo cho bà chủ qua đây lấy tài liệu.”
“Reng reng…”
Khương Chi Chi đang đối chiếu lại tin tức thì nghe thấy tiếng điện thoại reo, cô vô thức nhìn về điện thoại.
Đó là tin nhắn của Nguyên Nhất, nói rằng có tài liệu liên quan đến buổi triển lãm hằng năm, tập đoàn Nguyên Thị đã hoàn tất việc xử lý, đợi cô đến lấy.
“Chuyện mà Nguyên Thị làm, quả nhiên đáng tin!”
Sau khi Khương Chi Chi xem xong tin nhắn là không khỏi thấp giọng cảm thán.
Cũng chỉ có một đế chế kinh doanh khổng lồ như Tập đoàn Nguyên Thị mới có thể dễ dàng thu thập được nhiều thông tin hữu ích như thế.
Nếu có trong tay những thông tin quý giá này thì chắc chắn nó sẽ đóng một vai trò vô cùng quan trọng trong việc bố trí, triển khai kế hoạch của họ.
Trong lòng âm thầm ghi nhớ tấm lòng tốt này, Khương Chi Chi tắt máy tính rồi chào hỏi là rời khỏi.
Đáng tiếc cho cô là hiện tại giao thông đang đúng ngay vào giờ cao điểm, rất khó bắt xe.
Tuy nhiên thời gian đi từ Phù Sinh đến tập đoàn Nguyên Thị nhiều nhất cũng chỉ khoảng nửa tiếng đồng hồ, xem như tản bộ cũng được.
Hít thở bầu không khí trong lành hiếm có, Khương Chi Chi ung dung đi ở ven đường.
Đi bộ dưới gầm cầu vượt, nơi đây bị bao phủ bởi bóng râm khổng lồ, mang đến một chút mát mẻ cho mùa hè khô nóng.
“Người xưa có câu, ở nhà nhờ bạn bè, ra đường nhờ bản thân.

Tôi đây ngồi không đổi họ đứng không đổi tên, coi bói bao chuẩn xác, đi ngang qua tuyệt đối đừng bỏ lỡ…”
Giọng nói của một thầy bói phát ra từ ven đường dần dần lọt vào tai cô, bước chân Khương Chi Chi chợt dừng lại, vô thức bị thu hút bởi những lời tự khoe khoang quen thuộc này.
Trong đầu dần dần hiện lên một hình bóng đẹp trai quen thuộc.
Giọng nói quen thuộc vẫn vang đến bên tai cô: “Năm đó, sư phụ của cô cũng từng là ông thầy bói, mau đến đây, đưa ngày tháng năm sinh ra, tôi sẽ biểu diễn cho cô xem một phen …”
Năm đó, sư phụ cô cũng hay lải nhải bên tai cô, tuy rằng có chút ồn ào nhưng lại không hề khiến người khác khó chịu.
Nghĩ đến đây, đột nhiên ánh mặt cô dừng lại ở đâu đó.
…Đỗ Tử Hàm?
Người thanh niên mặc quần jean áo thun màu trắng đứng trước quầy xem bói, chân mày cau chặt, vẻ mặt nghiêm túc.
Ở ngay đối diện là một người đàn ông mặc áo khoác đen, ngồi ung dung trên chiếc ghế gỗ với một cặp kính râm đen to trên sống mũi: “Anh bạn nhỏ, thầy đã bói cho cậu một quẻ, nên cho đi hay giữ lại như thế nào, cậu tự quyết định đi.”
“Thầy… ông nói tôi thật sự sẽ có một kiếp nạn sao?”
Đỗ Tử Hàm do dự hỏi, vẻ mặt lộ rõ sự chần chừ.
“Việc liên quan đến tính mạng, vốn dĩ là thành tâm sẽ linh nghiệm thôi.”
Người đàn ông xem bói mở chiếc quạt gấp trong tích tắc, vẻ mặt thoải mái tự nhiên: “Những chuyện khác nói nhiều cũng chẳng có tác dụng, tôi thấy khuôn mặt cậu sáng sủa, nhưng trước mắt lại có chút không tốt, vẫn nên xử lý càng sớm càng tốt.”
Đỗ Tử Hàm bị dọa sợ bởi những lời nói mông lung này, cậu ta nhìn chằm chằm vào những vật phẩm được đặt trên bàn: “Thế theo thầy tôi nên mua đồ gì để giải kiếp?”
Dạo này cậu ta thật sự có chút xui xẻo, mua lá bùa bình an cho đỡ sợ cũng tốt, nói không chừng thật sự có tác dụng.
“Nếu như cậu muốn gặp dữ hóa lành, thầy cũng không keo kiệt.”
Một tia sáng lóe lên đằng sau cặp kính đen, thản nhiên lấy ra một tờ giấy màu vàng, có thể thấp thoáng nhìn thấy vài chữ màu đỏ nhỏ bé trên giấy: “Đây là lá bùa bình an do thầy cung phụng bảy bảy bốn mươi chín ngày trước phật, chỉ cần cậu luôn mang nó theo bên người thì có thể gặp dữ hóa lành.”
“Được, vậy tôi sẽ mua cái này!”
Đỗ Tử Hàm vừa nghe xong đã không chút do dự đồng ý: “Cần bao nhiêu tiền?”
“Không nhiều, năm trăm là đủ rồi.”
Người đàn ông mặc áo đen điềm tĩnh đưa ra giá cả, trong khi Đỗ Tử Hàm thì gấp gáp chuẩn bị lấy ví tiền ra.
Nào ngờ tay phải vừa đưa vào trong túi quần thì trên cổ tay lại xuất hiện một lực cản: “Mới như thế đã vội vã muốn đưa tiền làm từ thiện sao?”
“Khương Chi Chi? Tại sao chị lại ở đây?”
Đỗ Tử Hàm nhìn gương mặt xinh đẹp gần ngay trước mặt, cậu ta mở to hai mắt ra nhìn.
Lâu rồi không gặp… Tại sao Khương Chi Chi lại trở nên xinh đẹp thế này?
“Sao lại gọi cả họ lẫn tên chứ, gọi là chị.”
Khương Chi Chi không chút khách sáo mà xoa lấy mái tóc màu xám tro kia, nhưng lại bị hất tay ra một cách vô tình.
“Không được sờ đầu tôi như sờ chó!”
Tóc của một đàn ông không thể tùy tiện chạm vào!
Sau khi định thần lại mới phát hiện chiếc ví trên tay mình đã bị Khương Chi Chi thản nhiên nghịch ngợm, nhíu mày nói: “Trả lại đây, tôi phải mua đồ.”
“Bị người ta lừa còn phải đếm tiền thay người ta, chậc chậc.”
Khương Chi Chi bất lực lắc đầu, đứa em họ ngu ngốc của cô thật là.
“Nào có, thầy bói chuẩn xác lắm đấy!”
Đối diện với sự chế giễu của Khương Chi Chi, Đỗ Tử Hàm bèn phản bác: “Tôi vẫn còn chưa nói gì, thầy đã đoán được tôi là một học sinh, thành tích tàm tạm, gần đây còn gặp phiền phức…”
Đột nhiên cậu ta kể tất cả các sự việc gần đây ra.
Khương Chi Chi nghe xong, cặp chân mày của cô dần dần cau chặt.

“… Chị nói, có phải thầy xem chính xác không?”
Đỗ Tử Hàm nhìn thấy Khương Chi Chi không lên tiếng, cậu ta cho rằng đối phương bị bản thân làm cho khiếp sợ, đôi mắt toát lên chút đắc ý.
Có thể tùy ý đưa ra kết luận nhưng lại không chút sai sót, thầy bói này chắc chắn phải có năng lực thực sự!
“Đỗ Tử Hàm, những thanh niên ngây thơ giống như em đã thuộc dạng của hiếm rồi.”
Một hồi sau, Khương Chi Chi thong thả mở lời: “Đầu tiên, dưới áo khoác của em đang mặc đồng phục của trường trung học Ngọc Xuyên, có lẽ chỉ cần là một người có đôi mắt bình thường cũng biết được em là một học sinh cấp ba.”
Đỗ Tử Hàm cúi đầu nhìn logo trước ngực, sắc mặt trở nên ngại ngùng.
“Thứ hai, tuy rằng chị không phải cố ý nhưng thông thường những học sinh ngoan ngoãn sẽ không đi nhuộm tóc màu xám tro bắt mắt thế này trong thời gian đi học.”
Nhìn thấy ngọn lửa nhỏ bốc lên từ Đỗ Tử Hàm ngày càng yếu đi, Khương Chi Chi từ tốn bổ sung thêm một câu cuối cùng: “Cuộc sống mà, ai cũng sẽ gặp phải những chuyện không được như ý muốn, làm gì có ai suốt đời đều suôn sẻ chứ?”
Trong hầu hết các trường hợp, chẳng qua những lời bói toán chỉ là dựa vào những manh mối thực tế mà suy đoán ra sự thật mà thôi.
Cô có thể nhìn thấu như thế cũng nhờ ơn một người.
Ở kiếp trước, thầy Hề Hàn đã từng không cẩn thận lỡ lời trong một lần nói chuyện phiếm.
Khi anh ấy còn trẻ đã từng vì kiếm tiền nuôi gia đình mà từng “diễn” vai thầy bói vài lần.
“Ai, nhớ năm đó, tôi cũng từng lăn lộn và thiếu chút nữa là nổi tiếng rồi…”
Những câu nói mơ hồ như thế rất dễ khơi dậy lòng tò mò của người khác.
Chỉ đáng tiếc khi cô muốn tiếp tục hỏi thêm vài câu thì Hề Hàn đã say đến mất ý thức, khăng khăng ôm lấy bình rượu, không thể hỏi thêm được điều gì.
Sau khi hoàn hồn lại, Khương Chi Chi vừa lắc đầu vừa nhìn Đỗ Tử Hàm đã xấu hổ đến mặt đỏ bừng.
“Hay lắm, ông dám gạt tôi… Người đâu rồi?”
Đột nhiên Đỗ Tử Hàm ngẩng đầu nhìn chiếc ghế trống không, vẻ mặt ngơ ngác.
Người đàn ông mặc áo đen vừa ngồi ở đây đâu rồi!
“Trong lúc chúng ta đang nói chuyện thì ông ta đã lặng lẽ trốn mất rồi.” Khương Chi Chi “có lòng tốt” nhắc nhở.
“Nếu như để tôi gặp lại tên lừa đảo này, tôi nhất định sẽ không để ông ta được yên.”
Khi Đỗ Tử Hàm nắm chặt tay nắm đấm, còn muốn nói gì đó, Khương Chi Chi liếc nhìn cậu ta bằng ánh mắt dò hỏi: “Đỗ Tử Hàm, hôm nay không phải chủ nhật, đáng lẽ thời gian này em phải đang đi học mới đúng.”
Dường như ngọn lửa nhỏ phẫn nộ sắp phun trào khi nãy ngay lập tức bị dập tắt, cậu ta nói không nên lời.
Khương Chi Chi lắc đầu: “Chị cũng không hỏi tại sao em lại trốn học nhưng bây giờ em phải ngoan ngoãn đi học… Nếu không chị chỉ có thể gọi cho cô để cô đến xử lý.”
“Tôi về ngay lập tức, không được nói với mẹ tôi!”
Đỗ Tử Hàm sợ nhất chính là Khương Như Ngọc cằn nhằn, nhìn dáng vẻ điềm tĩnh của Khương Chi Chi, cậu ta chỉ có thể không cam tâm đồng ý.
Sau khi giải quyết xong chút chuyện trên đường, khi Khương Chi Chi bắt xe đi đến tập đoàn Nguyên Thị đã là một tiếng đồng hồ sau đó.
“Đến trễ rồi.”
Trong văn phòng làm việc, Nguyên Cận Mặc nhìn trên trán Khương Chi Chi đang đổ mồ hôi, chân mày không khỏi cau lại: “Bị kẹt xe giữa đường sao?”
“Không phải.”
Khương Chi Chi vẫy tay phủ nhận: “Bắt được em họ trốn học, tôi phải đưa nó về trường học trước.”
Nguyên Cận Mặc vẫn mím chặt môi, sắc mặt bắt đầu dịu lại: “Tài liệu được đặt trên bàn, cô ở lại từ từ xem, có vấn đề gì cứ hỏi.”
Khương Chi Chi gật đầu, ôm lấy xấp tài liệu và quan sát xung quanh, ngoại trừ vị trí bên cạnh chỗ ngồi tổng giám đốc, những chỗ khác đều không có chỗ ngồi.
Cô do dự một hồi, cuối cùng vẫn ngồi xuống.
Những tài liệu do tập đoàn Nguyên Thị thu thập thật sự vô cùng tỉ mỉ, nhưng chẳng hiểu tại sao chữ viết trên trang thứ hai lại mờ đến mức không thể nhìn thấy rõ.
Khương Chi Chi cau mày, vừa định đứng lên hỏi thì trên da đầu đột nhiên truyền đến một cảm giác đau đớn.
“Á!”
“Đừng nhúc nhích.”
Khi bình tĩnh lại, cô phát hiện ra rằng chẳng hiểu sao mái tóc dài của mình đã móc vào trâm cài áo của người đàn ông từ lúc nào, chỉ cần khẽ động đậy lại cảm thấy vô cùng đau đớn…
“Cô đừng nhúc nhích.”
Nguyên Cận Mặc khẽ nhếch miệng, đôi mắt thâm sâu lướt qua một tia sáng, giọng nói mang đôi chút bất lực.
“Vậy anh mau tháo ra đi.”
Vì quay lưng lại nên Khương Chi Chi chẳng nhìn rõ ràng tình hình cụ thể, chỉ có thể để cho Nguyên Cận Mặc giúp.
Cả người cô không thể không nửa dựa vào lồng ngực ấm áp, tư thế có chút cứng ngắc..