Nhật Ký Báo Thù Của Nữ Tổng Tài Trùng Sinh

Chương 115





Vì không muốn làm lỡ thời gian, Khương Chi Chi lập tức bắt xe đến Nguyên Thị, vừa bước vào phòng tiếp khách ở tầng dưới đã nghe thấy tiếng ồn ào truyền ra từ bên trong.

Một đám người vây quanh quầy lễ tân, tiếng ồn lớn đến mức ở cửa ra vào cũng có thể nghe thấy.

“Thưa cô, cô không thể lên tầng được.


Phụ trách quầy lễ tân Vương Như bối rối nắm chặt lấy cổ áo bị nhăn, khóe mắt đỏ hoe nói: “Không được tổng giám đốc dặn dò hay hẹn trước thì không thể tùy ý vào tập đoàn Nguyên Thị được.


“Tôi đã nói rồi, tôi đến tìm anh Cận Mặc, cô tránh ra cho tôi.


Tần Vũ tức giận trừng mắt nhìn người đang không biết suy nghĩ đang ngăn cô ta lại: “Nghe không hiểu tiếng người hay sao hả?”
“Xin lỗi, cô không thể tùy ý xông vào được.


Sắc mặt Vương Như trắng bệch, nhưng vẫn cố gắng duy trì sự chuyên nghiệp của mình: “Không có sự dặn dò của tổng giám đốc, tôi không thể tự ý làm chuyện vi phạm tới quy định của công ty được.


“Cô tránh ra cho tôi.


Từ trước đến nay Tần Vũ luôn kiêu ngạo tùy hứng đã quen, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra vẻ khinh thường không che giấu được: “Cô chỉ là người trông cửa thôi mà dám nhiều lời như vậy, đợi đến khi tôi gặp được anh Cận Mặc rồi, sẽ bảo anh ấy sa thải cô!”
Vương Như vừa nghe thấy vậy, sắc mặt càng thêm tái nhợt hơn, như vậy chẳng khác nào đang sỉ nhục cô ấy một cách tàn nhẫn!
Tần Vũ thấy người đứng trước mặt mình hiền lành, cản đường đi, trong lúc nhất thời lửa giận lại dâng lên, lập tức đưa tay ra, hung hăng đẩy một cái: “Chó ngoan không được cản đường!”
Vương Như không kịp phòng bị mà bị xô ngã, giày cao gót dưới chân trượt xuống, thấy cô ấy sắp ngã lăn ra đấy, một đôi tay trắng nõn vững chắc đỡ lấy cô ấy.

“Cẩn thận một chút, đi giày cao gót mà bị ngã sẽ bị thương đấy!”
Giọng nói quan tâm nhẹ nhàng vang lên bên tai khiến Vương Như, khiến Vương Như suýt nữa rơi lệ vì uất ức, ngẩng đầu sửng sốt: “Bà chủ…”
Quãng thời gian trước, Khương Chi Chi thường xuất hiện ở Nguyên Thị, sớm đã có không ít người được gặp mặt bà chủ tương lai này rồi.

Nhìn cúc áo sơ mi bị xé toạc của Vương Như, cô khẽ nhíu mày: “Mau đi tìm một bộ quần áo để thay ra đi.


Vương Như cảm kích nhìn Khương Chi Chi, những đồng nghiệp vây quanh cũng mau chóng rời đi.

“Tại sao cô lại ở đây!”
Khi Tần Vũ nhìn thấy Khương Chi Chi, ánh mắt xuất hiện một chút ghen ghét.

Đặc biệt là khi thấy mọi người xung quanh đều gọi Khương Chi Chi là bà chủ, sắc mặt đã hoàn toàn thay đổi.

“Nếu như muốn tìm cậu hai, cô có thể gọi điện thoại, chắc chắn là còn nhiều cách khác nữa mà.


Sắc mặt Khương Chi Chi bình tĩnh liếc nhìn: “Quấy rầy công việc bình thường của người khác, thú vị lắm sao?”
“Ai cần cô phải quản chuyện của tôi hả!”
Tần Vũ khó chịu hét lên: “Tôi đến gặp anh Cận Mặc vì có chuyện quan trọng.


Ông nội nói, ở Thành Đô, tôi có thể tùy ý tới tìm anh Cận Mặc!”
Mối liên hệ giữa nhà họ Tần và nhà họ Nguyên bao nhiêu năm nay vẫn không hề bị đứt đoạn, nếu Cận Mặc biết cô ta ở đây, chắc chắn sẽ không ngăn cô ta lại!
Tần Vũ nghĩ như vậy, khuôn mặt lại càng thêm tự đắc.

Ngay lúc này, chỉ nghe một tiếng “đinh”, cửa thang máy dành riêng cho khách VIP từ từ mở ra, Nguyên Cận Mặc khí thế bước vào đại sảnh.

Tần Vũ thấy vậy, ánh mắt nhìn thấy người trong lòng thầm thích, giọng nói ngọt ngào như chim vàng anh: “Anh Cận Mặc, em chờ anh lâu lắm rồi, sao bây giờ anh mới tới vậy chứ.


Vừa nói cô ta vừa đủng đỉnh tiến tới: “Em định mở công ty ở Thành Đô, nhưng mà vẫn chưa quen cuộc sống ở nơi này, nghe lời ông nội nói chỉ có thể tìm đến anh thôi, anh Cận Mặc, giúp em nghĩ cách gì đó đi.


Thấy cô ta lấy ông Tần ra làm cái cớ, Nguyên Cận Mặc nhíu mày: “Nếu không hiểu có thể liên hệ với bộ phận kế hoạch, tôi còn có việc.


Tần Vũ vẫn muốn tiếp tục làm nũng, nhưng lại phát hiện ra rằng sự chú ý của người đàn ông kia đã không còn dành cho cô ta nữa.

Nguyên Cận Mặc đi thẳng tới bên cạnh Khương Chi Chi, không nói lời nào, nhẹ nhàng ôm lấy vai người phụ nữ: “Đi thôi!”
Trơ mắt ra nhìn đôi nam nữ trước mặt, hành động thân mật rời đi, Tần Vũ cắn chặt môi dưới, tức giận giậm chân.

Cô ta không cam tâm!
Khương Chi Chi được đưa vào thang máy, khi cửa thang máy đóng lại cô lập tức cảm nhận được ánh mắt tức giận và khó chịu.

Trong không gian nhỏ hẹp, lúc này cũng chỉ có hai người bọn họ.

Khương Chi Chi lui về phía sau một bước nhỏ, rời khỏi tư thế thân mật ban đầu, ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn người đàn ông một cái: “Anh cũng được lắm, dám lôi đến cho tôi một mối thù lớn như vậy.


Ánh mắt Tần Vũ nhìn cô vừa rồi, như muốn ăn tươi nuốt sống cô luôn vậy.

Tất cả đều là do người nào đó mà ra.

“Cô sợ sao?”
Nguyên Cận Mặc khẽ liếc mắt, giọng điệu trầm thấp: “Thân là vợ của tôi, giúp tôi giải quyết những chuyện không cần thiết không phải là chuyện nên làm sao?”
“Chỉ là tạm thời mà thôi.


Khương Chi Chi nhẹ nhàng nói, không để ý tới ánh mắt đột nhiên trùng xuống của người bên cạnh: “Yên tâm đi, chuyện gì nên làm tôi nhất định sẽ không từ chối.


Lúc trước sở dĩ Nguyên Cận Mặc đã đề nghị hợp tác có điều kiện, không phải vì muốn cô chiếm vị trí bên cạnh mình, cô hiểu.

Thang máy đi lên, rất nhanh đã tới tầng cao nhất, ngay lúc cửa mở ra, một luồng ánh sáng chói mắt chiếu vào.

Khương Chi Chi bước ra khỏi thang máy trước, không quên quay đầu nhìn lại, nói nhỏ: “Đợi đến khi hết hạn hợp đồng, anh đừng quên giúp tôi làm rõ đấy.


Nếu không, cô không muốn sau này khi đã được tự do rồi vẫn bị cuốn vào những rắc rối bên trong nữa.

Dặn dò chuyện đó xong, cô nhanh chóng bước về phía trước.

Nguyên Cận Mặc đứng im tại chỗ, nhìn bóng dáng người đó nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của mình, đôi mắt tối sầm lại.

Trong lồng ngực như có gì đó tụ lại, không thể tiêu tan.

Người phụ nữ này…
“Cậu hai, người của g.

m đã ở trong phòng họp đợi anh tới rồi ạ!”
Cách đó không xa, Nguyên Nhất cuối cùng cũng tìm được người đàn ông đứng ở cửa thang máy, chỉ là trên cơ thể đối phương tỏa ra không khí lạnh lùng đến mức khó mà tiếp cận được.

Suy nghĩ một chút anh vẫn nhắm mắt tiến tới.

“Chuẩn bị tài liệu thật kỹ, mười phút nữa bắt đầu.


Người đàn ông lạnh lùng thu tầm mắt lại, nhếch môi, đi về hướng ngược lại.

Nguyên Nhất thả lỏng người, vội vã đi theo.

Dưới ánh mắt vô cùng cảm kích của Tiểu Hà, Khương Chi Chi cuối cùng cũng coi như đã sắp xếp đối chiếu xong toàn bộ dữ liệu.

Cô nhớ không lầm, chẳng qua là khi qua tay người khác xử lý đăng ký sai dữ liệu nên mới gây ra không ít phiền phức nhỏ.

Liếc mắt nhìn Tiểu Hà nhanh chóng rời đi, Khương Chi Chi mới duỗi người.

Ngồi trước máy tính cả buổi chiều, cơ thể như muốn cứng đờ ra.

Ánh mắt lười nhác liếc nhìn xung quanh, hình như Nguyên Cận Mặc đã đi tham gia một cuộc họp quan trọng nào đó rồi, hiện tại trong phòng làm việc chỉ còn lại một mình cô.

Sự mệt mỏi và buồn ngủ từ từ ập đến.

Cô không khống chế được mà ngáp hai cái, đôi mắt như bị che bởi sương mù dần nhắm lại.

Mấy ngày qua phải hoạt động ở cả hai bên trường học và công ty, cô thực sự có hơi mệt…
Sau một tiếng, cuộc họp kết thúc.

Quá trình đàm phán diễn ra không được thuận lợi, hai bên luôn gặp bế tắc giằng co lẫn nhau, từ đầu đến cuối vẫn không thể có được đáp án.

Sắc mặt Nguyên Cận Mặc lạnh lùng trở về văn phòng, tay phải vừa nhẹ nhàng mở cửa thì bước chân đột nhiên dừng lại.

Liếc mắt sang một bên, có một cái bàn làm việc, một chồng tài liệu được xếp ngay ngắn, có thể lờ mờ nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đang bị che khuất kia.

Khương Chi Chi thoải mái nằm ở mép bàn, khóe miệng hơi cong lên, đang ngủ rất ngon.

Hơi thở sâu và nhẹ nhàng, lông mi dài khẽ run lên, dường như đang mơ một giấc mộng đẹp.

Đôi mắt sâu đột nhiên tụ lại, Nguyên Cận Mặc nhìn chằm chằm vào những vết hằn mờ mờ trên gương mặt cô, ánh mắt dần tối đi.


Chậm rãi cúi người xuống, dùng ngón tay mỏng manh có vết chai, nhẹ nhàng vuốt ve lòng bàn tay mềm mại.

Dần dần, khoảng cách giữa hai người trở nên gần hơn, như thể hơi thở của cả hai cũng có thể đan vào nhau khiến lòng người không ngừng rung động.

Yết hầu khẽ chuyển động, nhìn thấy bờ môi mỏng mang theo cảm giác mát lạnh, anh muốn hôn lên, nhưng lúc này, người phụ nữ lẽ ra đang ngủ bỗng nhiên mở mắt ra.

Khương Chi Chi chớp chớp mắt, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú kia đang gần trong gang tấc, trong lòng khẽ run, hỏi từng chữ.

“Nguyên Cận Mặc, anh… Anh định làm gì?”
Đôi mắt buồn ngủ mở to, vẫn còn chút buồn ngủ nhưng rất nhanh sau đó đã khôi phục lại trạng thái tỉnh táo.

Bốn mắt nhìn nhau, không khí như bị ngưng đọng trong giây lát.

Ánh mắt Khương Chi Chi nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú không tìm được một chút tì vết nào kia, ánh mắt hiện lên một tia dò xét và nghi ngờ.

Cơ thể vốn dĩ nghiêng về phía trước bỗng lùi về phía sau một cách cảnh giác.

Nguyên Cận Mặc hơi nhíu mày, hành động đó giống như sự đề phòng.

Ngón tay thon dài dừng lại giữa không trung, bình tĩnh rút ra một tập văn kiện từ dưới khuỷu tay Khương Chi Chi.

Khóe miệng nhếch lên một cái, giọng điệu chán ghét: “Chỉ là tôi cần bản tài liệu này thôi.


Tay kia vắt chéo ở sau lưng, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.

Khương Chi Chi cúi đầu xuống lúc này mới để ý, hơi nghiêng người sang để thuận tiện cho việc Nguyên Cận Mặc lấy văn kiện.

Cô vốn dĩ đang cảm thấy căng thẳng lại thoải mái hơn: “Trời ạ, dọa tôi một phen rồi.


Là do cô suy nghĩ quá nhiều rồi, còn tưởng rằng Nguyên Cận Mặc lại gần vì muốn…
Dừng lại, không thể nào có chuyện đó được!
Những hình ảnh đẹp đẽ trong đầu còn chưa kịp thành hình đã bị cô xóa tan đi rồi.

Xoa xoa thái dương, sau khi ngủ một giấc ngắn, Khương Chi Chi đã khôi phục lại tinh thần như cũ, ngẩng đầu liếc nhìn người đàn ông đã ngồi trở lại ghế tổng giám đốc nói: “Vậy tôi đi trước nhé!”
Sau khi đối chiếu dữ liệu xong, cô ở lại cũng không có việc gì để làm.

Đôi mắt của người đàn ông tối sầm lại, đang định nói gì đó thì điện thoại trên bàn đột nhiên vang lên.

Trên màn hình nhấp nháy hiện lên chữ “mẹ” rất lớn.

Khi Khương Chi Chi đi xa hơn một chút, mới thấy Nguyên Cận Mặc trả lời điện thoại, đầu tiên là cau mày, một lúc sau, vẻ mặt khôi phục lại trạng thái bình tĩnh như cũ.

“Mẹ nói hôm nay chúng ta về nhà cũ một chuyến.


Trước ánh mắt của người đàn ông, lúc đầu Khương Chi Chi ngẩn ra, sau đó gật gật đầu, khẽ thở dài một hơi.

Đến nhà họ Nguyên… Không phải là cô không muốn đến, chỉ là cô lo rằng sẽ gặp chuyện phiền phức.

Dù sao thì lần trước cô và Nguyễn Lam gặp mặt thực sự không mấy vui vẻ.

Đôi mắt cô nhắm lại lộ ra một chút cảm xúc phức tạp, rất dễ bị người khác nhận ra.

Ánh mắt Nguyên Cận Mặc lóe lên, lông mày nhíu chặt lại.

Một giây trước khi họ bước vào biệt thự trên núi của Nguyên Thị, Nguyên Cận Mặc và Khương Chi Chi đều không ngờ rằng trong nhà lại có người ngoài.

“Dì Nguyễn, cháu biết dì thích nhất là bức tranh của ngài Vô Tự, đây là bức lúc trước cháu giành được ở một buổi đấu giá ở nước ngoài, đặc biệt mang tới tặng dì đây ạ!”
Giọng điệu trong trẻo này khiến hai người định bước vào cửa cùng lúc nhíu mày.

Bên trong, Tần Vũ đang dính chặt lấy Nguyễn Lam ngồi ở đại sảnh, xung quanh là những hộp quà vừa mới mở ra.

Trong số đó, bức Mộng Vân Thiếp kia là thứ nổi bật nhất.

“Tiểu Vũ à, cháu có tâm quá.


Ánh mắt Nguyễn Lam nhìn vào bức tranh thư pháp được bảo quản cẩn thận, lắc đầu, cũng không mở miệng nhận lấy.

Vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy có người đứng ở cửa, ánh mắt liếc qua người Khương Chi Chi lóe lên một cái: “Chỉ còn chờ hai đứa về ăn cơm thôi đấy.


“Dì Nguyễn, con ở lại đây sẽ không quấy rầy mọi người đâu nhỉ.


Tần Vũ giả vờ do dự nói, nhưng ánh mắt vẫn lấp lánh không ngừng nhìn về phía Nguyên Cẩn Mặc.

Sắc mặt của người đàn ông hoàn toàn lạnh lùng, từ trước đến nay anh ghét nhất ánh mắt trơ trẽn như vậy.

“Đương nhiên là có thể ở lại rồi.


Nguyễn Lam vừa nói xong cũng cảm nhận ánh mắt lạnh lùng, có ý riêng nói: “Ông Tần đã từng giúp đỡ nhà họ Nguyên chúng ta, giữ cháu ở lại ăn cơm thôi mà, không có gì to tát cả.


Mặc dù bà ấy nói với Tần Vũ những lời này là để cho Nguyên Cẩn Mặc nghe nhưng Nguyên Cẩn Mặc chỉ hơi nheo mắt, ánh mắt lạnh lùng.

Bữa tối ở biệt thự trên núi của Nguyên Thị chế biến đều là những món ngon được đầu bếp năm sao nấu rất công phu, có màu sắc rất đẹp, hương thơm hấp dẫn.

Nhưng đột nhiên Khương Chi Chi cảm thấy không có khẩu vị.

“Anh Cận Mặc, món này có hương vị không tệ đâu, anh nếm thử xem sao nhé?”
“Ôi, món canh cá này rất ngon, anh Cận Mặc, giúp em múc một bát đi.


Âm thanh ồn ào thật sự khiến người khác phải đau đầu, Khương Chi Chi ăn một cách nhanh chóng, muốn rời đi sớm một chút.

Nhưng không ngờ rằng trong lúc ăn cơm, khuỷu tay phải đột nhiên bị đẩy nhẹ.


Quay sang nhìn thì thấy một ánh mắt đầy ẩn ý, đôi môi mỏng của anh khẽ nhếch, ánh mắt như muốn nói lên hai chữ.

Hợp đồng.

Khương Chi Chi hơi giật mình, sau đó lập tức hiểu ra, khóe miệng giật giật, trong lòng thầm khóc.

Dù sao thì cũng chỉ có một năm thôi… Làm hợp đồng như vậy rồi nên cũng không sao cả.

Cô liếc nhìn bàn ăn, cầm đũa lên, gắp một ít rau vào bát của Nguyên Cẩn Mặc: “Gần đây trời khá nóng, ăn ít bí đao có thể giúp giảm nhiệt.


Nguyễn Lam cứng đờ người một lát, không khỏi liếc sang bên phải, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.

Chỉ thấy khóe môi người đàn ông giật giật, tự nhiên gắp lên một miếng bí đao, sau khi thưởng thức xong, còn đáp lại một câu hiếm thấy: “Cảm ơn.


Người sạch sẽ như Cận Mặc mà lại ăn đồ ăn người khác gắp cho…
Đương nhiên Nguyễn Lam hiểu rõ tính tình của con trai mình, mặc dù không mắc bệnh thích sạch sẽ nhưng cũng không bao giờ thích người khác gắp đồ ăn cho hay can thiệp vào việc chọn món của mình.

Vậy mà hôm nay, anh lại chủ động ăn món mà Khương Chi Chi gắp cho.

Nhất thời ánh mắt nhìn Khương Chi Chi trở nên phức tạp.

Khương Chi Chi… Lại là Khương Chi Chi!
Nhìn hành động thân mật của đôi nam nữ ở phía đối diện, ánh mắt Tần Vũ đỏ bừng lên vì ghen tị!
Sau khi dùng bữa tối, Khương Chi Chi bị người giúp việc gọi lại, nói rằng Nguyễn Lam tìm cô muốn bàn bạc chuyện gì đó.

Trong lòng đột nhiên có chút cảnh giác, cô gật đầu, cùng những người khác đi tới hoa phòng ở sân sau.

“Cô nhìn Tần Vũ đi, tính cách hoạt bát đáng yêu như vậy, đối xử với bề trên cũng rất lễ phép.


Nguyễn Lam vừa cắt tỉa cành hoa vừa nói: “Cô nên học hỏi theo con bé, biểu hiện như thế nói đúng là hình tượng chuẩn mực của người con dâu trong lòng chúng tôi.


Khương Chi Chi mím môi không nói gì.

“Nhưng mà cô đừng hiểu lầm, cô đã kết hôn mới Cẩn Mặc rồi, tôi không muốn trở thành một người mẹ chồng độc ác chia rẽ nhân duyên đâu.


Nguyễn Lam từ từ xoay người lại, ánh mắt dò xét nhìn Khương Chi Chi: “Chỉ hy vọng rằng cô sẽ trở nên xuất sắc hơn nữa, như vậy mới xứng với Cẩn Mặc, sau này mới có thể yên tâm mà giao mọi chuyện lớn nhỏ trong nhà họ Nguyên cho cô được.


Khương Chi Chi nghe vậy, lông mày hơi cau lại, dần dần cảm thấy có cái gì đó không đúng.

Những lời này của Nguyễn Lam nhìn thì có vẻ như đang suy nghĩ cho cô, nên mới đưa ra yêu cầu nghiêm khắc như vậy, để cô có thể thay đổi, trở nên hiểu chuyện và nghe lời hơn mới được.

Nhưng đây thực sự không phải đang gián tiếp tạo áp lực tinh thần cho cô hay sao?
Cô lạnh lùng nhếch khóe môi, không hổ đã từng là nữ chủ nhân của nhà họ Nguyên, quả nhiên thủ đoạn không hề đơn giản.

Nhưng… Không ai có thể ép buộc cô làm bất cứ điều gì cả!
“Tôi cũng cảm thấy tính cách của cô Tần Vũ rất thú vị!”
Khương Chi Chi khẽ chớp chớp mắt, giọng điệu nhẹ nhàng: “Nghe nói cô ấy sẽ sớm thành lập công ty ở Thành Đô, đúng là tuổi trẻ tài cao mà.


Cô nói về chuyện của Tần Vũ, cố ý bóp méo chủ đề của Nguyễn Lam, giống như hoàn toàn không nghe ra ý tứ sâu xa trong lời nói của bà ấy.

“Cô cố ý sao?”
Nguyễn Lam nghe vậy, sắc mặt trầm xuống.

“Có sao?”
Khương Chi Chi giả vờ vô tội: “Lẽ nào tôi khen ngợi cô Tần Vũ như vậy vẫn chưa đủ sâu sắc sao?”
Ánh mắt Nguyễn Lam trở nên lạnh lùng, sắc mặt trở nên khó coi, đang định nói gì đó thì người giúp việc đi vào, chuyển lời: “Bà chủ, cậu hai bảo cô mau về thôi, cậu ấy đang ở cửa ra vào rồi ạ.


“Tôi biết rồi, đến ngay đây.


Khương Chi Chi đáp lại, bước đi chuẩn bị rời khỏi phòng hoa.

Vừa bước tới cửa, bước chân dừng lại, liếc nhìn gương mặt Nguyễn Lam vẫn lạnh lùng, vẻ mặt rất tự nhiên và bình tĩnh: “Bà chủ, mỗi người đều là một cá thể độc nhất vô nhị, không cần phải tham khảo người khác để sống đâu ạ.


Cho nên cô sẽ không tôn trọng ý kiến của Nguyễn Lam mà dễ dàng thay đổi bản thân như vậy.

Như vậy không phải là Khương Chi Chi.

Nguyễn Lam khẽ giật mình, khi ngẩng đầu thì phát hiện bóng người mảnh khảnh đó đã biến mất không còn thấy đâu nữa rồi.

.