Nhật Ký Báo Thù Của Nữ Tổng Tài Trùng Sinh

Chương 15: Tiếp Tục Diễn Kịch





“Vậy thì sao nào?”
Khương Chi Chi tỏ vẻ vô tội, nở một nụ cười đầy ẩn ý sâu xa: “Hạo Thần, tôi đã mua rất nhiều đồ sao?”
“Không… Không…” Mặt Mạc Hạo Thần hơi run rẩy nhưng anh ta vẫn cố nở một nụ cười.

Thưởng thức đủ vẻ mặt nghẹn khuất của tên đàn ông xấu xa và ả phụ nữ đê tiện, Khương Chi Chi làm bộ làm tịch dừng bước: “Ôi chao, đi dạo một ngày nên thấy hơn đói bụng rồi.


Khương Nhược Vi nhanh chóng phụ họa: “Chị nói rất đúng, chúng ta tìm nhà hàng ăn cơm đi!”
Không thể để Khương Chi Chi tiếp tục mua đồ được!
Khương Chi Chi chọn một nhà hàng xa hoa rồi ngồi xuống, gọi hết toàn bộ đồ ăn đắt tiền trong quán ra, sau đó nói: “Tôi đi toilet một chút, hai người từ từ chọn đi.


Còn thuận tay đặt túi xách của mình trên bàn.

Khương Nhược Vi và Mạc Hạo Thần gật đầu, xác nhận Khương Chi Chi đã đi xa, trong nháy mắt hai người dính sát vào nhau.

“Anh Hạo Thần, em rất nhớ anh đó.


Khương Nhược Vi mềm mại nói, Mạc Hạo Thần nhịn không được vuốt ve bàn tay nhỏ bé của cô ta, chân thành và tình cảm nói: “Anh cũng vậy, Nhược Vi.



“Đúng rồi anh Hạo Thần, hôm nay anh cứ mua mua mua cho chị rất nhiều món đồ.

Anh nói đi, có phải anh thích chị rồi không?”
Nhìn đống chiến lợi phẩm mua sắm xếp thành núi của Khương Chi Chi đang ở bên cạnh, Khương Nhược Vi cúi đầu, khuôn mặt không thể khống chế được mà hơi vặn vẹo.

“Đây không phải vì tranh thủ cổ phần trong tay Khương Chi Chi sao, nếu không anh hèn mọn lấy lòng cô ta như vậy làm gì?” Hôm nay ví tiền của Mạc Hạo Thần đã chảy máu không ít, tâm trạng hơi mất kiên nhẫn: “Đừng nói nữa!”
Trong thời gian ngắn mà đã tiêu nhiều tiền như vậy, anh ta đau lòng còn không kịp nữa là!
Thấy Mạc Hạo Thần không dịu dàng an ủi như ngày xưa, Khương Nhược Vi có chút không quen, nhưng cô ta cố nhịn xuống rồi dịu dàng nói: “Anh Hạo Thần, đúng là vất vả cho anh quá!”
“Chỉ cần có thể lấy được cổ phần trong tay Khương Chi Chi, chút vất vả này cũng đáng giá.


Nhắc tới chuyện này, trên mặt Mạc Hạo Thần nhịn không lộ ra vẻ ghen ghét: “Sao con heo mập Khương Chi Chi này lại xứng đáng có được nhiều cổ phần như vậy chứ!”
Lên đến mười tỷ đó!
“Ôi, ai bảo trước kia chị được ông nội thích chứ.

” Ánh mắt của Khương Nhược Vi run lên, hiện lên một tia oán hận.

Bây giờ Khương Chi Chi có nhiều cổ phần và tài sản như vậy, phần lớn là do người ông đã chết kia cho…
Đúng là ông già đáng chết!
Nhìn thấy ánh mắt hiện lên vẻ mất mát của Khương Nhược Vi, Mạc Hạo Thần lập tức đau lòng không thôi: “Em yên tâm đi, chỉ cần anh lừa được cổ phần của Khương Chi Chi, nhất định sẽ đá văng cô ta đi thật xa, sau đó cầu hôn em.


“Anh Hạo Thần, anh thật tốt.

” Đầu ngón tay Khương Nhược Vi gãi nhẹ vào lòng bàn tay Mạc Hạo Thần một cái.

Ánh mắt người đàn ông lập tức trở nên nóng như lửa, mắt đi mày lại, quang minh chính đại liếc mắt đưa tình.

Mạc Hạo Thần nhìn Khương Nhược Vi một cách mê mẩn không chớp mắt, mở miệng nói: “Em yên tâm, hôm nay anh đã lên kế hoạch trước xong hết cả rồi, với đầu óc của Khương Chi Chi, người khác đối xử tốt với cô ta một phần, cô ta sẽ trả lại không thiếu một phần, chỉ cần anh tùy tiện diễn tiết mục anh hùng cứu mỹ nhân, nhất định cô ta sẽ mắc mưu…”
Mạc Hạo Thần thề son sắt, sau đó đôi mắt cũng sáng lên một chút, ác ý không hề che giấu lập loè.

“Anh Hạo Thần, anh nói rất đúng… Mấy lần trước đều là ngoài ý muốn.


Trong toilet, Khương Chi Chi bình tĩnh tháo tai nghe xuống, nghĩ đến kế hoạch mà vừa rồi Mạc Hạo Thần mới nói ra, khóe môi nhẹ nhàng cong lên thành một vòng cung đầy châm chọc.

Đã lâu rồi không gặp được một kẻ ngu xuẩn như vậy, thật buồn cười.

Sau khi rửa tay xong và trở về theo đường cũ, cô cứ cúi đầu lưu lại nội dung cuộc nói chuyện, suýt chút nữa đụng vào người khác.

“Tôi xin lỗi.



Khương Chi Chi nỗ lực hóp bụng, rõ ràng béo giống như một quả bóng nhưng lại khiến người khác có một cảm giác linh hoạt khó tả, cô luôn dễ dàng tránh được khả năng đụng phải người đối diện.

Cô vội vã trở về thưởng thức trò hay, vì thế hơi gật đầu rồi không thèm ngẩng đầu lên mà đi thẳng.

“Khương Chi Chi?”
Nguyên Cận Mặc hơi híp mắt, nhìn thấy bóng dáng đang dần biến mất trong tầm mắt của mình, đáy mắt hiện lên một tia tối tăm.

Lại là người phụ nữ béo Khương Chi Chi kia, gần đây cô cứ luôn xuất hiện bên cạnh anh.

Chẳng lẽ là cố tình muốn làm cho anh chú ý sao?
Người đàn ông lau vết màu đỏ tươi trong tay, nhớ lại thái độ lạnh nhạt vừa rồi của Khương Chi Chi, hai đầu chân mày dần nhíu lại.

“Khương Chi Chi ư? Con gái nhà họ Khương.

” Tô Thần vừa vặn gặp được cảnh tượng này, lẩm bẩm hai lần rồi độ nhiên vỗ tay: “Họ Khương… Cận Mặc, không phải đối tượng kết hôn mà người nhà anh sắp xếp là cái người mập kia chứ?”
“Không phải.

” Nguyên Cận Mặc phủ nhận.

“Vậy là một người khác.

” Tô Thần ríu rít bên tai Nguyên Cận Mặc: “Vừa rồi có một cô gái gọi người mà chúng ta mới gặp là chị, mặc dù giọng nói hơi ỏn ẻn một chút nhưng dáng dấp cũng không tệ lắm.


Nguyên Cận Mặc không hề dao động, mặt không biểu cảm đẩy Tô Thần ra, trở tay đóng cửa phòng riêng lại.

Bên này, Khương Chi Chi mới vừa ngồi vào vị trí, Khương Nhược Vi ngồi bên cạnh lại đột nhiên thân mật dựa sát vào người cô, khoác lấy tay cô.

“Chị, khó lắm mới ra ngoài chơi một chuyến, chúng ta về muộn chút được không, Hạo Thần đã cố ý mua vé xem phim mời chúng ta đi xem, chị thấy thế nào?”
Nhìn vẻ sốt ruột trong mắt Khương Nhược Vi, đáy mắt Khương Chi Chi không có một tia ý cười: “Được thôi.


Nếu cô không diễn theo kịch bản mà bọn họ đã sắp xếp, vậy sẽ không còn vui nữa.

“Có điều trước đó chúng ta nên ăn cho no đi, đi dạo một ngày đúng là mệt thật!” Cô không hỏi thêm gì mà đẩy cả một khay Macaron đến trước mặt em gái: “Cũng không thể lãng phí nhiều đồ ăn như vậy, ăn xong chúng ta đi chơi.


“… Được thôi.


Nhìn điểm tâm ngọt ngấy tràn đầy trên bàn, Khương Nhược Vi miễn cưỡng gật đầu, cầm lấy một mẩu đưa lên miệng ăn.

Cho đến khi tiêu diệt hết đồ ngọt trên bàn, ba người mới chuẩn bị rời đi.


Chờ ba người xem phim xong thì bên ngoài đã tối rồi, Mạc Hạo Thần đề nghị đưa hai người trở về rồi lại dẫn hai người đi đến một con hẻm nhỏ tối tăm.

Khương Chi Chi đã sớm biết tính toán của anh ta nhưng làm bộ ngây thơ không biết gì, chậm chạp đi theo phía sau anh ta, còn lôi kéo Khương Nhược Vi đang ở bên cạnh trò chuyện.

Dần dần, phía sau đã vang lên không ít tiếng bước chân nặng nề, Khương Chi Chi hơi cong môi.

Cho đến khi nghe thấy có người hét lên: “Đứng lại, cướp đây!”, sau khi nghe thấy lời kịch này, cô mới giả vờ như vừa nhận ra, sắc mặt hoảng loạn.

Nhìn mười mấy hai mươi tên côn đồ cầm côn cầm gậy trước mặt, cô ra vẻ hoảng sợ: “Các người là ai? Còn tiến lên nữa thì tôi sẽ báo cảnh sát đó!”
“Chi Chi, em đừng sợ, anh sẽ bảo vệ em!”
Ánh mắt của Mạc Hạo Thần hơi lóe, giả vờ hiên ngang dũng cảm đứng che chắn trước mặt cô: “Tôi không cho phép các người bắt nạt người phụ nữ của tôi!”
Đây là người do Mạc Hạo Thần cố ý tìm để chặn đường Khương Chi Chi, muốn thể hiện khí phách anh hùng, để Khương Chi Chi khăng khăng một mực yêu anh ta.

Khương Nhược Vi cũng ở bên cạnh nói nhỏ: “Chị, ở bên cạnh chị, anh Hạo Thần quá có khí phách đàn ông!”
Thật buồn nôn…
Mượn không gian tối tăm, Khương Chi Chi công khai trợn trắng mắt, trong lòng cười lạnh.

Nhưng mà ngoài miệng thì vui sướng kêu to: “Mạc Hạo Thần, anh giỏi quá, mau xông lên dạy dỗ đám côn đồ cắc ké này một trận đi!”
Lúc đầu Mạc Hạo Thần không định ra tay, vừa nghe thấy Khương Chi Chi nói như vậy thì định tùy tiện ra vẻ hai chiêu.

Chỉ là khi anh ta vừa mới tiến lên, bỗng nhiên đầu gối tê rần.

Tên khốn nạn nào dám đạp anh ta một cái!
Bên này, Khương Chi Chi không chút hoang mang mà rút chân phải lại, giả vờ ngạc nhiên hoảng sợ, dáng vẻ như đứng không vững.

“Ôi chao” một chút rồi “Không cẩn thận” nhẹ nhàng đẩy Mạc Hạo Thần ra.

Anh ta còn đang lảo đảo khom lưng, vừa lúc phía trên đầu anh ta có một cây gậy gỗ do tên côn đồ còn chưa kịp thu hồi sức lực.

Trong ánh mắt kinh ngạc của Mạc Hạo Thận, gậy gỗ nện thật mạnh lên lưng anh ta!
“Á…”
Cùng với tiếng kêu thảm thiết đau đớn, Khương Chi Chi che miệng mỉm cười.

Muốn chơi kịch bản anh hùng cứu mỹ nhân à? Không có cửa đâu!.