Nhật Ký Báo Thù Của Nữ Tổng Tài Trùng Sinh

Chương 293: Làm xằng làm bậy



Cung Dịch biết Cố Kiều Niệm phải tới tiệc ăn mừng.



Cho nên đã đứng ở bãi giữ xe từ sớm để đợi cô.



Lúc Cố Kiều Niệm rời khỏi phòng sự tiệc.



Đi thẳng tới nhà để xe, lên xe của Cung Dịch.



Cung Dịch ngồi phía sau, hàng ghế trước không có tài xế.



Anh đã thay một quần áo ở hiện trường buổi chung kết, mặc một chiếc áo sơ mi bằng sợi đay, quần đen.



Tóc đã được gội.



Thả lỏng, mềm nhũn.



Nhìn rất muốn tới xoa một chút.



Lúc Cố Kiều Niệm lên xe, sắc mặt Cung Dịch còn đen hơn.



“Vẫn đang tức giận sao?”



Cố Kiều Niệm dời lại sát cạnh anh, sờ gò má của anh một cái.



Cung Dịch không lên tiếng.



“Vừa rồi ở đó có quá nhiều người nhìn, lỡ cậu thật sự đánh chết người ta thì làm sao?” Lời nói của Cố Kiều Niệm nhỏ nhẹ, dụ dỗ.



Cung Dịch nhìn về phía cô: “Tôi không có giận chị.”



Cố Kiều Niệm lập tức cười, không nói lời nào, hôn mấy cái lên má Cung Dịch.



Sao Cung Dịch có thể chống đỡ nổi?



Ngay lập tức không còn tức giận nữa.



Anh khẽ thở dài một hơi: “Bị dọa rồi sao?”



Lúc nói chuyện, còn đưa tay ôm Cố Kiều Niệm vào trong lòng mình.



“Ừ.” Kẻ hèn mọn Cố Kiều Niệm đáng thương gật đầu một cái.



Cung Dịch cau mày, đau lòng ôm cô chặt hơn một chút nữa: “Người kia là người của Kim Thịnh?”



“Anh ta nói như thế.” Cố Kiều Niệm dừng lại một chút, sau đó vén tóc của Cung Dịch đúng như ý nguyện: “Cung Dịch, cậu cũng biết Kim Thịnh rồi, cậu động lòng với chị còn chưa lâu đúng không?”



“Là buổi chiều đầu tiên, chị chăm sóc, dạy bảo khắc sâu vào lòng người khiến người khác không quên được, vừa che mắt vừa uy hiếp dụ dỗ, tuổi tôi còn nhỏ, sao có thể chịu nổi?” Cung Dịch chậm rãi nói.



Cố Kiều Niệm: “…”



Sau đó cô nhanh chóng nói sang chuyện khác: “Khôi Kiệt đồng ý tới bảo vệ tôi là do cậu gợi ý?”



“Ừ.” Cung Dịch thành thật trả lời.



“Cậu còn biết Kim Thịnh…” Cố Kiều Niệm nghiêng đầu nhìn anh: “Câu lạc bộ của Kim Thịnh bị đóng cửa một cách khó hiểu, là do cậu làm?”



“Ừ.” Cung Dịch gật đầu.



“Tôi gặp được cậu và Tư Bắc ở bên trong câu lạc bộ của Kim Thịnh, là cậu… tới tìm tôi?” Cố Kiều Niệm tiếp tục hỏi.



Cung Dịch nhìn cô, gật đầu: “Ừ.”



Cố Kiều Niệm lại suy nghĩ một chút: “Tôi nhớ hồ sơ tham gia thần tượng quốc dân của cậu là được đưa lên sau khi tôi ký hợp đồng.”



“Tôi và Nghiêm Trình Thành đánh cược, chỉ cần có thể ký được với chị, tôi sẽ tới dự thi ngay.” Cung Dịch trả lời.



Cũng xem như khai báo đầu đuôi ngọn nguồn.



“Cho nên tổng giám đốc Nghiêm mới vui vẻ đồng ý toàn bộ yêu cầu của tôi, còn đưa ra mức giá cao ngất như thế.” Cố Kiều Niệm mím môi một cái.



Thế nhưng, kiếp trước, cô chưa từng gặp Cung Dịch,



Cung Dịch cũng không tham gia thần tượng quốc dân sao?



“Cậu tham gia thần tượng quốc dân, ngoại trừ vì tôi, còn có nguyên nhân nào khác không?” Cố Kiều Niệm hỏi tiếp.



Cung Dịch nhìn cô, sau đó đưa ra một câu trả lời mà có thế nào Cố Kiều Niệm cũng không nghĩ tới: “Muốn làm ngôi sao lớn.”



Câu trả lời này…



Không giống những gì Cung Dịch có thể nói.



Hơn nữa, vô cùng ngây thơ.



Giống như hỏi những đứa trẻ nhỏ, khi trưởng thành muốn là gì.



Đứa trẻ trả lời bạn, tôi muốn làm ngôi sao lớn!



“Lát nữa đưa chị về nhà, chị sẽ hiểu ngay thôi.” Cung Dịch hơi ngửa đầu: “Trong lòng tôi vẫn còn đang sợ hãi, chị hôn tôi đi.”



Cố Kiều Niệm có hơi đau lòng.



Nâng má Cung Dịch, cúi đầu lập tức hôn anh.



Cũng may Chu Chu không sao.



Nếu không.



Tối nay kế hoạch đến nhà Cung Dịch sẽ bị chậm lại.



Dù sao cũng đang ở bãi đậu xe.



Cố Kiều Niệm hôn một cái cảm thấy xong rồi.



Lúc đang muốn buông Cung Dịch ra.



Cung Dịch lại đột nhiên phản công lại.



Muốn chiếm lấy vị trí chủ đạo.



Hôn.



Cố Kiều Niệm bị Cung Dịch đẩy ngã.



Chỗ ngồi phía sau chiếc Rolls Royce rộng rãi.



Mặc dù tay chân Cung Dịch dài, nhưng vẫn có thể miễn cưỡng duỗi thẳng ra.



“Cung Dịch!”



Cố Kiều Niệm cũng thấy bối rối.



“Nơi này là bãi đậu xe của khách sạn đấy.”



Cung Dịch bày ra dáng vẻ ở đâu tôi cũng không sợ.



“Bé cưng, hôm nay ở trên sân khấu, chị vô cùng xinh đẹp.” Cung Dịch nói xong, khẽ hôn Cố Kiều Niệm một cái, cách một lớp quần áo, hôn lên xương quai xanh của cô.



Hồn vía Cố Kiều Niệm đều sắp bay ra khỏi cơ thể cô.



Cả người tựa như đang nằm trên đống vải mềm.



“Ngoan nào, tôi mệt, mau đưa tôi về nhà đi.”



Cố Kiều Niệm thở dốc, ánh mắt ngấn nước, mang theo vẻ khẩn cầu nhìn Cung Dịch.



Cung Dịch bị cô nhìn, rũ mắt xuống lập tức cười.



Sau đó anh lại hôn Cố Kiều Niệm một cái: “Sao thế? Sợ tôi ở trên xe…”



“Không được phép nói ra!”



Cố Kiều Niệm che miệng Cung Dịch.



Gò má lại nhanh chóng đỏ đến tận mang tai.



Nụ cười của Cung Dịch càng tuỳ ý.



Cố Kiều Niệm: “…”



“Cậu cố ý dọa tôi sợ?”



Cô trợn mắt nhìn Cung Dịch.



“Lần nào cũng thế.” Cung Dịch nói.



Cố Kiều Niệm lập tức muốn đứng lên.



Thế nhưng Cung Dịch không cho.



“Đừng nóng.” Cung Dịch bắt lấy tay cô, đặt ở tim mình: “Nơi này của tôi vẫn còn sợ, chị phải hôn tôi lâu hơn một chút.”



Cung Dịch cũng không làm nũng trước mặt Cố Kiều Niệm.



Anh thật sự vô cùng sợ.



Đẩy đám người ra, lúc nhìn thấy bàn tay đầy máu của Cố Kiều Niệm.



Trí nhớ của anh, chớp mắt một cái đã bị kéo về ngày đó.



Anh đẩy cửa phòng tắm, thấy một bàn tay bị máu nhuộm đỏ rũ xuống bên cạnh bồn tắm, cùng với một vũng máu tươi lớn trên mặt đất.



“Không phải sợ, không phải tôi rất ổn sao?”



Cố Kiều Niệm dịu dàng nhìn anh.



Cung Dịch không lên tiếng, vẫn hôn một cái.



Lúc này, Cố Kiều Niệm không phản kháng.



Để mặc Cung Dịch hấp thụ dũng khí trên người cô, để anh không sợ hãi nữa.



Cũng không biết bao lâu.



Cuối cùng cảm xúc của Cung Dịch cũng bình thường trở lại.



Cũng làm xằng lằm bậy đủ rồi.



Tròng mắt anh cười chúm chím, bụng của ngón tay cái nhẹ nhàng xoa xoa đôi môi có hơi sưng đỏ của Cố Kiều Niệm.



Cố Kiều Niệm thở dốc nhìn anh.



Ánh mắt còn ướt hơn ban nãy.



Cung Dịch rất thích.



Lại hôn lên mí mắt cô một cái.



Sau đó chỉnh lại quần áo bị mình làm loạn trên người cô.



Lúc sửa sang lại quần áo.



Anh còn hôn lên đuôi cái trên vai cô, sau đó kéo cổ áo lên.



“Có thể lên đường chưa thưa cậu chủ Cung?”



Cánh tay Cố Kiều Niệm vô lực khoác lên ngang hông Cung Dịch.



“Cho tôi chút thời gian bình phục.” Cung Dịch nhìn Cố Kiều Niệm, giọng nói và vẻ mặt đều cực kỳ mập mờ.



Cố Kiều Niệm: “…”



Chu Chu thật sự nên nhìn thấy dáng vẻ của Cung Dịch lúc này.



Đây mới là hồ ly tinh đứng đắn!



Một lát sau.



Cung Dịch không khơi thông ra ngoài, bình phục.



Anh xuống xe, ngồi vào chỗ điều khiển.



Cố Kiều Niệm khéo léo, trực tiếp dời từ vị trí băng ghế sau tới ngồi kế bên người lái.



“Cẩn thận một chút.”



Vẻ mặt Cung Dịch vô cùng khẩn trương, rất sợ cô bị đụng đầu.



Cố Kiều Niệm đội mũi lưỡi trai, còn mang cả khẩu trang: “Lên đường!”



“Lên đường cái gì? Dây an toàn đâu?” Giọng nói của Cung Dịch vô cùng cưng chiều.



Sau đó anh lấn người tới, thắt dây an toàn giúp Cố Kiều Niệm.



Chờ tới khi anh thắt tốt, Cố Kiều Niệm kéo khẩu trang xuống, nhanh như chớp hôn anh một cái.



Cung Dịch hơi sửng sốt, sau đó cười.



“Lái xe đi.” Cố Kiều Niệm lại kéo khẩu trang lại lần nữa, nghiêm túc nói.



Cung Dịch trở về chỗ ngồi, bắt lấy dái tai Cố Kiều Niệm, nhẹ nhàng nói một câu: “Chị, cứ trêu ghẹo tiếp đi, lát nữa vẫn còn.”



Cố Kiều Niệm lập tức có hơi chột dạ.



Đẩy anh một cái: “Mau lái xe đi! Trời gần sáng rồi!”