Nhật Ký Báo Thù Của Nữ Tổng Tài Trùng Sinh

Chương 300: Fans CP muôn màu muôn vẻ?



Trong fan CP của Cố Kiều Niệm và Cung Dịch, đầm rồng hang hổ.



Cũng giống như các tác giả của 78 bài viết kia.



Hay ví dụ như còn có một số nghệ sĩ đăng 19 bức ảnh bị cấm vào đêm khuya, lúc trời sáng lập tức xoá đi.



Nói tới đây.



Thì không khỏi không nói Cố Kiều Niệm bất đắc dĩ.



Cô cũng không biết tại sao.



CP của cô và Cung Dịch sáng tác rất lớn, cho dù là làm chữ viết hay làm hình vẽ, đề thích làm H.



Đương nhiên vẫn có chút trong sáng.



Ví dụ như viết nhạc và viết thơ.



Lúc không có chuyện gì làm Cố Kiều Niệm có xem một chút, cũng cảm thấy rất thú vị.



Cho nên, lúc chợt nhìn thấy a a a a chất đầu, cô vẫn có chút mờ mịt.



Ba tấm hình đẹp như thế.



Tại sao không ai làm thơ?



Ba tấm ảnh này, cô xem cảm thấy thích, thuận tay giữ lại.



Chu Chu quay sang nhìn.



“Ánh mắt của Cung Dịch là lớn lên ở trên người chị sao?” Chu Chu nghiêm túc hỏi.



Cố Kiều Niệm nhìn về phía cô, vẻ mặt tràn đầy yêu mến: “Bà chủ Chu, dành thời gian để nói chuyện yêu đương đi.”



Bà chủ Chu: “…”



Bò dậy, đập cửa trở về phòng.



Có cái gì tốt để lấy le?



“Em cẩn thận một chút, đừng đụng đến vết thương!” Cố Kiều Niệm cười to.



“Gâu! Gâu! Gâu!”



Ba tiếng chó sủa truyền tới từ phòng Chu Chu.



Cố Kiều Niệm cười ngặt nghẽo.



Đã rạng sáng.



Cung Dịch vẫn còn đang làm việc.



Cố Kiều Niệm dọn dẹp một chút, nằm vào trong chăn.



Lúc này, Cung Dịch gọi lại.



“Giúp xong chưa?” Cố Kiều Niệm dịu dàng hỏi.



“Vẫn chưa.” Cung Dịch trả lời: “Ngủ rồi sao?”



“Ừ, vừa nằm xuống.” Cố Kiều Niệm trả lời.



“Vậy chị ngủ đi, đừng cúp điện thoại.” Cung Dịch nhẹ giọng dụ dỗ.



Anh sợ sau khi Cố Kiều Niệm ngủ lại gặp ác mộng.



“Không cần, tôi thật sự không sao.” Cố Kiều Niệm dở khóc dở cười.



“Nghe lời tôi.” Cung Dịch kiên quyết: “Tôi đeo tai nghe rồi, chị cứ ngủ, không làm phiền chuyện của tôi đâu.”



Cố Kiềm Niệm không lay chuyển được Cung Dịch.



Cũng muốn để anh yên tâm nên đồng ý.



Lần trước đến gặp bác sĩ tâm lý.



Bác sĩ tâm lý đưa cho Cố Kiều Niệm một ít thuốc an thần.



Cô vừa mới uống hai viên.



Nằm trong chốc lát, Cố Kiều Niệm đã mệt rã rời, không bao lâu đã ngủ mất.



Lúc tỉnh dậy.



Trời đã sáng choang.



Cô nhìn điện thoại một cái, vẫn đang trong cuộc gọi.



“Cung Dịch?”



Cố Kiều Niệm vội vàng ngồi dậy, cầm lấy điện thoại nhẹ giọng gọi một tiếng.



“Tỉnh rồi?”



Bên kia điện thoại, lập tức truyền tới giọng nói của Cung Dịch.



“Cậu vẫn chưa làm xong sao?” Cố Kiều Niệm kinh ngạc hỏi.



“Xong hết rồi?” Cung Dịch trả lời: “Mười giờ còn có một cuộc họp, họp xong sẽ lập tức kết thúc.”



“Phòng làm việc của cậu có phòng nghỉ không? Đi nằm một chút đi.” Cố Kiều Niệm đau lòng nói.



“Đã nằm rồi.” Tiếng nói của Cung Dịch mơ hồ có chút mệt mỏi: “Buổi sáng chị muốn làm gì?”



“Đi thăm một người dì bị bệnh.” Cố Kiều Niệm nói.



“Là người dì ở bệnh viện tâm thần lần trước sao?” Cung Dịch hỏi.



“Đúng rồi.” Cố Kiều Niệm gật đầu một cái.



Cung Dịch đáp một tiếng, cũng không hỏi tới người dì này là ai.



Muốn Cố Kiểu Niệm tự nói.



Lần trước nói, không cần anh hỏi.



Nếu như cô không muốn nói, anh càng không cần hỏi.



“Muốn tôi dỗ cậu ngủ không?” Cố Kiều Niệm hỏi.



Cung Dịch cười đến khản cả cổ: “Không cần, Niệm Niệm dỗ tôi đôi câu, tôi sợ sẽ càng không ngủ được.”



Cố Kiều Niệm: “…”



Giọng nói của cô có như thế sao?



“Thế tôi cúp máy nhé?” Cố Kiều Niệm nói.



Cô muốn để Cung Dịch ngủ thêm một chút kia mà.



“Bệnh viện tâm thần kia là do cha của Tư Bắc đầu tư, nếu như có thể tôi có thể giúp dì ấy tìm một bệnh viện tốt hơn được không? Chị ra vào cũng an toàn.” Cung Dịch đột nhiên thay đổi đề tài câu chuyện.



Cố Kiều Niệm suy nghĩ một chút.



Cô không thể làm chủ được chuyện này.



“Tôi hỏi ý kiến người nhà dì ấy một chút.”



Nếu như Cung Dịch có thể sắp xếp, có điều kiện chữa bệnh tốt hơn, bệnh viện có thể khiến bệnh tình của Hàn Thu Hoa chuyển biến tốt cũng là chuyện tốt.



“Được.” Cung Dịch đáp một tiếng.



“Thế cậu ngoan ngoãn buổi đi, hẹn cậu ở tổ kịch vào buổi tối.”



Cung Dịch đáp một tiếng.



Cố Kiều Niệm hôn mấy lần vào điện thoại rồi mới cúp máy.



Sau đó Cố Kiều Niệm đi đến phòng để quần áo, chọn quần áo có màu sắc nhẹ nhàng.



Chu Chu bị thương.



Có thế nào Cố Kiều Niệm cũng sẽ không để cô ấy đi theo đến bệnh viện tâm thần, ép cô ấy ở lại căn hộ thu dọn hành lý, đưa anh Bảo ra ngoài.



Trong bốn vệ sĩ.



Dáng vẻ của anh Bảo gần gũi, bình dị, không đến mức như hung thần ác ma doạ người.



Hơn một tiếng sau.



Xe chạy đến bệnh viện tâm thần.



Lúc này Hàn Tinh Trần đang đứng trước cửa.



Cố Kiều Niệm ôm hoa tươi bước xuống xe.



“Sao lại phiền anh phải đứng ở cửa chờ thế?”



“Tôi cũng vừa mới đến.” Hàn Tinh Trần cười nói: “Bà chủ Chu đã cố ý dặn dò tôi, nhất định phải để mắt tới chị, không được để chị sứt đầu mẻ trán.”



Cố Kiều Niệm: “…”



Bà chủ Chu không có ở đây thế nhưng tinh thần và ý chí lại sừng sững không ngã!



“Không phải cô nên vào tổ rồi sao?”



Lúc đi vào bệnh viện, Hàn Tinh Trần hỏi.



“Phải, sau khi rời khỏi đây sẽ đi thẳng đến sân bay.” Cố Kiều Niệm nói.



Hàn Tinh Trần gật đầu một cái.



Cố Kiều Niệm trầm mặc một chút: “Anh Hàn, nếu như tôi nhớ lại một số chuyện liên quan tới lúc trước khi sống lại, ví dụ như… chuyện sống chết, tôi có cần phải nói cho người tôi yêu để tôi và anh ấy cùng đề phòng không?”



Đây là chuyện Cố Kiều Niệm đang chần chừ.



Có nên nói cho Cung Dịch hay không, anh đã từng chết trong căn nhà kia, hơn nữa kiểu chuyện như thế rất có thể xảy ra lần nữa.



“Ông ngoại tôi là một thầy tướng số rất nhạy, mười quẻ hết chín quẻ linh, nhất là đo lường lành dữ.” Hàn Tinh Trần ung dung nói: “Điềm lành còn tốt, không có gì để trốn tránh. Thế nhưng điềm dữ, ông ngoại tôi đã đo lường tính toán cho nhiều người như thế, cho dù những người đó biết, bọn họ sẽ xảy ra tai ương vào tháng đó, thế nhưng dường như không có ai có thể tránh khỏi. Hơn nữa, những người này thường thường, gặp phải tai ương đều có thể tránh được tai ương. Nếu họ sống một cuộc đời bình thường, có lẽ sẽ không phải chịu tội này.”



“Ý anh là, không nói?”



“Cô có nhớ, kiếp trước cậu ấy chết thế nào không?” Hàn Tinh Trần hỏi.



Cố Kiều Niệm chần chừ một lúc: “Không biết chết thế nào, nhưng lại nhớ cậu ấy chết ở đâu.”



“Thế đừng để cậu ấy đến đó nữa.” Hàn Tinh Trần nói: “Cô đã từng nói, cô thường xuyên mơ thấy chuyện kiếp trước, nơi người thanh mai trúc mã kia chết. Sau khi cậu ấy chết cô mới nhớ ra kiếp trước cậu ấy cũng chết ở nói đó.”



Trong lòng Cố Kiều Niệm lộp bộp.



“Anh Hàn, thật sự cảm ơn anh đã nói tôi biết chuyện này.” Cố Kiều Niệm vội vàng nói.



Hàn Thu Hoa đã hoàn toàn điên loạn.



Chuyện này, chính bản thân bà ấy còn không nhớ điều này.



Hàn Tinh Trần cười một tiếng, không nói gì.



Anh ta cũng không gạt Cố Kiều Niệm.



Nhưng thời kỳ hỗn độn và sống lại, trên cơ bản đều có sơ hở ở cùng chỗ số mạng.



Nếu là chỗ sơ hở thì chắc chắn sẽ trị được.



Cho dù người có sống lại, cô có thể thay đổi số mạng của mình.



Thế nhưng ở chỗ số mệnh, người nên chết vẫn sẽ chết đi.



Nhưng có lẽ bởi vì có sự can thiệp.



Thế thì cách chết kiếp trước biến thành một cách chết khác.



Nhưng.



Trong số mệnh, nếu như một người được định trước sẽ chết đi.



Cuối cùng người đó vẫn phải chết.