Nhật Ký Báo Thù Của Nữ Tổng Tài Trùng Sinh

Chương 305: Thật không biết xấu hổ



Ánh mắt Trần Ninh Ninh nhìn Cố Kiều Niệm giống như hận không thể giẫm nát cô ở dưới chân, nghiền qua nghiền lại một hồi.



Đương nhiên Cố Kiều Niệm có thể cảm giác được sự khinh miệt cùng địch ý của cô ta.



Có điều...



Không biết có phải vị này gia thế rất hiển hách cho nên mới có thứ để cho cô ta kiêu căng như vậy hay không.



Nhưng vẫn là không có đầu óc.



Phim còn chưa bắt đầu quay đã dám chọc tới vị đạo diễn nóng nảy này.



Quả nhiên, đạo diễn bị một câu nói của Trần Ninh Ninh làm cho bùng nổ rồi.



"Cô có biết xấu hổ không vậy? Cả một phòng từng ấy tiền bối đang đợi cô, đã đến muộn rồi mà một câu xin lỗi cũng không có, cái đuôi của cô vểnh lên đến tận trời rồi phải không?"



Trần Ninh Ninh này đại khái cũng chưa từng ở bên ngoài bị người khác mắng dữ tới như vậy.



Trong chốc lát đã có hơi sững sờ.



"Ông... Cha tôi đã nói rồi..." Trần Ninh Ninh mở miệng đã muốn mời cha mình ra.



"Chỗ này không có cha cô! Ở tổ kịch của ông đây, không quan tâm gia thế cô, người chống lưng của cô lớn tới mức nào! Muốn diễn cô phải tuân theo của quy củ của tôi! Không diễn thì bây giờ cô có thể cuốn xéo! Đừng có lãng phí thời gian của mọi người!" Đạo diễn trực tiếp cắt đứt lời cô ta, có vẻ như nghe thấy cô ta nói cái gì mà cha tôi, ông ta lại càng thêm tức giận.



"Ông!" Sắc mặt Trần Ninh Ninh trắng bệch: “Không diễn thì không diễn, ai hiếm lạ cơ chứ!"



Nói xong, đại tiểu thư đi một bước dậm chân ba bước rời khỏi.



Cố Kiều Niệm: "..."



Thật đúng là hiện thực huyền ảo mà...



Cứ như vậy mà đi rồi?



"Chúng ta bắt đầu đi." Đạo diễn không thèm để ý.



Tổ kịch của ông ta không thiếu nhất chính là diễn viên, nhất là cái loại vai phụ râu ria như thế kia.



Buổi họp hôm nay.



Trên thực tế, chính là muốn các diễn viên làm quen với vai diễn của đối phương.



Lúc đến phần giới thiệu, mọi người cũng đều dùng tên của mình cộng thêm tên của vai diễn để giới thiệu.



"Đã chuẩn bị một thời gian dài như vậy, mọi người đã hiểu rõ về mối quan hệ giữa các nhân vật của mình chưa?" Phần tự giới thiệu xong xuôi, đạo diễn hỏi: "Ngày mai đã phải đọc kịch bản rồi, tôi hy vọng mọi người sẽ mang vai diễn ngấm vào linh hồn của mình. Ngày mai lúc đọc kịch bản, người yêu, người thân, kẻ thù, những tình cảm này, mọi người đều phải phân biệt kỹ càng."



Tất cả mọi người đều gật đầu.



Theo sau, đạo diễn còn nói, ông ta đã lập ra quy tắc khi quay phim.



Nói tóm lại chính là không thể đến muộn về sớm, bắt nạt nhân viên công tác hiện trường cùng với giở trò đại minh tinh.



Cuộc họp hội ý đại khái diễn ra trong khoảng một giờ.



Bởi vì lúc đầu có một phen tác quai tác quái của Trần Ninh Ninh kia cho nên không khí vẫn luôn rất nghiêm túc.



Mãi cho đến lúc kết thúc, đạo diễn nhìn về phía Cố Kiều Niệm và Cung Dịch.



"Hai người... hình như không đúng lắm?"



Cố Kiều Niệm đang nghĩ tới quá trình đọc kịch bản ngày mai mà đạo diễn vừa rồi đã dặn dò, đột nhiên nghe đạo diễn nói như vậy, trong lòng cô như có quỷ, theo bản năng tưởng rằng đạo diễn đã nhận ra được chuyện của cô với Cung Dịch.



Con tim nháy mắt nhảy lên đến tận cổ họng.



"Đạo diễn, chúng tôi... chúng tôi làm sao vậy?"



Đạo diễn nhìn Cung Dịch rồi lại nhìn Cố Kiều Niệm: "Đọc xong kịch bản thì lập tức đã phải khai máy rồi, hai người không phải quá xa lạ rồi sao? Trước đấy chẳng phải từng cùng nhau quay show giải trí à?"



Cố Kiều Niệm: “...”



Đây có lẽ là... tránh hiềm nghi tránh có hơi quá rồi thì phải?



Sau đó, đạo diễn lại nghiêm túc nói: "Tiểu Cố à, cô là đại tiền bối rồi, đã đóng phim mười mấy hai mươi năm rồi, theo lý mà nói kinh nghiệm hẳn là rất phong phú. Cô phải dẫn dắt cậu bạn nhỏ này một chút, dẫn đường cho cậu ấy mau chóng nhập vai."



Lúc này, Cung Dịch vẫn luôn không nói chuyện liền mở miệng: "Đạo diễn yên tâm, cô giáo Cố có dạy tôi mà."



Dạy rất nhiều rất nhiều là đằng khác.



"Được." Đạo diễn gật gật đầu: "Sáng ngày mai tám giờ, đều đừng đến muộn nhé!"



Đạo diễn nói xong, mang theo cốc trà của mình rời đi.



Ông ta vừa đi, mọi người lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi.



"Cung Dịch không bị đạo diễn dọa sợ đấy chứ?" Một nữ diễn viên mặt mày thân thiện nhìn Cung Dịch.



Cậu thanh niên trông rất đẹp trai, tuổi tác cũng còn nhỏ, trắng trẻo non nớt nhìn mà khiến người khác yêu thích.



"Không đâu." Cung Dịch nhẹ nhàng lắc đầu.



"Không là tốt rồi, đạo diễn của chúng tôi là như vậy đó, nghiêm khắc một chút nhưng con người vẫn tốt lắm."



Tiếp theo, mọi người lại hàn huyên tán gẫu với nhau.



Cố Kiều Niệm nghe hết một vòng, đơn giản tổng kết lại, nhóm các nữ diễn viên này, không phân biệt tuổi tác, mỗi người đều phải dỗ dành trêu chọc Cung Dịch một câu.



Cậu bạn nhỏ nhà cô, có hơi khiến cho người khác yêu thương quá mức rồi.



Sau khi rời khỏi.



Cố Kiều Niệm và Cung Dịch lại đi tách ra giống như trước.



Vào thang máy, Chu Chu liền nhỏ giọng nói: "Vừa rồi cái cô bị đạo diễn đuổi ra kia thật là phách lối quá, ra ngoài khóc lóc gọi điện thoại, nói muốn phong sát đạo diễn đó."



"Sau này khai máy, em tìm một người để ý cô ta một chút." Cố Kiều Niệm hơi dừng lại: "Đừng để cho cô ta đi tới đi lui ở trước mặt Cung Dịch."



"Dạ?" Chu Chu hơi kinh ngạc.



Trong lòng thầm nghĩ, giá trị nhan sắc của Cung Dịch quả thực là trái lẽ trời nhưng có phải Kiều Kiều sợ bóng sợ gió quá rồi không?



"Vừa rồi lúc cô ta bước vào liền nhìn thẳng vào hai người. Khinh miệt nhìn thoáng qua chị, rồi lại giống như yêu tinh nhìn thấy Đường Tăng quét mắt qua Cung Dịch, hận không thể ăn cậu ấy ngay tại đó luôn." Cố Kiều Niệm không nóng không lạnh nói.



"Nhưng không phải cô ta không diễn nữa rồi sao?" Chu Chu nhỏ giọng nói.



"Tiền cũng đã tốn, người cũng đã đến, làm sao có chuyện không diễn, còn đang đợi người đi dỗ dành cô ta đó."



Thang máy vừa vặn tới tới nơi.



Cửa vừa mới mở ra, Cố Kiều Niệm còn chưa đi ra ngoài đã nghe thấy tiếng cãi nhau ầm ĩ ở bên ngoài.



"Còn muốn tôi nói bao nhiêu lần nữa? Căn phòng này tôi chọn rồi! Các người đi tìm người ở phòng này nói chuyện đi, tôi có thể theo tiền phòng đưa cho người đó gấp năm lần!"



Trùng hợp thật.



Trần Ninh Ninh.



Điểm quay Âm Mưu Phượng Hoàng đầu tiên là ở Xuyên Tây, toàn bộ nhân viên của đoàn phim đều ở gần những nơi sầm uất nhất trong thành phố.



Khách sạn để ở cũng là khách sạn tốt nhất của nơi đây, nhưng diện tích khách sạn không lớn, các phòng khác thì khá tốt, còn phòng tổng thống thì tổng cộng chỉ có bốn phòng, tất cả đều ở tầng cao nhất.



Lúc Trần Ninh Ninh đặt phòng, mấy căn phòng tổng thống đều đã được đặt trước rồi.



Lúc cô ta tới đây, thấy phòng của mình nhỏ như vậy thì lập tức không thoải mái.



Tìm người chạy lên tầng cao nhất gõ cửa, muốn dùng giá cao hơn để người ở trên đó đổi phòng cho mình.



"Cãi nhau cái gì vậy?"



Chu Chu nhăn mày mở miệng.



"Cô Cố, cuối cùng cô cũng quay lại rồi, vị này cô ấy..." Nhân viên khách sạn mang vẻ mặt khó xử.



Trần Ninh Ninh nhìn thấy Cố Kiều Niệm thì khó chịu ra mặt y như cũ.



Cô ta là một thiên kim tiểu thư sinh ra đã ngậm thìa vàng, sao có thể để một diễn viên đóng phim từ nhỏ vào trong mắt chứ?



"Sao vậy? Phòng này là phòng cô ta đã đặt à?" Trần Ninh Ninh hỏi.



Trước đấy cô ta đã từng thăm dò rồi.



Tầng cao nhất có bốn phòng, Cố Kiều Niệm và Cung Dịch mỗi người một phòng.



Đây cũng là lý do vì sao cô ta nhất định phải chen lên bằng được.



"Phòng này là của tôi, hai phòng còn lại là của nhân viên công tác bên tôi, còn có một phòng nữa là của một diễn viên khác trong đoàn phim." Cố Kiều Niệm nói.



Trần Ninh Ninh trước tiên là hơi ngơ ngác một chút, sau đó cơn tức trực tiếp vọt lên sau đầu.



Vòng vo nửa ngày, hóa ra hai căn phòng khác cũng là Cố Kiều Niệm đặt mất rồi sao?



"Nhân viên công tác mà ở phòng tổng thống làm gì?" Vẻ mặt Trần Ninh Ninh khinh thường không thôi: "Lãng phí tiền của đoàn phim mà bày trò đại minh tinh cái gì chứ, ghê gớm lắm hay sao."



Chu Chu đang muốn mở miệng nói.



Cố Kiều Niệm liền ngăn cô ấy lại, sau đó nói: "Cô Trần nói rất đúng, bỏ tiền của đoàn phim nuôi nhân viên của mình quả thực là không quá thích hợp. Cho nên hai căn phòng này là tôi đã dùng tiền của chính mình để đặt."



Trần Ninh Ninh sửng sốt: "Tiền của chính cô?"



Cố Kiều Niệm nhấc mi: "Thế nào? Tôi dùng tiền của mình để nhân viên của tôi ở thoải mái một chút, không được sao?"



"Cố Kiều Niệm, cô cũng quá ích kỷ rồi đó? Chỉ có mấy phòng như vậy, cô đặt hết toàn bộ rồi, cô không nghĩ tới cảm nhận của người khác à? Chỉ là nhân viên công tác mà thôi, ở phòng cao cấp có giường lớn cũng đã rất không tồi rồi, cứ phải dùng tới phòng tổng thống lãng phí như vậy sao?" Trần Ninh Ninh bị Cố Kiều Niệm hỏi mà á khẩu không trả lời được, trong nháy mắt thẹn quá hóa giận.