Nhật Ký Báo Thù Của Nữ Tổng Tài Trùng Sinh

Chương 361: Dính người



Rõ ràng ngay cả Thiến Thiến cũng không nghĩ tới, có thể bắt gặp Cố Đức Hạo ở đây.



Nếu như là trước đây, Cố Thiến Thiến còn có chút tình cảm với Cố Đức Hạo.



Nhưng từ sau khi ông ta bán cô cho Kim Thịnh, chút tình cảm này cũng biến mất.



Nếu Cố Đức Hạo thật sự rơi vào tay Cố Kiều Niệm, thì thậm chú Cố Thiến Thiến còn cảm thấy vui vẻ.



Lần này cô ta đến đây, là vì tìm hài cốt của cha mẹ ruột của Cố Kiều Niệm, sau đó nhìn Cố Kiều Niệm đối mặt với cái chết của cha mẹ ruột, sau đó phát hiện chân tướng người giết cha mẹ ruột của cô hai mươi mấy năm về trước, không biết cô sẽ đau khổ thành bộ dạng gì?



Bộ dạng gì cũng được.



Cố Kiều Niệm càng đau khổ, cô ta càng vui vẻ.



Không nghĩ đến, ông trời cũng không đối xử tệ với cô ta.



*** *** **** ***, lôi Cố Đức Hạo vào.



Cô ta hận Cố Đức Hạo đến tận xương.



Hận không thể tự tay giết chết ông ta!



Lòng dạ Cố Kiều Niệm độc ác, đợi đến khi cô tìm được hài cốt, sẽ bỏ qua cho Cố Đức Hạo sao?



Đương nhiên là không.



Điều này rất tốt.



Chờ ngày tìm được hài cốt, trong vong một ngày, hai kẻ thùa của cô ta sẽ phải gặp báo ứng.



Không có chuyện gì tốt hơn chuyện này.



“Cố Đức Hạo chết đến nơi rồi, ông còn ầm ĩ cái gì?” Cố Thiến Thiến châm chọc nhìn ông ta: “Bây giờ ngay cả việc nhúc nhích, đến gần tôi ông cũng không dám, thậm chí cả lớn giọng nói chuyện cũng không dám, còn muốn lột da tôi? Tôi đứng im ở đây. Ông dám tới?”



Cố Đức Hạo nhìn Cố Thiến Thiến.



Sự sợ hãi dần dần chiếm cứ vẻ cao ngạo.



“Thiến Thiến, cha là cha con! Con không thể mặc kệ cha được!” Cố Đức Hạo lập tức thay đổi thái độ: “Con giúp cha một tay, con biết, ba có rất nhiều bạn lợi hại, sau khi cha rời đi, nhất định sẽ tìm người đến cứu con! Chuyện trước kia là cha không đúng, con cho cha một cơ hội, sau này cha sẽ đền bù thật tốt cho con.”



“Nói gì vậy?”



Lúc này.



Khôi Kiệt bước từ bên ngoài vào.



Ngay lập tức, Cố Đức Hạo co người lại, không dám nói gì.



Cố Thiến Thiến thấy vậy, càng coi thường.



Tại sao cô ta lại có loại cha ngu xuẩn hèn nhát tới vậy?



Nếu như được, cô ta càng muốn đổi với Cố Kiều Niệm.



Cô ta tình nguyện cha mẹ ruột đều chết, cũng không muốn có cha mẹ ngu xuẩn như Cố Đức Hạo và Trương Ngọc Mai.



“Tối tới là muốn nhắc nhwor các người một câu, thời gian cho các người cũng không nhiều lắm, nếu còn không tìm được người, kết quả như thế nào,các người biết rồi đó.” Khôi Kiệt hoạt động cổ tay: “Tôi đề nghị các người đừng ngồi không ở đây nữa, hai người nên nắm tay nhau, đến chỗ không người xung quanh nơi này. Nhìn mọi thứ, xem có thể nhớ ra cái gì không.”



Cố Thiến Thiến biết, Khôi Kiệt này, mềm cứng không ăn.



Chỉ nghe lệnh của Cố Kiều Niệm.



Vậy nên cô ta sẽ không lãng phí thời gian trên người Khôi Kiệt, cô ta không nhịn được nhìn về phía Cô Đức Hạo: “Người do ông chôn, còn không đi tìm đi?”



Cố Đức Hạo hung tợn nhìn Cố Thiến Thiến.



Sau đó đứng lên: “Tôi.. Tôi đi đến đó xem.”



Cố Đức Hạo chỉ tay về một hướng, sau đó chậm rãi rời khỏi ngôi nhà lá.



Khôi Kiệt không đi theo.



Anh ta lạnh mặt nhìn Cố Thiến Thiến.



Cố Thiến Thiến nhìn đống bùn đất bên ngoài.



Không biết trước kia chỗ này làm gì mà rất bẩn.



Dưới ánh mặt sắc lạnh của Khôi Hạo. Cô ta đứng dậy, vẻ mặt chịu đựng, đi theo Cố Đức Hạo.



Hôm nay không có trăng, bầu trời bị mây che phủ.



Khôi Kiệt ngẩng đầu nhìn bầu trời, sau đó nhìn xung quanh.



Mảnh rừng lớn như vậy, thứ hiện ra trước mắt cơ bản cũng chỉ là bùn đất.



Khôi Kiệt thu hồi tầm mắt.



Sau đó không nói gì, xách xẻng, tieps tục đi hỗ trợ đào đất.



Theo lời giải thích của Cố Đức Hạo.



Khi ấy chôn rất sâu.



Bởi vì là di cốt, bọn họ sợ tác động mạnh sẽ phát hỏng di cốt, nên không dám dùng máy cẩu đào.



Tất cả đều phải dựa vào sức người.



Vì đẩy nhanh tiến độ.



Khôi Kiệt cũng giúp mọi người đào.







Cố Kiều Niệm nhắm mắt lại. Khi tỉnh dậy đã là đêm khuya. Lần này cô ngủ rất sâu. Thậm chí còn không nằm mơ.



Sau khi tỉnh ngủ, ngoại trừ đau nhức, thì cảm giác giống như đổ trì kia đã gần như biến mất.



“Tỉnh ngủ?”



Cố Kiều Niệm vừa tỉnh, Cung Dịch đã phát hiện.



Đầu tiên anh dùng tay sờ trán Cố Kiều Niệm, sau đó lại dùng trán mình áp vào trán cô.



“Mấy giờ rồi?” Cố Kiều Niệm hỏi.



“Sắp mười hai giờ.” Cung Dịch nhẹ giọng nói.



“Mười hai giờ?” Cố Kiều Niệm tỉnh ngủ: “Không phải bốn giờ chiều chúng ta phải đi buổi diễn kế tiếp của anh sao?”



“Đạo diễn nói, đã điều chỉnh lịch trình, đem những phân cảnh có thể quay trước thì quay trước rồi, vậy nên chúng ta được nghỉ hai ngày.” Cung Dịch hơi dừng lại: “Không phải tôi bảo ông ta làm vậy.”



Cố Kiều Niệm cười một tiếng, lại đưa tay sờ gò má Cung Dịch.



Theo bản năng Cung Dịch đưa gò má lại gần bàn tay cô.



“Tôi biết, đạo diễn thật là có tâm.” Cố Kiều Niệm trêu ghẹo cười.



“Có đói không.” Cung Dịch vừa nói, vừa lấy áo khoác của Cố Kiều Niệm đến giúp cô mặc vào: “Tôi để đám Chu Chu về trước rồi, đợi đến khi chị khỏe hơn, tôi sẽ đưa chị về.”



“Anh khổ cực rồi.”



Cố Kiều Niệm đưa tay, ôm lấy eo Cung Dịch, gò má dán lên ngực anh, giọng nói mềm mại.



Cung Dịch rất thích nghe cô nói chuyện, giọng nói của cô đối với anh như có ma lực vậy.



Bất kể là chuyện gì xảy ra.



Chỉ cần nghe được âm thanh của cô, Cung Dịch có thể nhanh chóng bình tĩnh lại.



Cung Dịch ôm công chúa Cố Kiều Niệm lên, sau đó đi xuống lầu.



Nơi này ngoại trừ bảo an ra, thì tất cả mọi người đều đã rời đi.



Lúc trước Cung Dịch đã không thích, ở đây quá nhiều người, mỗi ngày đều rất ồn ào.



Còn có rất nhiều người muốn tới cướp bảo bối tâm can của anh.



Cuối cùng hiện tại cũng có thể đơn độc ở chung với Cố Kiều Niệm.



Anh đặt Cố Kiều Niệm lên so pha, sau đó cúi đầu hôn lên mi mắt cô, rồi lại hôn chóp mũi, cuối cùng hôn hai cái lên môi cô.



“Tôi đi lấy thức ăn, chị chờ một chút.”



Anh nói xong liền muốn đi.



Cố Kiều Niệm lại đột nhiên kéo anh lại không cho anh rời đi.



“Sao vậy?”



“Không muốn rời xa cậu một chút nào cả.” Cố Kiều Niệm giương mắt nhìn Cung Dịch sau đó ôm lấy eo anh: “Cậu ôm tôi đi, tôi có thể ăn ở bàn ăn phòng bếp.”



Cung Dịch cười.



Anh cũng thích, Kiều Niệm dính người.



Nếu người này có thể hai mươi bốn giờ đều dính lấy anh như vậy, sau này chắc chắn anh sẽ đi từ thiện nhiều hơn.



Cảm ơn xã hội.



Cảm ơn nhân dân.



Cảm ơn trời cao!



“Được..” Anh vui vẻ đồng ý, sau đó lại ôm lấy Cố Kiều Niệm.



Trong phòng bếp có một cái bàn nhỏ, bên cạnh để hai cái ghế chân cao.



Cung dịch để Cố Kiều Niệm ngồi lên ghế chân cao.



Cô Kiều Niệm còn chưa khôi phục, nên không thể ăn dầu mỡ hay thịt cá.



Chu Chu đã kêu đầu bếp lấy cho Cố Kiều Niệm một nồi cháo.



Người già đều nói, người bị bệnh ăn cháo cá, là nhanh khỏi nhất.



Cung Dịch muốn đi lấy cho Cố Kiều Niệm.



Nhưng cô lại giống như trẻ con vậy, ôm lấy anh không để cho anh đi.



Trái Tim Cung Dịch chưa từng mềm mại như vậy.



Anh cúi đầu, hôn Cố Kiều Niệm mấy cái, lại dỗ dành, Cố Kiều Niệm mới buông lỏng tay.



Cháo được để trong bình giữ nhiệt.



Chu Chu sợ cứ nấu trong nồi, sẽ cạn nước nên dùng một cái bình giữ nhiệt lớn để đựng.



Lúc Cung Dịch cẩn thận đổ cháo ra, cháo vẫn còn nóng.



Anh bưng cháo ngồi bên cạnh Cố Kiều Niệm, thận trọng thổi nguội cháo mới đưa đến bên miệng cô.