Nhật Ký Báo Thù Của Nữ Tổng Tài Trùng Sinh

Chương 62: Nói Không Chừng Thầy Có Thể Nhìn Thấy





Lúc Khương Chi Chi tìm thấy Du Ánh, cô ấy đã tỉnh lại, cả người vô cùng phấn khởi.

“Chi Chi, trước mắt chúng ta có ba sản phẩm giảm cân, nhưng về cơ bản đều là đồ ăn, tuy rằng phổ biến về nhiều mặt, nhưng tớ vẫn cảm thấy thiếu chút gì đó mới mẻ.


“Cậu nói không sai, rất đúng trọng tâm.

” Khương Chi Chi vui mừng gật đầu, quả nhiên vẫn là Du Ánh.

Cô sợ nhất là bản thân mở bàn tay vàng ra, bé Ánh nhà mình còn chưa kịp phát triển thì đã bị rớt đài.

“Còn cả hiện tại Phù Sinh mới chỉ có hai người chúng ta, đợi đến khi sản phẩm được tung lên thị trường rồi, chắc chắn sẽ không đủ nhân viên.

” Du Ánh ôm trán.

“Tớ đã đăng tin thông báo tuyển dụng rồi.

” Khương Chi Chi nhìn ra lo lắng của cô ấy, lên tiếng an ủi: “Cứ từ từ đã, kinh doanh cũng giống như giảm béo vậy, chúng ta đều cần phải chờ đợi mà.


“Phụt…” Du Ánh bị chọc cười, có điều vẫn lắc đầu nói: “Bây giờ có một nguy cơ rất lớn đang bày ra trước mắt chúng ta, đó chính là danh tiếng.


Sau đó cô ấy giao bản vẽ phân tích thị trường đã làm lúc sáng cho Khương Chi Chi.


“So sánh trên thị trường thì Phù Sinh của chúng ta thật sự không hề có tên tuổi.

Tớ lo chúng ta có chiến lược marketing bùng nổ nhất thời, nhưng chưa chắc đã lâu dài.


Khương Chi Chi liếc nhìn bản vẽ phân tích thị trường, không thể không nói, Du Ánh đã làm cực kỳ xuất sắc.

Có thể nói là từng sản phẩm giảm cân có trên thị trường đều được phân tích hết, không thiếu cái nào.

“Tớ thấy chúng ta cần phải tiếp tục mở rộng chỗ này nhiều hơn nữa, Chi Chi cậu có chiến lược quảng cáo gì không?”
Khương Chi Chi cười tủm tỉm lắc đầu: “Chiến lược quảng cáo nào có dễ nghĩ ra như vậy, nếu không cậu thử suy nghĩ xem sao?”
Khương Chi Chi đã quyết tâm sẽ giữ im lặng một thời gian.

Cô sẽ cho Du Ánh thật nhiều không gian để phát triển, nhất định không được vì bản thân sống lại làm lại từ đầu, mà gây ra sai lầm khiến cho bé Ánh bị loại bỏ.

Du Ánh trầm ngâm: “Chẳng lẽ cũng làm giống như bọn họ, tìm một cô gái thật gầy rồi cầm sản phẩm nói mấy câu quảng cáo nhạt nhẽo ư?”
Gì mà “Sáng tối một ly trà giảm cân, dễ dàng gầy được eo thon”…
Thật sự rất phèn!
Cô ấy từ chối!
“Hồi trước tớ có một ý tưởng, kết hợp kỹ thuật giảm cân và sản phẩm lại với nhau, cậu thấy thế nào?” Khương Chi Chi đưa ra một phương án.

“Bộ kỹ thuật giảm cân và bộ quyền kia sẽ rất hữu ích cho quá trình trao đổi chất.

” Hai mắt Du Ánh sáng lên: “Hay là dùng cái này như một yếu tố để quảng cáo, quay phim xong, không những có thể lôi kéo được nhiều người, mà sự đồng ý tham gia của mọi người cũng sẽ mang lại danh tiếng cho Phù Sinh.


Vừa nói vừa gõ chữ, rất nhanh một phần phương án kế hoạch hoạt động giản lược đã xuất hiện trên màn hình máy tính.

“Không tồi, bé Ánh, cậu quả thật rất thông minh!” Khương Chi Chi cười cong khóe mắt.

Du Ánh được khen cũng hơi ngại ngùng, cười ha ha: “Hy vọng sẽ không phụ sự mong đợi.


Khương Chi Chi thuận tay xoa đầu cô ấy, nhớ lại mấy trăm bộ kỹ thuật giảm béo mà bản thân rất quen thuộc kia, khóe môi cong lên.

Thật ra cô chọn cách quảng cáo khoa trương như vậy, là vì còn có một mục đích khác.

Bất kể là kỹ thuật giảm béo hay là bộ quyền, đều là thầy Hề Hàn dạy cho cô trong kiếp trước.

Nếu mở rộng những cái này ra ngoài… Nói không chừng thầy có thể nhìn thấy.

Biết đâu còn có thể chủ động tìm được cô, vậy thì chẳng phải đời này của cô có thể gặp được thầy sớm hơn hay sao?
Nghĩ như vậy, Khương Chi Chi lập tức có động lực, tự mình phụ trách hoàn thiện bản kế hoạch hoạt động, còn Du Ánh thì đi liên hệ với các đoàn đội.

Gọi điện thoại khoảng một tiếng đồng hồ, Du Ánh mới chợt thở phào nhẹ nhõm, nằm bò ra bàn mở điều hòa lên, tận hưởng hơi lạnh.

“Phù… Gió từ điều hòa thổi ra thật là sảng khoái… Thời tiết hôm nay nóng quá đi mất!”
Đôi mắt Khương Chi Chi hơi di chuyển, lấy điện thoại ra bật lên, nhìn kí tự đánh dấu nho nhỏ bên cạnh ngày, lẩm bẩm: “Thì ra hôm nay đã là đại thử rồi à…” (Đại thử: một trong 24 tiết khí, bắt đầu vào ngày 22 hoặc 23 tháng 7, là khoảng thời gian nóng nhất trong năm.


)
Cũng tại mấy hôm nay cô bận đến mức chân không chạm đất, suýt chút nữa đã quên mất ngày quan trọng này.

Nửa tiếng sau, tại nghĩa trang công cộng Vĩnh An.

Đặt một bó hoa hồng Lorimas vẫn còn ướt sương ở trước mộ.

Khương Chi Chi nhìn người phụ nữ dịu dàng xinh đẹp trên tấm ảnh, thì thầm.

“Mẹ, con tới thăm mẹ đây.


Đó là ngày hạ chí năm cô bốn tuổi, mẹ cô Sở Niệm Từ lên thuyền ra khơi, lại bất ngờ gặp phải sóng thần.

Sau đó hơn mười người ở trên thuyền đều biến mất vào trong đại dương mênh mông.

Hài cốt không còn, hiện giờ cũng chỉ có thể lập một ngôi mộ chôn cất quần áo và di vật để gửi gắm nỗi nhớ nhung.

Nhìn chằm chằm vào người phụ nữ có đôi mắt đào hoa giống cô ở trên ảnh, Khương Chi Chi chậm rãi quỳ gối trước ngôi mộ, trong mắt là vẻ xúc động.

Tuy rằng trận sốt cao lúc còn nhỏ đã sớm xóa sạch tất cả ký ức của cô.

Nhưng đáy lòng Khương Chi Chi vẫn luôn tồn tại một tình cảm ấm áp, mỗi khi nhìn thấy ảnh của Sở Niệm Từ, trong lòng cô lại run lên.

Có lẽ thật sự có cái gọi là tình cảm mẹ con liền tâm chăng?
“Mẹ, sau này con nhất định sẽ sống thật tốt…”
Sau một lúc lâu, Khương Chi Chi rũ mắt, mở miệng cất giọng khàn khàn: “Trước kia là do con quá ngốc, không hiểu gì cả, mới bị người ta phản bội.

Có điều mẹ yên tâm, đã trải qua đau khổ rồi thì con sẽ tự mình đòi lại hết.


Mạc Hạo Thần, Khương Nhược Vi, Tôn Văn Thục và cả những kẻ đã tổn thương cô ở kiếp trước…
Cô sẽ không bỏ qua cho một ai!
Dĩ nhiên, sống lại một đời, cô cũng sẽ tận hưởng một cuộc sống thoải mái mà mình thích!
Giọng nói của cô ngừng lại, Khương Chi Chi nâng mắt lên, cô dùng bàn tay run rẩy khẽ vuốt tấm ảnh.

“Mấy hôm trước con cũng mới biết được, thì ra mẹ để lại cho con nhiều đồ như vậy… Mẹ yên tâm, con sẽ giành lại tất cả tâm huyết của mẹ, nhất định sẽ không để mẹ thất vọng.


Nói không chừng, cô có được cơ hội sống lại để làm lại cuộc đời, chính là do mẹ ở trên thiên đường đã phù hộ cho cô.

Một khi đã như vậy, cô càng phải quý trọng cơ hội không dễ có được này, tự mình phải sống tốt hết mức có thể!
Lau đi giọt nước mắt không biết đã tràn ra từ khi nào nơi khóe mắt, Khương Chi Chi lại đứng dậy lần nữa, kính cẩn lạy ba lạy.

Lúc này sắc trời cũng đang tối dần, cô rời khỏi nghĩa trang công cộng Vĩnh An.

Chờ đến lúc bước vào nhà họ Khương, trời đã tối hẳn.


Đám người Khương Bác đã ngồi trên bàn cơm ăn bữa tối, thấy cô trở về, không nhịn được nói: “Cả nhà ăn cơm mà mày còn không ra.


“Hôm nay là đại thử.


Đối với ánh mắt còn đang mờ mịt của Khương Bác, Khương Chi Chi nhẹ nhàng cười nhạo một tiếng.

“Mười mấy năm trước, mẹ gặp chuyện cũng là vào hôm nay, con chỉ đi thăm mẹ nên mới về muộn một chút.


Có thể làm cho Khương Chi Chi gọi một tiếng “mẹ” thì chỉ có bà chủ đời trước của nhà họ Khương, Sở Niệm Từ.

Lời này vừa nói ra, bầu không khí trên bàn cơm lập tức trầm xuống.

Bà nội Phương Như Phượng thở dài lắc đầu, Tần Liễu thì cúi đầu xuống ăn cơm, làm bộ như không nghe thấy.

“Cái con bé này, đi thăm mẹ mày mà cũng không nói với cả nhà một tiếng…”
Qua hồi lâu, Khương Bác mới ngượng ngùng lên tiếng.

Có điều Khương Chi Chi vốn cũng chẳng để ý tới, chỉ lo ăn cho xong bữa cơm tối.

Khương Nhược Vi thấy thế, cắn răng giả vờ yếu đuối mở miệng: “Bố ơi, mấy ngày hôm nay con đã thật lòng ăn năn hối lỗi, con biết mình làm sai rồi, có thể kết thúc hình phạt chưa ạ…”
Sau đó lại cố nặn ra hai giọt nước mắt, nức nở nói với Khương Chi Chi: “Chị, những chuyện lúc trước là do em sai, chị có thể tha thứ cho em được không…”
“Aiz, hy vọng em có thể sửa được lỗi sai của mình.

” Ánh mắt Khương Chi Chi chợt lóe, quay đầu lại nhẹ nhàng nói với Khương Bác: “Bố, con thấy Nhược Vi đã biết sai rồi, đợi hai ngày nữa thì thả con bé ra đi.


“Chi Chi, nghĩ như vậy thật à?” Thấy Khương Chi Chi thản nhiên gật đầu, Khương Bác cũng đồng ý, ông ta xoay người quát lớn Khương Nhược Vi một câu: “Mày nhìn mà xem chị gái đối xử với mày tốt thế nào, sau này mà còn tái phạm sai lầm không biết liêm sỉ như vậy nữa thì cút ra khỏi nhà họ Khương này cho tao!”
“Dạ dạ dạ, sau này con nhất định sẽ nghe lời chị!”
Trông thấy hy vọng trước mắt, Khương Nhược Vi vui sướng không thôi.

“Thật ngoan.

” Khương Chi Chi cười yêu chiều xoa đầu cô ta, khóe miệng vẽ lên một độ cong lạnh lùng.

Thả cô ta ra, dĩ nhiên là vì để cho cô em gái tốt này của cô được tiếp tục nhảy nhót rồi.

“Ngày lành” của cô ta vẫn còn đang chờ phía sau mà!.