Chương 151:
Trì Úy sờ chai nước khoáng trên bàn, vặn nắp uống một ngụm, lại nắm lấy góc chăn, dáng vẻ không biết làm sao, ngay cả nhìn bản thân thôi cũng rất phiền lòng hiểu không? Trong phòng tắm tuyền tới tiếng nước, Trì Úy chỉ cảm thấp nhịp tim mình rất dữ dội, trước ngực căng chặt thành một khối, sắp ngưng thở, "Mẹ kiếp!" Cô ấy đi tới bên cửa sổ, không nhịn được mà mắng chính mình, bàn tay run run lần mò bao thuốc, vừa hút hai hơi, không biết tại sao, lại nghĩ có chút không hay liền dập tắt, giống như một kẻ thần kinh, hít sâu mấy hơi, sau đó dùng tay xua không khí, nhìn lên giường, cả người như khựng lại, mãi tới khi đôi mắt nhòe đi, lúc này Hứa Nặc mới ra khỏi nhà tắm. Vừa ra khỏi nhà tắm, da dẻ toàn thân Hứa Nặc phiếm hồng, cơ thể mảnh khảnh, chân dài được che giấu trong chiếc áo tắm, Trì Úy khó khăn di chuyển tầm mắt, sống hơn hai mươi năm, chưa từng có lúc nào lúng túng như lúc này, lần trước Hứa Nặc cũng từng qua đêm ở nhà cô ấy, nhưng lần đó ở nhà, Trì Úy vẫn có thể ngủ ngoài sô-pha, trong không gian nhỏ hẹp lại đóng kín như hiện tại, Hứa Nặc cũng không dám ngồi lên giường. Vốn đã uống rượu, tắm rửa xong càng mất sức, có chút vô lực chống một tay lên bàn, quả thật Trì Úy không nhìn nổi nữa, đưa chai nước cho cô, "Lên giường nằm đi, tối nay em ngủ trên giường."
"Tôi... tôi chen chúc ngoài sô-pha một tối cũng được." Trì Úy nhìn chiếc sô-pha đơn, cũng không còn cách nào khác chỉ đành như vậy.
"Giường... giường này rộng như thế, hay là, chị cũng ngủ trên giường đi, sô-pha kia... hình như sô-pha kia không ngủ được." Hứa Nặc cũng liếc nhìn chiếc sô-pha khiến người ta ghét bỏ kia.
Trì Úy mím môi, mím những mấy lần, cô ấy bảo Hứa Nặc lên giường, bản thân ngồi bên mép giường, quay lưng với Hứa Nặc, Trì Úy há miệng, giọng điệu chân thành, "Tôi... tôi nên ngủ sô-pha thì hơn." Trì Úy thật sự muốn hút mấy hơi thuốc, bản thân không phải là người đơn thuần không vẩn đục, từ khi bắt đầu quen biết Hứa Nặc, cô ấy đã ngập tràn tà niệm với cô, chỉ là Trì Úy biết, Hứa Nặc không giống những cô gái bản thân từng quen trước đây, cô ấy sẽ không, cũng không dám dễ dàng tiến tới quan hệ kia, nhưng nội tâm cô ấy vẫn hừng hực, cho nên Trì Úy rất thành thật, "Nếu... nếu tôi cũng ngủ trên giường, tôi... tôi sợ tôi không khống chế được." Trì Úy nói xong, âm thanh có chút run run, âm thanh của bản thân cũng không quá nhỏ, thầm nghĩ, Hứa Nặc có lẽ cũng nghe thấy, Hứa Nặc không lên tiếng, nhất định là bị dọa rồi, Trì Úy nghĩ như vậy, cô ấy đứng dậy, đi tới sô-pha bên cửa sổ, nói thật lòng, cô ấy thật sự rất khó bảo đảm nếu bản thân ngủ trên chiếc giường kia, mà không làm gì đó, Trì Úy không tự tin với bản thân mình đến thế, cho nên, chẳng thà, tạm bợ một đêm ở đây thì hơn.
"Vâng." Hứa Nặc hừ hừ vâng một tiếng trong chăn.
Đêm đầu hạ, cả thành phố dần dần yên tĩnh lại, cảnh đêm Trùng Khánh có thể nhìn thấy sông hồ, Thành Đô thì rất ít, mặt hồ yên tĩnh rọi xuống ánh đèn trong thành phố, nam nữ nơi phố thị đi qua đi lại quanh mặt hồ, Trì Úy không nhịn được, vào nhà tắm hút hai điếu, quạt thông gió ra sức làm việc, với kì vọng có thể tản đi mùi thuốc lá chướng mũi kia, cô ấy lắc đầu, thế này thật không giống bản thân, ở trong nhà tắm gần một tiếng, nghĩ có lẽ Hứa Nặc đã ngủ, lúc này mới chậm chạp tới bên cửa sổ như con ốc sên, đèn còn sáng, trên giường không có động tĩnh, Trì Úy không muốn làm phiền người kia, trực tiếp tắt toàn bộ đèn, trong đêm tối, cô ấy ngồi trên sô-pha, không dám phát ra bất kì tiếng động nào.
Cũng không biết thiếp đi từ lúc nào, Hứa Nặc ngủ cũng không yên ổn, cô nằm mơ một giấc mơ không quá đẹp, mơ thấy chuyện lúc trước, mơ thấy người kia, mơ tới khi bản thân chưa tan làm đợi người đó, có lúc người đó phải đi đón con, có lúc người đó nói muốn cô đợi, dường như, bản thân vẫn luôn chờ đợi người đó, đợi người đó có thời gian, đợi người đó xử lí xong mọi việc, tới khi đợi được người đó ôm ấp một người phụ nữ khác, "Đừng... đừng mà, chị đi đi, chị đừng tới gặp tôi nữa... cầu xin chị..."
Tiếng lẩm bẩm trong đêm, chuyện cũ giấu dưới đáy lòng, bạn cho rằng đã là quá khứ, toàn bộ đều ẩn trong cơn ác mộng, không biết tới lúc nào sẽ nhảy ra.
Vốn dĩ Trì Úy ngủ không sâu, mơ mơ màng màng nghe thấy động tĩnh, nhíu mày tỉnh lại, mới phát hiện nguồn gốc âm thanh phát ra từ trên giường, "Hứa Nặc..." Cô ấy gọi một tiếng, Hứa Nặc vẫn không có động tĩnh, còn đang lăn qua lăn lại trên giường, Trì Úy vô thức đi tới bên giường. "Tiểu Nặc? Sao thế?" Trì Úy dựa vào đầu giường theo bản năng, ôm lấy đầu Hứa Nặc, "Mơ thấy ác mộng à?" Lúc này cũng không còn lí trí, tất cả kìm nén và nhẫn nhịn không tìm thấy tung tích vào khoảnh khắc này.
Hứa Nặc bị Trì Úy gọi, cuối cùng cũng tỉnh lại, mơ mơ màng màng, nhất thời không biết bản thân đang ở đâu, đưa tay ôm lấy eo người kia, nước mắt trào ra khóe mắt, sau đó, biến thành những tiếng thút thít, cùng tiếng khóc không khống chế được, Trì Úy vô thức ôm càng thêm chặt, dịu dàng dỗ dành, "Không sao rồi, không sao rồi, có phải mơ thấy ác mộng không? Đó chỉ là giấc mơ mà thôi, không sao, Tiểu Nặc... đừng sợ, đừng sợ, tôi ở đây."
Hứa Nặc bị ác mộng làm giật mình tỉnh giấc, ôm chặt lấy eo Trì Úy, Trì Úy an ủi cô, hôn lên trán cô, "Đỡ hơn chút nào chưa?"
Hứa Nặc vùi mặt vào hõm vai cô ấy, không nói thành lời, nhưng cũng không buông tay, tư thế của Trì Úy rất kì quái, một chân quỳ trên giường, nhẫn nại dỗ dành cô, dần dần, tiếng khóc ngừng lại, đầu óc cũng tỉnh táo hơn, mới phát hiện bản thân dính lấy cơ thể Trì Úy chặt như thế, nhưng khoảnh khắc ấy, Hứa Nặc cũng không muốn buông ra, cô cũng muốn ôm Trì Úy, muốn để chị Úy ôm lấy mình.
"Chị Úy..." Hưa Nặc vẫn thút thít.
"Ừm? Chị đây."
"Em mơ thấy ác mộng."
"Ừm, vừa nãy chị cũng nghe thấy, không sao, chẳng qua là mơ mà thôi, đừng nghĩ tới nó nữa, biết không? Nghe lời." Trì Úy đổi tư thế, nằm nghiêng sang, ôm lấy đầu Hứa Nặc.
"Còn đau đầu không?" Trì Úy đưa tay bóp đầu cho Hứa Nặc.
"Ừm, không đau nữa." Hứa Nặc nép vào lòng Trì Úy, trong đêm tối như thế, con người cũng yếu đuối tới lạ thường, tia phòng tuyến xây dựng ban ngày, hoàn toàn sụp đổ, cũng không có sức lực dựng lên. "Tửu lượng không tốt, thì đừng nên uống nhiều như thế."
"Tửu lượng tốt thì có thể uống nhiều không?" Cảm xúc của Hứa Nặc dần dần bình phục lại, cũng dần dần thoát khỏi cơn ác mộng kia, thật ra hiện tại bản thân cũng ít khi mơ thấy giấc mộng như thế, khi mới bắt đầu, sẽ thường xuyên nằm mơ, giật mình tỉnh lại từ cơn mơ, luôn là sau nửa đêm, lúc bốn năm giờ sáng, cô sẽ mở to mắt nhìn trần nhà, cũng không ngủ được nữa, cô nằm như thế một lúc, chỉ đành rời giường, vào bếp nấu nướng, có khi em gái ở nhà, cô sẽ làm bữa sáng cho em gái, có khi em gái vào ở kí túc xá trong trường, Hứa Nặc chỉ có một mình, những ngày tháng đó trở nên buồn bã, hàng ngày cô ở cửa tiệm, nhận rất nhiều công việc, may mà kĩ thuật của cô cũng ổn, cho nên tuy ít nói, cũng không ngăn nổi rất nhiều khách hàng liên tục tới tìm cô.
"Ngủ tiếp đi." Trì Úy tỉnh táo hơn, khẽ nói, cũng không biết hiện tại là mấy giờ.
"Ừm."
Trì Úy không nói tới chuyện ngủ trên sô-pha nữa, Hứa Nặc cũng không nhắc tới, cứ căng cứng như thế, Trì Úy nằm nghiêng trên giường, Hứa Nặc nép vào lòng cô ấy, rạng sáng bốn năm giờ, cả thành phố còn đang ngủ say, hai người duy trì tư thế kì quái ấy, cũng đi vào giấc ngủ, mãi tới khi có tiếng rao hàng ngoài cửa sổ, cùng tiếng xe cộ dần dần nhiều lên, lần đầu tiên tỉnh lại trong vòng tay người kia, có lẽ Hứa Nặc đã quen dậy sớm, cho nên cho dù tối qua ngủ không ngon, vẫn tỉnh giấc khi còn chưa tới bảy giờ, Trì Úy, con lợn lười kia, cơ thể đã chiếm nửa chiếc giường, cô ấy nghiêng đầu, dựa sát Hứa Nặc, Hứa Nặc tỉnh lại, nhìn thấy khuôn mặt Trì Úy, có chút bừng tỉnh, cô yên tĩnh ngắm nhìn một lúc, phát hiện chị Úy cũng rất xinh đẹp, trước đây, trước giờ chưa từng dám tỉ mỉ ngắm nhìn cô ấy, quan sát ngũ quan Trì Úy trong khoảng cách gần trong thời gian dài, khuôn mặt Trì Úy rất đẹp, lông mày rất dày, lông mi dài khiến người ta muốn nhổ một chiếc xuống. Hứa Nặc bị suy nghĩ của bản thân dọa giật mình, bản thân vô thức lùi về sau, trong mơ hồ, Trì Úy dựa gần lại, nhưng không tỉnh, chỉ đặt tay lên eo Hứa Nặc theo bản năng, cả đầu vùi vào hõm vai Hứa Nặc, Hứa Nặc không dám thở mạnh, cũng không dám đẩy Trì Úy ra, nhiệt độ chân thực của người trong lòng khiến Hứa Nặc thả lỏng hơn nhiều.
Khi gần tới tám giờ, Trì Úy mới có động thái tỉnh lại, ý thức của cô ấy hoàn toàn trong trạng thái chậm chạp, cũng là bản năng, không nhịn được cọ đi cọ lại nơi cổ Hứa Nặc, cọ tới nỗi Hứa Nặc ngứa ngáy, cuối cùng người kia cũng tỉnh lại, dụi mắt lên người Hứa Nặc, dùng âm thanh khàn khàn nói, "Chào buổi sáng!"
Hứa Nặc yếu ớt đáp lại, "Chào buổi sáng."
Lúc này nghe thấy âm thanh người kia, đầu óc Trì Úy cũng dần dần tỉnh lại, một phút sau, mới triệt để tỉnh táo, vội buông Hứa Nặc ra, lùi về mép giường, "Xin... xin lỗi... tối qua..."