Nhật Ký Bẻ Cong Thục Nữ

Chương 159



Chương 159:

Quan Dĩ Đồng nghe thấy tiếng khóc thảm thiết của Nhan Bái San, có chút mềm lòng, khẽ dỗ dành, "Em đừng náo loạn nữa, ngoan ngoãn về đi, sống cuộc sống của em đi." Nhan Bái San giống như một con quỷ, căn bản không lọt tai, ra sức cọ lên người Quan Dĩ Đồng, đúng là điên rồi, Quan Dĩ Đồng hết kiên nhẫn, đột nhiên dùng sức đẩy Nhan Bái San ra, to tiếng quát lên, "Nhan Bái San! Em làm loạn đủ chưa?"

Tiếng quát kia rất dùng sức, Nhan Bái San ngẩn ra đứng tại chỗ, Quan Dĩ Đồng cảm thấy nói tiếp những lời thừa thãi này cũng vô dụng, cô ấy đi tới bên cửa, đặt tay lên tay nắm cửa, "Tôi từng đứng nguyên tại chỗ đợi em, đợi rất lâu, nhưng không đợi được, duyên phận đời này của chúng ta đã cạn rồi, bà Tần, không phải tôi chưa từng đợi em..." Nói xong Quan Dĩ Đồng mở cửa rời đi, âm thanh hỗn tạp bên ngoài ruỳnh ruỳnh bên tai, giống như cách biệt với thế giới, nhân viên của Nhan Bái San tận chức tận trách chạy tới trước mặt Quan Dĩ Đồng, Quan Dĩ Đồng cúi đầu, khẽ nói, "Chăm sóc cô ấy cho tốt."


Trong lòng Quan Dĩ Đồng như phạm tội gϊếŧ người ra khỏi quán bar, ngay lập tức nhìn thấy Mộc Dao cúi đầu hút thuốc bên đường, cô ấy nhẹ nhàng đi tới bên Mộc Dao, không biết người đó đã hút bao nhiêu thuốc, toàn thân đều là mùi thuốc, Quan Dĩ Đồng nhìn đầu thuốc lá dưới chân, cũng phải nửa bao, cô ấy rút khăn giấy trong túi ra, ngồi xổm xuống, giọng điệu thản nhiên nói, "Đừng vứt đầu thuốc lung tung, cẩn thận bị bà cô Thượng Hải bắt đi đấy." Quan Dĩ Đồng dùng giấy nhặt toàn bộ đầu thuốc lá, tìm xung quanh, có một thùng rác gần đó, ném toàn bộ đầu thuốc vào trong, Mộc Dao ở phía xa nhìn Quan Dĩ Đồng, đi qua, lại quay lại.

"Đi thôi, chúng ta về thôi." Quan Dĩ Đồng giơ tay véo má Mộc Dao, "Ôi chao, cái mùi thuốc lá." Gương mặt ghét bỏ, đã từng, bản thân cho rằng, cả đời này sẽ không yêu được ai nữa, chỉ một Nhan Bái San đã tiêu tốn tất cả sức lực của cô ấy, tiêu hao tất cả trâm trí của cô ấy, sau khi chia tay Quan Dĩ Đồng sống không giống con người, không giống quỷ, phóng túng quá độ, cô ấy lên giường với Mộc Dao, cũng không nghĩ sẽ ở bên người này, không có sức để yêu đương, nhưng không biết tại sao lại đi tới hiện tại, rất muốn ở bên người này.


Có lẽ Mộc Dao đứng quá lâu trên đường phố Thượng Hải ngày đầu hạ, tỉnh rượu rồi, "Chân tê rồi." Mộc Dao không đầu không đuôi thốt ra một câu.

"Ai bảo chị ngốc như thế, không biết tìm chỗ nào mà ngồi?" Quan Dĩ Đồng xoa mặt Mộc Dao, sau đó đột nhiên nhảy lên người cô giống như một kẻ điên, ôm lấy cổ Mộc Dao, hai chân kẹp giữa chân Mộc Dao, cơ thể vốn dĩ mảnh khảnh, Mộc Dao ôm lấy eo Quan Dĩ Đồng theo bản năng, có chút tốn sức, kẻ điên này.

"Em làm gì thế?" Trọng tâm của Mộc Dao không vững, chống đỡ ôm lấy Quan Dĩ Đồng.

"Hôn một cái." Quan Dĩ Đồng không biết xấu hổ nói.

"Ở đây? Em điên rồi à?" Trong lòng Mộc Dao vẫn không thoải mái.

"Có hôn không?"

"Không hôn."

Quan Dĩ Đồng nhích đầu tới, hôn lên môi Mộc Dao, Mộc Dao vừa hút rất nhiều thuốc, mồm miệng đắng chát, Quan Dĩ Đồng đã nếm được, dễ dàng cạy khớp hàm của Mộc Dao, ướŧ áŧ hôn Mộc Dao một cách to gan ngay trên đường phố Thượng Hải, tư thế này, Mộc Dao rất tốn sức, lại sợ Quan Dĩ Đồng ngã, cũng không phản kháng mà đón lấy, hôn không bao lâu, quả thật Mộc Dao không chống đỡ được nữa, lúc này mới thả Quan Dĩ Đồng xuống, phát hiện gần đó có người chụp ảnh, Mộc Dao khẽ mắng, "Bị chụp rồi, không chừng bị đăng lên Weibo nữa đấy."


"Chị hút bao nhiêu thuốc thế, đắng quá." Quan Dĩ Đồng lật mặt, vặn lại Mộc Dao, lại níu lấy tay cô.

"Về chưa?" Mộc Dao hỏi.

"Đi tản bộ một lúc đi." Quan Dĩ Đồng dựa vào vai Mộc Dao, vẫn mềm nhũn không xương như trước, giống như không có gì xảy ra.

Thượng Hải đầu hạ, thỉnh thoảnh có cơn gió nhẹ thổi qua, cũng thật mát mẻ hơn nhiều so với Trùng Khánh, hai người níu lấy nhau, rất lâu không nói chuyện. Gió đêm mát mẻ, không ai ngờ được trước chuyến du lịch vòng quanh thế giới lại có thể gặp người kia ở Thượng Hải, đương nhiên Quan Dĩ Đồng không tin trùng hợp như thế, trên đời này nào có nhiêu sự trùng hợp như thế, cũng nào có nhiều cuộc gặp gỡ bất ngờ như thế, mỗi cuộc gặp gỡ chẳng phải đều là hành động cố ý của một trong hai mà thôi, Quan Dĩ Đồng mệt rồi, nghiêng đầu ôm lấy tay Mộc Dao, "Tôi còn tưởng chị đi rồi, sẽ không đợi tôi." Quan Dĩ Đồng nhàn nhạt nói.
"Không phải em bảo tôi đợi em sao?" Mộc Dao hất cằm, vị thuốc rất đắng, cô hút quá nhiều, lúc đi qua siêu thị, liền mua một hộp kẹo cao su.

Mộc Dao có rất nhiều chuyện nhưng cô không hỏi, cũng không muốn hỏi, lúc mua kẹo cao su còn mua thêm một bao thuốc, vừa đặt lên miệng, còn chưa châm lửa, đã bị Quan Dĩ Đồng rút ra, "Hôm nay đừng hút nữa, hút nhiều lắm rồi." Thật hiếm thấy, cũng có lúc Quan Dĩ Đồng quản cô.

Trong lòng Mộc Dao không có đề kháng, không biết Quan Dĩ Đồng và Nhan Bái San đã nói gì, cũng không biết Quan Dĩ Đồng gặp Nhan Bái San rồi, có phải có một số chuyện sẽ thay đổi hay không, du lịch vòng quanh thế giới, còn đi nữa không? Cô và Quan Dĩ Dồng, dường như, chỉ cần Quan Dĩ Đồng bảo dừng, cô sẽ phải quay về, cô rất phiền muộn quan hệ thế này, nhưng thân đã rơi vào ngục tù, không ra được. Nhưng với tính cách kiêu ngạo của Mộc Dao, đương nhiên sẽ không hỏi, hai người bắt tắc-xi quay về khách sạn. Mộc Dao tắm xong rồi nằm lên giường, tối nay cô đứng ngồi không yên, rất muốn hút thuốc, nhưng Quan Dĩ Đồng đã nói thế kia, cô cũng nhịn lại, trong phòng rất im lặng, Quan Dĩ Đồng tắm xong cũng lên giường, hai người nằm sánh vai bên nhau, vì để tránh lúng túng, Mộc Dao nghịch điện thoại, cô cũng không có tâm trạng nói chuyện, chỉ lướt Weibo mà thôi.
Quan Dĩ Đồng cũng cầm điện thoại, nhưng cũng không có tâm trạng để nghịch, hai người nằm cạnh nhau nhưng không nói lời nào, quả thật không khí tối nay không quá tốt, Quan Dĩ Đồng không chịu được nữa, ném điện thoại đi, nhìn sang Mộc Dao, cô ấy nhìn Mộc Dao một lúc lâu, Mộc Dao thật sự không chịu nổi được ánh mắt của Quan Dĩ Đồng, lúc này mới buông điện thoại xuống, hỏi, "Sao thế?"

"Muốn hỏi thì hỏi đi, chị nhịn cả tối rồi đấy."

"Tôi không có gì muốn hỏi." Mộc Dao miệng nói một đằng bụng quằng một nẻo, chỉ là không muốn thừa nhận.

Lần này Quan Dĩ Đồng rất khác lạ, không tranh chấp với Mộc Dao, chỉ kéo lấy tay Mộc Dao, dựa vào đầu vai cô.

Sự dịu dàng hiếm thấy như cơn gió thổi vào trái tim Mộc Dao, có người nói tại sao chúng ta lại yêu một người, chính là vì trái tim chúng ta khuyết thiếu, mà người kia, vừa hay lấp đầy chỗ khuyết thiếu này, Mộc Dao biết Quan Dĩ Đồng là khuyết thiếu của bản thân, nhưng không biết trái tim Quan Dĩ Đồng đã mục nát thế nào, mà bản thân có thể bù đắp được không.
Quan Dĩ Đồng nắm tay Mộc Dao, đùa nghịch, "Hôm nay, có lẽ là Nhan Bái San biết chúng ta ở đây, nên theo tới."

Mộc Dao không lên tiếng, mặc cho Quan Dĩ Đồng nghịch ngón tay mình.

"Tôi đã từng hi vọng cô ấy không vui, tôi từng hận cô ấy, hi vọng cô ấy mất đi toàn bộ những thứ cô ấy từng hi vọng có được, mà hiện tại, dường như cô ấy, thật sự sống cũng không vui vẻ gì."

"Em nói với tôi những chuyện này làm gì?" Mộc Dao nhìn Quan Dĩ Đồng một cái.

"Không phải chị muốn biết cô ấy và tôi đã nói gì sao, cô ấy tìm tôi làm gì sao?" Quan Dĩ Đồng một dao thấy máu nói.

Mộc Dao bị vạch trần tâm sự, rút tay ra, không khí giữa hai người dễ dàng từ điểm sôi chạm tới điểm âm, không lâu sau lại từ điểm âm chạm tới điểm sôi, Quan Dĩ Đồng cũng không phải là người kiên nhẫn, thấy Mộc Dao từ đầu tới cuối kiêu ngạo như thế, cũng đáp lại, "Không muốn nghe thì thôi." Rồi quay người đi.
Mộc Dao bị câu nói kia làm tức giận, cơn tức cả một tối cuối cùng cũng tìm được lối ra, tóe lửa, cô giữ lấy cổ tay Quan Dĩ Đồng, đè lên người cô ấy, vì cơn giận mà chiếc cổ đỏ ửng, Quan Dĩ Đồng cũng không phản kháng, mặc cho cô đè, Mộc Dao biết khởi nguồn của cơn giận kia, suy cho cùng là vì quá để ý, cô lật người xuống giường, rút ra một dải lụa vừa mua chưa kịp cắt mác trong hành lí, trói tay và che mắt Quan Dĩ Đồng, Quan Dĩ Đồng không giận mà còn cười lên, "Chị muốn làm gì?"

"Hiếp em." Lời nói vừa thô tục vừa thô bạo.

"Muốn gϊếŧ em, biết không hả?" Mộc Dao hung hăng nói.

"Vậy chị phải siết ở đây." Quan Dĩ Đồng chỉ vào cổ mình.

"Em nghĩ tôi không dám sao?" Mộc Dao kéo lấy dải lụa còn thừa trên cổ tay Quan Dĩ Đồng, buộc lên cổ cô ấy, nhưng căn bản không dám dùng sức, làm cách nào cũng không xuống tay được, lần trước khi Quan Dĩ Đồng ngã gục trước mặt cô, Mộc Dao ước gì có thể lấy mạng mình đền cho cô ấy, cũng thật là, không có nghĩa lí gì, cô trói tay và bịt mắt Quan Dĩ Đồng lại, nhưng không làm gì, chỉ nằm trên giường, Quan Dĩ Đồng đợi rất lâu, không thấy bất kì động tĩnh nào, chỉ đưa tay ra, sờ loạn trong không trung, sờ được khuôn mặt Mộc Dao, khuôn mặt với ngũ quan xinh đẹp, lần đầu gặp mặt, Quan Dĩ Đồng chỉ cảm thấy Mộc Dao xinh đẹp, nếu không lúc ở trên cầu, cô ấy cũng sẽ không hôn cô như thế, dù lăn lộn thế nào, cô ấy vẫn luôn tìm bạn giường xinh đẹp, Quan Dĩ Đồng sờ lên hai má Mộc Dao, véo một cái, người đó cũng không lên tiếng, hôm nay thật sự chịu đựng quá nhiều tủi hổ, cô ấy thở dài, ôm lấy cổ Mộc Dao, kéo Mộc Dao tới, đè lên người cô, cứ ôm lấy cô như thế, ôm rất lâu, Quan Dĩ Đồng lại sờ đầu Mộc Dao, trong lòng Mộc Dao chua xót, mặc cho Quan Dĩ Đồng ôm mình, rất lâu sau, mới hậm hực phát tác, "Không đi du lịch vòng quanh thế giới nữa, ngày mai tôi sẽ về Thành Đô."
"Mấy trăm nghìn tệ kia, không đòi được." Quan Dĩ Đồng hôn Mộc Dao.

"Không lấy lại được thì thôi, ai muốn đi thì đi."

Quan Dĩ Đồng đánh Mộc Dao, hiếm thấy Mộc Dao có tính trẻ con như thế, trước đây hoặc là cả ngày hai người không đứng đắn, lười biếng đùn đẩy, hoặc là cãi vã không thể ngừng lại.

"Không muốn, bây giờ kiếm tiền khó lắm, đi đi mà, tôi mời chị đi, chân thành."