Chương 168:
Người đi tới đi lui trong quán nướng, mọi người tới hóng hớt ngày càng nhiều, có người còn nhón chân chống người nhìn về trung tâm cuộc cãi vã, không ít người đứng bên đường hút thuốc, quan sát tình hình bên này từ xa, Chung Hiểu Âu và Trì Úy tách dòng người kia ra, nhìn tình huống trước mắt không khỏi có chút đờ ra, Hà Ninh chặn trước mặt Vương Linh, gào lên, "Sao cô lại đánh người?"
Vương Linh đứng sau lưng Hà Ninh, buông tay che mặt ra, trong lòng lạnh lẽo không thôi.
"Bộp" một tiếng, trên mặt Hà Ninh nhận một cái bạt tai, Hà Ninh tức giận, đưa tay đẩy người phụ nữ cồng kềnh trước mặt, đừng thấy người phụ nữ ấy mập mạp, hai chân rất vững, bị Hà Ninh đẩy như thế, chỉ lùi sau hai bước, bà ta cũng không để tâm, móc chai nước khoáng trong túi xách ra, đổ vào bát, dùng chiếc đũa đã đốt cháy quấy loạn xạ vào trong bát, chỉ thị người phụ nữ trung niên gầy gò bên cạnh, mặt mày người phụ nữ trung niên đó u sầu, có chút khó xử, nhưng cũng chỉ một giây sau, người phụ nữ trung niên đó chạy tới ôm lấy Hà Ninh, trong miệng lẩm nhẩm, "Tiểu Ninh, con uống nước này đi, đều là vì tốt cho con." Người phụ nữ mập mạp kia thấy vậy, vội bưng bát nước tới trước mặt Hà Ninh, đổ thẳng vào miệng Hà Ninh, cũng lẩm nhẩm, "Tiểu Ninh, nào, uống nước này đi, uống nước rồi có thể trị khỏi bệnh đồng tính cho cháu, mau uống đi."
Chung Hiểu Âu và Trì Úy đi nhanh tới trước mặt người phụ nữ mập mạp, ôm chặt lấy bà ta, "Cậu chặn bà ấy lại." Chung Hiểu Âu nói với Trì Úy, sau đó, ôm cánh tay bác gái đang ôm lấy Hà Ninh ra, "Bác, bác đang làm gì thế? Rốt cuộc bác có biết hay không?"
"Đừng có hành động bừa bãi, nếu không chúng tôi sẽ gọi cảnh sát." Trì Úy uy hiếp người phụ nữ mập mạp, người đó vẫn không cam tâm, nhưng thấy không còn cách nào khác, trực tiếp hắt bát nước lên mặt Hà Ninh, còn lại một chút lại hắt lên mặt Vương Linh.
"Mẹ kiếp, con mẹ nó bà có bệnh à?" Trì Úy lên trước giữ lấy tay bà ta, ném chiếc bát trong tay bà ta xuống đất, vỡ thành hai mảnh, nhưng nhân viên văn phòng như Trì Úy nào có phải đối thủ của bà cô này, bà ta lật tay nắm lại, bóp lấy cổ tay Trì Úy, Trì Úy không động đậy nổi.
"Mẹ đi theo con từ khi nào?" Hà Ninh tuyệt vọng hỏi, trên mặt vẫn còn chất lỏng kì quái, trượt xuống cằm rơi xuống đất.
"Hôm qua con nói muốn đi Thành Đô, chúng ta liền đi theo."
"Nước hắt lên mặt là cái gì?"
"Chùa Thanh Tuyền có một cái giếng, là nước giếng ở đó."
"Nếu là axit, có phải mẹ cũng sẽ hắt em ấy không?" Hà Ninh nắm chặt hai tay, ngón tay đâm vào thịt, cũng không thấy đau.
"Sao có thể chứ?"
"Mẹ bỏ con ra trước đã được không?" Hà Ninh vô lực nói.
Lúc này mẹ Hà Ninh mới yếu ớt buông cô ra, cô rút khăn giấy trên bàn, lau mặt cho Vương Linh, bàn tay Hà Ninh run rẩy, mặt Vương Linh bị thím Vương tát tới đau, cô ấy cũng không nói thành lời, cổ họng nghẹn ngào như muốn ngưng thở.
Vương Linh thấy cảnh tượng hỗn loạn này, trong lòng cũng buồn bã vô cùng, cô ấy nắm lấy tay Hà Ninh, "Đừng làm chuyện ngốc nghếch."
"Được." Hà Ninh kéo Chung Hiểu Âu, bảo cô đưa Vương Linh về, Chung Hiểu Âu lo lắng cho Hà Ninh, nên bảo Trì Úy đưa Vương Linh về.
Mấy người Quan Dĩ Đồng, Mộc Dao, Cố Minh đi tới, đúng lúc gặp Trì Úy dẫn Vương Linh đi, Cố Minh nhìn thấy nốt tay trên mặt Vương Linh, trong lòng không khỏi lo lắng, quan tâm hỏi, "Chuyện gì thế? Có cần tới bệnh viện không?" Vương Linh nhìn một nhóm người đông đúc, lại thấy Cố Minh trước mặt, vuốt tóc, cười nói, "Không cần, chuyện nhỏ thôi, tôi đi trước, cậu cũng đừng tiễn nữa." Trì Úy không nghe, nói mấy câu với Hứa Nặc, rồi kiên trì muốn đưa Vương Linh về.
Quan Dĩ Đồng kéo Chung Hiểu Âu hỏi rõ đầu đuôi câu chuyện, "Có bệnh à? Có phải thần kinh người kia không bình thường không? Bác em cũng có bệnh à?"
"Muốn náo loạn, về nhà rồi náo loạn." Hà Ninh rút tiền trong ví để lên bàn, rời đi không quay đầu lại, mẹ Hà Ninh vội vàng lên trước kéo lấy tay cô, Chung Hiểu Âu vội đuổi theo, vẫy vẫy tay với Cố Minh từ xa.
"Đừng náo loạn ở bên ngoài được không? Mẹ muốn ép chết con à? Như thế có nghĩa lí gì không?" Hà Ninh hất tay mẹ ra.
"Là con muốn ép chết mẹ."
"Tối qua hai người ngủ ở đâu?"
"Khách sạn."
"Được, vậy chúng ta về khách sạn rồi nói." Hà Ninh rút tay, "Chung Hiểu Âu, em đừng đi theo, em làm gì thì cứ làm đi." Bước chân Chung Hiểu Âu khựng lại, nhưng vẫn đi theo.
Người phụ nữ trung niên gọi là thím Vương ở phía sau vẫn còn làm màu làm mè xoa cổ tay.
Tới phòng khách sạn, Hà Ninh vừa nhìn, là một phòng tiêu chuẩn, "Tối qua hai người ngủ ở phòng này?"
"Ừm."
"Mẹ dẫn thím ấy tới Thành Đô?"
Vì Hà Ninh nói đây là chuyện nhà mình, trực tiếp để thím Vương ở ngoài cửa, ngược lại Chung Hiểu Âu là người nhà mình, được ở trong phòng, không khí của hai mẹ con giương cung bạt kiếm, Chung Hiểu Âu xoa ấn đường, đã qua một thời gian rồi, sao còn thế này chứ, "Bác gái, bác trai không đi cùng sao ạ?" Chung Hiểu Âu thử làm dịu bầu không khí.
"Cần ông ấy tới làm gì?" Dường như bác gái nhắc tới bác trai là tức giận.
"Bố chị không đồng ý đi cùng người ngoài tới dày vò con gái mình." Hà Ninh tức giận tới tim gan đau nhói, cô chống một tay lên bàn, chống đỡ.
"Mẹ nói đi, mẹ muốn thế nào mới chịu buông tha cho con?"
"Không dây dưa với người phụ nữ kia nữa, không cùng phụ nữ làm loạn nữa, con thích Thành Đô, chúng ta sẽ tới Thành Đô, làm lại từ đầu, con tìm một người đàn ông, kết hôn, sinh con, mẹ và bố con cũng sẽ tới Thành Đô, chúng ta sẽ chăm con giúp con, chúng ta sẽ mua nhà, được không?"
"Không được." Hà Ninh trả lời chắc như đinh đóng cột. "Con không có cách nào tìm đàn ông, không cách nào kết hôn, càng không có cách nào sinh con."
"Con ở Nam Sung, vẫn tốt đẹp, bảo con đi xem mắt, con vẫn đi, con vừa tới Thành Đô liền thay đổi, chính là vì con yêu tinh kia."
"Được rồi, người ta có bố có mẹ, người ta cũng là con gái được bố mẹ nâng như nâng trứng, đừng một câu yêu tinh hai câu yêu tinh, mẹ nhẫn tâm để người khác tát vào mặt con gái mẹ, bố mẹ người ta còn chưa tìm mẹ, đã tốt lắm rồi." Hà Ninh tức giận, cũng không quan tâm tới nỗi lo hằng ngày, trước giờ, mẹ cô muốn lấy cái chết ra ép buộc, hoặc là không ăn không uống, sau khi bản thân comeout, cũng chưa ngừng lại, Hà Ninh bị ép đi xem mắt mấy lần, nhưng cuối cùng hoặc là dùng lí do khác để qua loa, hoặc là trực tiếp nói bản thân thích phụ nữ, mẹ cô lại giày vò một phen, náo loạn rất lâu, cô cảm thấy có lẽ mẹ mình mệt rồi, không làm loạn được nữa, thật ra cũng đúng, thời gian này, Nam Sung rất nóng, mẹ cô bị say nắng, mỗi ngày đều uể oải, mới thả lỏng một chút, Hà Ninh sắp thở không ra hơi, mượn cớ tới Thành Đô nghỉ ngơi, nào biết mẹ lại đi theo, còn dẫn theo thứ thối nát không có đầu óc kia nữa, con mẹ nó hắt nước, còn đánh người, Hà Ninh nhìn mẹ mình, vành mắt không nhịn được đỏ ửng.
"Cái đứa bất hiếu này, cánh tay đều thò ra ngoài, chúng ta vất vả nuôi con lớn, cho con học hành, con báo đáp bố mẹ như thế hả?"
"Cái mạng này, là mẹ cho con, mẹ ghét bỏ nó, vậy con sẽ trả cho mẹ." Chuyện diễn ra vô cùng đột ngột, Hà Ninh chạy tới cửa sổ nhảy ra ngoài, Chung Hiểu Âu thấy thế nhanh chóng chạy lên, hai tay ôm chặt lấy eo Hà Ninh, bác gái bị dọa tới nỗi mặt mũi trắng bệch, rồi ngất đi, Chung Hiểu Âu ôm lấy Hà Ninh, không dám buông tay, mặt mày Hà Ninh xám xịt như chết, không khóc không làm loạn, không nói chuyện, Chung Hiểu Âu sốt ruột tới khóc thành tiếng, "Chị, chị, chị xuống trước đi, chị đừng vậy."
Hà Ninh đứng đó, không lùi sau, một chân Chung Hiểu Âu đạp lên tường, ra sức kéo Hà Ninh từ ngoài cửa sổ vào trong, Hà Ninh quỳ trên sàn, dần dần, co chân lại mới xuống dưới, cả người bò trên đất, chầm chậm co chân, cuộn người thành một vòng, nước mắt Chung Hiểu Âu đầm đìa, quỳ xuống, ôm chặt lấy Hà Ninh, "Chị, không được, chị không được chết."
"Chị cũng không muốn chết, nhưng không nhìn thấy hi vọng, Hiểu Âu, không sống nổi nữa, chị không chịu được." Hà Ninh yếu ớt nói.
Chung Hiểu Âu chỉ biết lắc đầu, cũng không tìm được lời an ủi nào tốt hơn, chỉ nói, "Không được, không được, không được như thế."
Hà Ninh không nói nữa, mặc cho Chung Hiểu Âu ôm lấy, bác gái ngất một lúc rồi tự tỉnh, lúc tỉnh lại hoảng hốt tìm tứ phía, sau đó phát hiện Chung Hiểu Âu và Hà Ninh nằm trên giường, lúc này nước mắt rơi xuống, ôm mặt, khóc không ra hơi, Chung Hiểu Âu bị dọa, lại nghĩ tới cảnh tượng đau lòng thế này, không tránh khỏi cũng khóc lên dữ dội.
Ngày tháng Chín, vốn không lạnh, Chung Hiểu Âu ôm lấy chị họ không muốn động đậy vào lòng, cơ thể bắt đầu run lên như chiếc sàng, cô khóc một lúc lâu, cuối cùng khóc mệt rồi, nhìn cảnh tượng trước mặt, một mình cũng không biết làm sao, cô gọi điện cho Cố Minh, Cố Minh nói cô ấy sẽ tới ngay, không biết tại sao, Chung Hiểu Âu nhớ tới mẹ mình, lại gọi điện thoại cho mẹ, bảo bọn họ tới chăm bác gái cũng tốt, người bên ngoài quả thật không đáng tin.