Chương 170:
Đồng tử của Chung Hiểu Âu dần dần mở to, trán nhăn chặt lại, cô rất sợ mẹ hỏi tới vấn đề này, thật là lần trước sau khi Hà Ninh bị buộc phải comeout, mẹ cô dường như mơ hồ cảm nhận được, giục kết hôn càng dữ dội hơn trước, lần trước tham khảo ý kiến Vương Linh, Vương Linh nói cho bản thân một số cách, Chung Hiểu Âu có thử, nhưng không hiệu quả, vì không ở cùng thành phố, có lẽ không kịp thời nhận được phản hồi.
Mẹ cô chạm vào vai cô, tiếp tục hỏi, "Hỏi con đấy, trong cơ quan có nhìn trúng đồng nghiệp nam nào không, hay là bạn bè có giới thiệu cho con không?"
Chung Hiểu Âu nhìn khu chợ nhộn nhịp, sợ hãi nuốt lại lời muốn nói, "Không có ai, đàn ông bây giờ chẳng ra sao cả, hoặc là bề ngoài lôi thôi lếch thếch, hoặc là rất trịnh thượng, cho rằng mình là cái rốn của vũ trụ."
"À, cái đó..." Chung Hiểu Âu hít một hơi, không biết tại sao chủ đề của mẹ mình lại chuyển tới chuyện này, "Vốn dĩ con muốn mua, kết quả căn nhà đó phải thanh toán toàn bộ, nên bạn con mua rồi, sau này con sẽ ở chung với chị ấy, chị ấy trả tiền cải tạo." Chung Hiểu Âu sờ mũi, cô vẫn không có cách nào nói cho mẹ biết người bản thân đang ở cùng chính là bạn gái của cô.
Mẹ Chung cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng không hỏi tiếp, mẹ Chung ở Thành Đô nấu nướng mấy hôm cho hai người, Cố Minh có chút cẩn thận, quả thật là không biết nên phải ở chung với mẹ Chung thế nào, cho nên cô ấy cố gắng tăng ca, ở lại công ty, nhưng dường như người nhà họ Chung có một thói quen, là chờ đợi những người chưa về nhà, có hôm, hơn mười giờ Cố Minh mới về, mẹ Chung và Chung Hiểu Âu vẫn ngồi trên sô-pha xem tivi.
"À, Tiểu Minh về rồi à, sao về muộn thế? Công việc vất vả lắm à? Ăn tối chưa? Trong nồi còn canh, cô đi hâm nóng cho cháu." Sống chung dưới mái nhà, mấy ngày trước, Chung Hiểu Âu liền giới thiệu, người này là người sống cùng nhà, cũng là cấp trên của cô, họ Cố, mẹ Chung tới chơi mấy hôm, đương nhiên ngủ chung giường với Chung Hiểu Âu, một mình Cố Minh ngủ ở phòng ngủ chính.
"Hả? Cấp trên à? Vậy mẹ phải xưng hô thế nào? Gọi là phó tổng Cố à?" Mẹ Cố thật thà hỏi.
"Không cần, mẹ gọi tên chị ấy là được, Cố Minh." Chung Hiểu Âu xoa mồ hôi trong lòng bàn tay, bảo mẹ mình gọi Cố Minh là phó tổng Cố, cảm giác có chỗ nào đó kì quái.
Mấy hôm sau, mẹ Chung cũng chỉ gặp được vị phó tổng Cố có vẻ ít nói, rất lạnh lùng này vào buổi sáng khi bà gọi hai người dậy ăn sáng, cùng buổi tối lúc ăn cơm, mẹ Chung nghĩ đây là cấp trên của con gái mình, cũng không khỏi nhiệt tình, kéo gần khoảng cách, liền gọi là Tiểu Minh.
"Hôm nay cô hầm gà táo đỏ, cô múc cho cháu một ít nhé." Nói xong, mẹ Chung liền vào trong bếp.
"Sao thế?" Cố Minh hỏi Chung Hiểu Âu, chỉ lên mắt.
Chung Hiểu Âu lại chỉ lên màn hình máy tính, Cố Minh ngạc nhiên, "Em điên à?" Trên màn hình là cảnh chiếc áo nhuộm đỏ cuối cùng trong Brokeback Mountain.
Chung Hiểu Âu dụi mắt, nhìn về phía nhà bếp, nhỏ tiếng nói, "Mẹ nói chán, muốn xem phim, trong máy tính em chỉ có mấy bộ phim này." Chung Hiểu Âu nhún vai, thật ra cô cũng rất sợ, nhưng vấn muốn thử xem, cũng phải nhấc chân tiến về phía trước, may mà suốt quá trình mẹ Chung không có phản ứng quá khích nào, nhìn xem tới đoạn lăn giường thì đứng dậy đi rót nước.
"Ngày mai mẹ em về rồi." Chung Hiểu Âu phủ bên tai Cố Minh khẽ nói.
Cố Minh yếu ớt gật đầu, mẹ Chung đã bưng canh ra ngoài, Cố Minh chỉ đành nhận lấy, xem phim xong, Chung Hiểu Âu đi tắm, Cố Minh không thể không nói chuyện với mẹ Chung đang ngồi trên bàn ăn.
"Nghe Chung Hiểu Âu nói cháu là người Thượng Hải?"
"Vâng."
"Sống ở đây đã quen chưa? Đồ ăn tương đối dầu mỡ, ở chỗ chúng tôi, hà, thời tiết luôn âm u ẩm ướt."
"Cháu quen rồi ạ, cũng ở đây nhiều năm rồi, sắp thành người Tứ Xuyên rồi ạ, cô, canh này ngon quá."
"Công việc ở công ty các cháu vất vả lắm à? Mấy hôm nay Hiểu Âu lại xin nghỉ, có ảnh hưởng tới công việc của nó không?"
"Vẫn ổn ạ, em ấy đã sắp xếp công việc của mình rồi, không sao đâu ạ."
Mẹ Chung nói chuyện, rồi chống cằm, ánh mắt nhìn Cố Minh, nhưng lại không giống như nhìn Cố Minh, Cố Minh không biết bà đang nghĩ gì, không dám làm phiền, trong nhà rất yên tĩnh, mẹ Chung trầm tư một lúc, hé miệng, lại nuốt lại lời muốn nói, sau đó cười cười, nói với Cố Minh, "Bình thường còn phải phiền cháu chăm sóc cho Hiểu Âu nhà chúng tôi."
"Cô nói gì vậy chứ, em ấy, làm việc rất tốt, rất tiến bộ."
Ngày hôm sau, vẫn là Chung Hiểu Âu tiễn mẹ Chung tới nhà ga, tàu cao tốc, cũng rất tiện, "Con nói với bố rồi, bảo bố tới nhà ga đón mẹ, mẹ đi đường cẩn thận nhé."
"Ừm, Hiểu Âu này, con đừng chê mẹ lắm lời, chê mẹ phiền, nếu tìm được chàng trai nào thích hợp thì cứ tìm hiểu, con cũng không còn nhỏ nữa." Trong lòng mẹ Chung có một cái động, bà có chút lo lắng về cái động kia, nhưng bà không nói với ai.
Chung Hiểu Âu không lên tiếng, làm như không nghe thấy, giúp bà sắp xếp chút đặc sản mang về nhà, "Có thời gian thì mẹ lại lên thăm con nhé."
Mẹ Chung không nói gì nữa, quay người, đi về phía nhà ga, Chung Hiểu Âu nhìn bóng lưng thấp bé đi xa dần của bà, trong lòng chua xót, cảm giác không nói thành lời, mãi tới khi không thấy bóng dáng mẹ đâu nữa, lúc này cô mới bắt xe về nhà.
Mẹ Chung về tới nhà, dáng vẻ vẫn buồn bã không vui, mấy ngày sau bố Chung mới phát hiện, có tối, hai vị phụ huynh đánh răng rửa mặt xong nằm lên giường, mẹ Chung lật đi lật lại không ngủ được, bố Chung thật sự không nhịn được liền hỏi, "Sao thế? Từ Thành Đô quay về liền như thế, còn lo lắng Hà Ninh à?"
"Hả?" Mẹ Chung co chân, hai tay gác lên mặt, lắc đầu, thở dài, "Lão Chung này, ông nói xem có phải tôi là người hay lo không?"
"Hay lo cái gì?"
"Không biết tại sao, tôi cứ cảm thấy không ổn, ông nói xem Hiểu Âu nhà chúng ta liệu có giống Hà Ninh không?" Mẹ Chung không nhịn được, nói ra nghi ngờ trong lòng với người nằm bên.
"Giống cái gì?" Bố Chung nhíu mày.
"Thì là giống Hà Ninh, giống cái gì mà, đồng tính luyến ái đấy?"
"Bà? Bà đang nói lung tung gì thế?" Bố Chung duỗi người, bật đèn trên tủ đầu giường lên.
"Ông không cảm nhận được gì à? Bao nhiêu năm qua, ông có thấy con bé dẫn con trai về nhà không? Có nghe nói nó có bạn trai không? Con gái chúng ta, cũng không tệ, nhiều năm như thế, tại sao không có nổi một người bạn trai?" Mẹ Chung càng nói, càng khiến bản thân ngẩn ra, cũng ngồi thẳng dậy.
"Bà bị chuyện nhà Hà Ninh làm hồ đồ rồi à? Đó có lẽ chỉ là vì Hiểu Âu vẫn chưa tìm được người thích hợp, lúc đi học nó cũng nghe lời hiểu chuyện, nào có thời gian tìm bạn trai yêu đương, bây giờ khó khăn lắm mới tìm được việc, cả ngày lại lo cho sự nghiệp, bà nghĩ nhiều rồi."
Mẹ Chung im lặng một lúc, "Có lẽ tôi sẽ lí giải như thế, nhưng lần này tôi tới Thành Đô, tôi thấy không ổn, tôi hỏi Hiểu Âu, nhưng hỏi mấy lần nó cũng không trả lời chính diện câu hỏi của tôi."
"Bà hỏi con bé cái gì?"
"Tôi hỏi có phải nó giống Hà Ninh, là đồng tính luyến ái hay không." Mẹ Chung thật thà kể lại.
"Bà... bà cũng thật là."
"Hơn nữa nó với tôi, còn cùng xem một bộ phim đồng tính."
"Phim gì?"
"Brokeback Mountian."
"Đó không phải phim của đạo diễn Lý An à? Phim nghệ thuật, cũng không thể chứng minh điều gì, bà đừng có thiển cận như thế."
"Lão Chung, ông nói xem, nếu Hiểu Âu cũng không thích đàn ông, chúng ta phải làm sao?" Không biết tại sao, mẹ Chung rất tin tưởng vào trực giác của bản thân.
Lão Chung thật sự chưa từng nghĩ tới vấn đề này, mẹ Chung hỏi thế, khiến ông ngẩn ra, "Bà nghĩ nhiều rồi đấy. Tôi thấy bây giờ có rất nhiều đứa trẻ không muốn tìm đối tượng kết hôn, trẻ con bây giờ không giống chúng ta ngày xưa..."
"Ông đừng phí lời như thế, tôi chỉ hỏi ông là nếu như là thật, chúng ta phải làm sao?" Mẹ Chung kiên trì nói.
"Có thể làm sao? Cho dù nó thích đàn ông hay phụ nữ, cũng là con gái chúng ta, có thể làm sao?" Ông Chung đứng dậy cầm lấy bao thuốc trên bàn.
"Nửa đêm nửa hôm, đừng hút nữa, ông nói xem hai đứa nó, có sửa được không?"
"Bà nhìn Hà Ninh mà không biết à, ngày mai hỏi xem."
"Hỏi ai được?" Mẹ Chung buồn rầu nói, "Chuyện này cũng không dễ hỏi, ôi chao, đau đầu." Mẹ Chung xoa đầu.
"Được rồi, được rồi, chúng ta đừng ở đây nghĩ lung tung nữa, không chừng chỉ là tự bà nghĩ linh tinh, dọa bản thân, muốn rõ ràng, thì nói chuyện đàng hoàng với Hiểu Âu, xem con bé nghĩ thế nào, đừng có làm loạn lên như mẹ Hà Ninh, khiến gia đình mù mịt chướng khí, hỗn loạn không thôi, nhà không thành nhà, nếu Hiểu Âu là thế thật, chúng ta cũng phải tìm hiểu xem tình hình thế nào."
Mẹ Chung không nói nữa, chỉ nhắm mắt, phiền muộn nói, "Dập thuốc đi, đã nói không cho phép ông hút thuốc trong phòng ngủ nữa mà."
Bố Chung dập tắt điếu thuốc, mở cửa sổ để hơi thuốc tản đi, sau đó tắt đèn trên tủ đầu giường.
"Lão Chung này."
"Được rồi, đừng nghĩ nữa, ngủ đi," Bố Chung vỗ vai mẹ Chung. Bố Chung an ủi bạn đời, nhưng bản thân lại không ngủ nổi, lấy điện thoại để dưới đệm, tìm kiếm tài liệu liên quan tới đồng tính luyến ái.