Chương 24:
Tối đó chơi quá muộn, sau khi Cố Minh quyết định không quay về liền bị chuốc nhiều rượu hơn, Chung Hiểu Âu sợ dạ dày của cô ấy không tốt, thậm chí lén lút uống giúp cô ấy mấy chén, đồng nhiệp trong công ty dần tan hội, Cố Minh cũng có chút muốn về, vào phòng, bật đèn, cô ấy cũng không nghĩ tới chuyện không đáng tin như trong phòng chỉ có một chiếc giường.
"Chỉ có một chiếc giường?" Cô ấy dựa vào bên cửa, không nhịn được cười lên.
Chung Hiểu Âu duy trì khoảng cách với Cố Minh, trái tim đột nhiên giật lên, sợ Cố Minh không vui, vội giải thích, "Hay là em đi tìm Trì Úy, phó tổng Cố, chị cứ ngủ ở đây là được."
"Đây là đồ dùng tắm rửa em vừa mua ở quán trọ, có lẽ chất lượng không quá tốt, phó tổng Cố, chị dùng tạm nhé."
Cố Minh đột nhiên kéo lấy tay cô, "Thôi bỏ đi, mấy giờ rồi, đừng dày vò nữa, tối nay cứ ngủ vậy đi, may mà giường cũng tương đối rộng." Cố Minh uống rượu, toàn thân có chút mềm nhũn, nhận lấy đồ dùng tắm rửa vừa mua của Chung Hiểu Âu, nói cảm ơn, rồi vào nhà tắm.
Chung Hiểu Âu có chút đau đầu, không xem điện thoại, chiếc điện thoại cũ này mất rất lâu để vào Wechat, ngày mai về thành phố, cô sẽ đi mua một chiếc mới.
Cố Minh tắm rửa xong ra ngoài, trên đầu trùm khăn tắm, khoác chiếc áo tắm lên giường, lộ ra xương quai xanh xinh đẹp, cô ấy khẽ cúi người xuống, một tay dùng khăn tắm lau tóc, một tay kéo áo tắm trước ngực, như sợ nó rơi xuống. Chung Hiểu Âu chỉ vội vã liếc nhìn hai cái, rồi nhanh chóng cầm quần áo vào phòng tắm.
Chung Hiểu Âu ở trong nhà tắm tắm rửa rất lâu, tới mức làn da đỏ ửng lên, nghĩ thầm có lẽ Cố Minh đã ngủ rồi, lúc này mới mặc váy ngủ ra ngoài, nhưng căn bản Cố Minh không ở trên giường, cô ấy dựa vào sô-pha, đầu nghiêng sang một bên, máy sấy tóc rơi trên bàn trà, không hề động đậy, Chung Hiểu Âu nhích tới gần, thấy cô ấy nhắm mắt, hô hấp có chút nặng, nghĩ đang sấy tóc thì ngủ mất. Trước giờ Chung Hiểu Âu chưa từng nhìn thấy Cố Minh như thế, tóc dài xõa ra, mái tóc vừa được gội mềm mại, có mùi hương của dầu gội đầu, đó là mùi hương Chung Hiểu Âu thường dùng nhất, cũng thích nhất.
"Ừm!" Cố Minh nhàn nhạt đáp lại.
"Lên giường ngủ đi ạ."
"Ừm!" Cố Minh chỉ phản ứng như vậy, nhưng không đứng dậy, Chung Hiểu Âu sợ cô ấy duy trì tư thế này quá lâu, sẽ dễ bị vẹo cổ, không thể không đỡ lấy vai Cố Minh, nâng cô ấy dậy, Cố Minh đang trong trạng thái mơ mơ màng màng, không nâng mí mắt lên, mặc cho cô giữ lấy bản thân, vô duyên vô cớ, không có chút phòng bị nào với Chung Hiểu Âu, cơ thể cô ấy mềm nhũn, dựa vào người Chung Hiểu Âu, khoảng cách từ sô-pha tới giường cũng chỉ mấy bước, Chung Hiểu Âu đỡ lấy cô ấy, vừa tới gần bên giường, Cố Minh liền thuận thế ngã xuống, trọng tâm của Chung Hiểu Âu không vững, nửa người trên cũng ngã xuống đệm, cả khuôn mặt vừa hay rơi xuống bờ vai thơm ngát của Cố Minh, da dẻ Cố Minh trắng trẻo, rất muốn cắn một cái, nhưng Chung Hiểu Âu không dám hành động, chỉ thấy Cố Minh dịch chuyển chân, cuộn người lại.
Chung Hiểu Âu chột dạ đỏ mặt tim đập nhanh, không dám tự ý hành động lần nữa, vội trèo lên giường, thấy Cố Minh đang ngủ say cũng không dám dùng máy sấy, âm thanh đó rất ồn, chỉ lấy khăn tắm lau tóc, nhìn ánh trăng ngày thu chiếu rọi vào phòng, mờ mờ ảo ảo, phủ lên một lớp cảm giác thiếu chân thực của cảnh tượng tối nay, một mình Chung Hiểu Âu ngồi trên sô-pha rất lâu, tóc của cô dài qua vai, không mất bao lâu đã khô, cô không nhớ tối nay cô và Cố Minh uống tổng cộng bao nhiêu bia, may mà bia không khiến người ta say xỉn, nhưng cả một ngày, thật ra cô cũng choáng váng, không phải loại choáng váng khó chịu, mà giống như bước trên mây, vừa mềm vừa không chân thực. Mượn ánh trăng, ánh sáng thiên nhiên không hoàn toàn tối đen, ánh sáng nhàn nhạt ấy, vừa vặn chiếu lên hõm vai lộ ra ngoài của Cố Minh, Cố Minh không định ở qua đêm, đương nhiên không mang theo quần áo, là quần áo Chung Hiểu Âu mua cho cô ấy ở sạp quần áo trong quán trọ, bên dưới áo tắm cô ấy có mặc áo ngực không? Có lẽ là không chăng, bởi vì ban nãy cô vào nhà tắm nhìn thấy đồ lót của Cố Minh, màu tím viền ren, không phải cô cố ý nhìn, là tự phó tổng Cố để ở đó, cô không trực tiếp quan sát cũng có năng lực đoán được kích cỡ, chỉ là nghĩ tới làn da trắng trẻo sạch sẽ dưới chiếc áo tắm kia. Cơ thể lộ ra, Chung Hiểu Âu mất tự nhiên di chuyển tầm mắt, cổ họng có chút khô khóc, có lẽ là vì nguyên nhân uống rượu chăng, mới mất khống chế như thế, dường như, mỗi lần có cơ hội gần gũi với Cố Minh, đều chỉ có thể mượn rượu trợ giúp, trong tình huống không có rượu, bọn họ cũng chỉ có thể là một quản lí quèn ở tầng tám, và một phó tổng giám đốc ở tầng mười mà thôi.
Cho nên, muốn theo đuổi được phó tổng Cố, cô nhất định phải cố gắng hơn nữa mới được, Chung Hiểu Âm thầm nắm tay thành quyền, cũng không biết phó tổng Cố thích kiểu người thế nào, có lẽ cô ấy thích đàn ông, cô ấy sẽ thích kiểu nào? Giống như chồng chưa cưới của cô ấy sao? Nghĩ tới dáng vẻ uống say tới đau lòng của Cố Minh lần trước, có lẽ Cố Minh rất thích chồng chưa cưới của mình, Chung Hiểu Âu nhớ tới dáng vẻ của Thạch Lỗi, đẹp trai thì cũng đẹp trai, để râu ngắn, ăn mặc kiểu đàn ông điển hình. Muốn khiến một người phụ nữ thích đàn ông quay sang thích phụ nữ, thật sự là chuyện thiêu thân lao vào biển lửa. Một tay Chung Hiểu Âu chống lấy đầu, không biết bản thân có mấy phần hi vọng, thật ra cô ấy rất muốn tìm một người để yêu đương, tốt nhất là người đã comeout, cho dù chưa comeout, cũng không được nghĩ tới chuyện kết hôn, tuy tới bản thân cô giờ vẫn chưa comeout, nhưng nhất định cô sẽ không kết hôn, nào biết sẽ thích Cố Minh, một người xa không với tới như thế. Chung Hiểu Âu hít sâu một hơi, may mà phó tổng Cố không ghét cô, đợi một thời gian nữa phó tổng Cố trị thương xong, cô sẽ thăm dò xem cô ấy có ghét đồng tính luyến ái hay không, nếu quá bài xích, vậy thì đành bỏ đi, coi như bản thân mơ một giấc mơ. Chung Hiểu Âu cứ nghĩ như thế, trái tim vô thức thả lỏng, nghĩ tới ông trời cũng không tệ với cô, ít nhất phó tổng Cố không kết hôn cùng tên đàn ông cặn bã kia, Chung Hiểu Âu lắc đầu, cũng không biết tên kia nghĩ gì, không trân trọng một người phụ nữ tốt như phó tổng Cố, còn đi tìm tiểu tam, mà tiểu tam kia cũng không xinh đẹp bằng phó tổng Cố. Đàn ông, đúng là ăn trong bát còn muốn nhìn trong nồi, lòng tham vô độ, nếu là cô, cô sẽ chỉ đối tốt với một mình phó tổng Cố mà thôi.
Cơ thể Chung Hiểu Âu có chút căng cứng, cũng có chút nặng nề, chỉ đành chậm chạp đi tới bên giường, cẩn thận nằm xuống, chăm chú nhìn sang phó tổng Cố ở gần đó, đang yên đang lành nhớ tới ID không biết xấu hổ của Lộ An: "Sờ Toàn Thân Em Một Lượt". Vô liêm sỉ, không có tiết tháo, nhưng cánh tay của bản thân dường như lại mọc ra rất nhiều dây gai, dắt cô sờ lên người phó tổng Cố, khống chế thế nào cũng không khống chế được. Cô đè tay mình dưới người, quay lưng đi, thở dài một hơi, đúng là lưu manh xấu xa, ở chung với đám Trì Úy lâu ngày, quả nhiên cũng nhiễm thói quen xấu của bọn họ.
Tối đó, Chung Hiểu Âu đương nhiên ngủ không ngon, lật qua lật lại, lại sợ làm ồn tới Cố Minh, luôn nằm quay lưng, lại cảm thấy không nỡ, cơ hội hiếm có như thế, có thể ở khoảng cách gần như vậy, không chút kiêng kị ngắm cô ấy, bản thân làm vậy chẳng phải rất lãng phí sao? Thế là cô lại chầm chậm dịch chuyển cơ thể, mặt đối mặt với Cố Minh. Không biết có phải bản thân lật qua lật lại làm ồn tới Cố Minh hay không, lông mày cô ấy nhíu lại, Chung Hiểu Âu không dám thở mạnh, đôi môi Cố Minh đỏ ửng, cánh môi gợi cảm không thôi, không biết hôn lên đôi môi ấy, có phải rất dễ chịu hay không. Mềm mềm, Chung Hiểu Âu chọc vào lòng bàn tay mình, sống nhiều năm như thế, còn chưa có nụ hôn đầu, càng không nói tới chuyện khác, có phải thích một người, thật sự đặc biệt thích tiếp xúc thân thể hay không? Trước giờ Chung Hiểu Âu chưa từng như thế, chưa từng tưởng tượng về vấn đề này, cho dù là đàn chị thời đại học, cũng chưa từng nghĩ tới, cũng không phải chưa từng xem phim ảnh liên quan, loại cảm giác hòa hợp gắn bó, đầu sát bên đầu, quấn lấy nhau như chim uyên ương, cô có thể cảm nhận được, nhưng trước giờ chưa từng nếm thử.
Cuối cùng Chung Hiểu Âu vẫn không dám hôn Cố Minh, sợ cô ấy đột nhiên tỉnh lại sẽ đưa chân đá cô xuống giường, chỉ là không nhịn được, trộm vuốt ve mặt cô ấy, bàn tay run như chân gà. Đúng là không có tiền đồ, Chung Hiểu Âu im lặng nghĩ, nhưng như thế cũng đủ rồi, thật sự đủ rồi.
Cố Minh giữ chặt lấy chăn, sống chết giữ lấy, vừa nhìn là biết người không có cảm giác an toàn, đáng thương. Trên giường cũng chỉ có một chiếc chăn, Chung Hiểu Âu không có chăn đắp, tuy là đầu tháng Chín, mùa thu còn chưa thật sự ùa tới, nhưng tối đó, Chung Hiểu Âu không có lấy một mảnh chăn đắp, cô cũng không dám kéo chăn của Cố Minh, không hề bất ngờ, cô bị cảm lạnh, tiếng hắt xì sáng sớm khiến Cố Minh thức giấc, Cố Minh mơ ngủ rời giường, Chung Hiểu Âu choáng váng nặng đầu mơ mơ màng màng, thấy Cố Minh đánh răng rửa mặt xong, thay quần áo rồi đi ra ngoài. Muốn đi sao? Cứ thế này mà đi sao? Em bị cảm rồi, phó tổng Cố, tốt xấu gì chị cũng hỏi một câu, tối qua là chị cướp hết chăn mà!