Chương 47:
Chung Hiểu Âu nghĩ hôm nay có hoạt động, có lẽ phó tổng Cố phải tới hiện trường, nếu tới hiện trường sẽ gọi cô đi cùng, sợ hôm nay quá bận, nên cũng tới công ty thật sớm, thấy văn phòng Cố Minh nửa đóng nửa mở, bên trong lọt ra ánh sáng, Cố Minh tới sớm như vậy sao? Cô gõ cửa, gọi một tiếng: "Phó tổng Cố?"
Bên trong không có hồi âm, Chung Hiểu Âu đẩy cửa ra, nhìn thấy túi xách của Cố Minh, nghĩ Cố Minh thật sự đã tới rồi, cũng quay lại vị trí của mình, cầm cốc, tới phòng trà pha cà phê, vừa vào phòng đã nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, Chung Hiểu Âu cắn môi, Cố Minh quay lưng cới cô, cô cũng không tiện chào hỏi, Cố Minh đang suy nghĩ quá mức nhập tâm, không để ý sau lưng có người.
"Phó tổng Cố, chào buổi sáng.'" Chung Hiểu Âu chỉ đành cầm cốc cà phê hòa tan vòng tới trước mặt, chào hỏi Cố Minh, bình thường Chung Hiểu Âu cũng lười, nếu không phải có lúc Cố Minh đặc biệt muốn uống cà phê, không kịp ra quán mua, trước nay cô đều uống cà phê hòa tan.
Cố Minh vẫn đang nghĩ chuyện trong đầu, công việc bận rộn lại vụn vặt, Chung Hiểu Âu không ngờ có thể gặp Cố Minh ở phòng trà, chỉ đành ghi nhớ những chuyện kia trong đầu.
Hôm đó rất bận, cả công ty cũng không phải nói, toàn bộ nhân viên được huy động, trung tâm tập đoàn cũng sắp xếp mấy nhóm hỗ trợ, người của phòng Thị trường, phòng Kinh doanh, phòng Kế hoạch đều phải đi, Cố Minh bận rộn ở hiện trường, mãi tới ba giờ chiều mới có thời gian rảnh để ngồi, Chung Hiểu Âu chân không chạm đất đi qua đi lại khắp hiện trường, có rất nhiều người tìm Cố Minh, cô phải dần dần học cách phán đoán người nào phải ngăn lại, người nào là người Cố Minh không thể không gặp. Tới tối có một cuộc họp muộn, Cố Minh phải phát biểu, bản thảo phát biểu hôm qua Chung Hiểu Âu đã gửi cho cô ấy, nhưng nào biết khi nước sắp tới chân, tìm cách nào cũng không thấy. Cố Minh bận tới hồ đồ, Chung Hiểu Âu cũng không ngờ còn gặp phải chuyện này, "Em lập tức về công ty lấy ạ."
Chung Hiểu Âu nhìn thấy bàn tay Cố Minh đặt trên cổ tay mình, gật gật đầu, lập tức lấy tóm tắt ý chính trên giấy A4, thời gian phát biểu của phó tổng Cố ước chừng mười lăm phút, bản thảo phát biểu hơn hai nghìn chữ, Chung Hiểu Âu chỉ đành bảo bản thân bình tĩnh lại, nghĩ thật kĩ, Cố Minh nhích lại gần cô, ngay cả hơi thở cũng có thể cảm nhận. Còn hai phút nữa tới lượt Cố Minh lên bục.
"Đại khái là mấy ý này..." Chung Hiểu Âu quay đầu nói với Cố Minh, hai người ở quá gần nhau, không cẩn thận chạm vào mặt Cố Minh.
Tuy Cố Minh rất bài xích tiếp xúc thân thể, nhưng hiện tại quá bận, hoàn toàn không quan tâm tới vấn đề này, nghe người dẫn chương trình đọc tới tên mình, cô ấy liền chỉnh trang quần áo chuẩn bị lên sân khấu.
Dáng vẻ nghĩ ngợi lung tung của Chung Hiểu Âu bị Cố Minh thu trọn vào đáy mắt, Cố Minh ngồi xuống bên cạnh cô, cô cũng không để ý.
"Bận tới ngốc rồi sao?" Cố Minh nhẹ nhàng chạm vào vai Chung Hiểu Âu, "Đi ăn thôi, đói chết mất."
"Nhưng buổi họp tối nay còn chưa kết thúc mà?" Chung Hiểu Âu tỉnh táo, căng thẳng đứng dậy nói.
"Còn bọn họ thôi, tôi làm xong rồi, bọn họ nhận lương cho vui thôi sao? Đi thôi!" Xác nhận hoạt động quan trọng không có sai sót, Cố Minh cũng không còn sức lực, tối qua ngủ không đủ, sáng nay lại dậy quá sớm, còn bị hai tên thần kinh Quan Dĩ Đồng và Mộc Dao chọc tức tới đau dạ dày, bận rộn cả ngày như thế, đã không còn sức lực chống đỡ, lên xe, trèo lên ghế sau, cả người nằm ra ghế.
"Hay là chị ngủ trên xe một lúc đi ạ, em gọi đồ ăn ngoài lên xe ăn nhé?" Chung Hiểu Âu thấy dáng vẻ mệt mỏi của Cố Minh, không nhịn được mà đau lòng, thật ra lúc chiều tối, cô đã gọi đồ ăn cho Cố Minh, chính là sợ dạ dày của cô ấy không tốt, chỉ là quá bận, cũng không có thời gian để ăn, nên đem cho đồng nghiệp khác.
Cố Minh nhắm mắt nghỉ ngơi, "Ừm, em gọi đi, đến thì gọi tôi, tôi ngủ một lúc."
Chung Hiểu Âu gật đầu, nhích người sang, lấy điện thoại Cố Minh rồi điều chỉnh chế độ im lặng, sau đó lấy điện thoại của mình gọi chút đồ ăn nóng cho Cố Minh, có cháo bí đỏ, cá hấp, khoai lang tím hầm tôm. Suốt thời gian qua, cô phát hiện Cố Minh không đặc biệt thích ăn món nào, chỉ là có một chút chút thích ăn cá vược mà thôi.
Khoang xe có chút lạnh, Chung Hiểu Âu gọi điện xong lên xe, bật máy sưởi trong xe, cô thò người ra, thấy Cố Minh cuộn chân nằm trên ghế sau, dáng vẻ đã ngủ say, trong lòng Chung Hiểu Âu ấm áp, cầm điện thoại, tắt tiếng, chụp trộm một tấm ảnh khi ngủ của Cố Minh, ánh sáng trong xe hơi tối, thật ra không nhìn quá rõ, nhưng không ảnh hưởng quá nhiều.
Hôm nay Chung Hiểu Âu cũng có chút mệt, nhưng không hề buồn ngủ, mải nhoài người ra ngắm Cố Minh, ân đức lớn nhất trên đời chính là được ở chung cùng người trong lòng. Chung Hiểu Âu nhìn tới nhập tâm, không phát hiện Cố Minh đã mở mắt ra nhìn bản thân từ lúc nào, cuối cùng Chung Hiểu Âu có chút chột dạ, nhoài người rất lâu khiến cơ thể cứng nhắc, liền vội vàng rụt lại.
Cố Minh chớp chớp mắt, ngồi thẳng người, trên người khoác chiếc áo khoác của Chung Hiểu Âu, "Em không lạnh sao? Sao lại cởϊ áσ cho tôi."
Chung Hiểu Âu mặc một chiếc áo len xanh nhạt bên trong, vẫn rất ấm áp.
"Em làm ồn tới chị sao?" Chung Hiểu Âu vẫn cho rằng Cố Minh đang ngủ.
Cố Minh lắc đầu: "Không ngủ được, nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc là ổn, đứng quá lâu, chân đau quá."
"Em mát xa giúp chị nhé." Chung Hiểu Âu quên đi chuyện Cố Minh từng từ chối bản thân mấy lần, chỉ muốn giúp cô ấy giảm bớt mệt mỏi, những chuyện khác cũng không kịp nghĩ nhiều.
Cố Minh vẫn khách sáo như mọi khi, nói, "Không cần đâu." Về điểm này, Cố Minh thật sự không tính là một lãnh đạo nghiêm khắc, phòng Thư kí bọn họ thường xuyên nghe thư kí của hai vị phó tổng còn lại oán thán, bóp bóp chân đấm đấm vai gì đó, còn phải giúp đưa đón con, tặng hoa cho vợ, mua quà cho người nhà cho lãnh đạo, những chuyện này, Chung Hiểu Âu muốn làm cho Cố Minh, nhưng khi Cố Minh sắp xếp công việc cho cô, trước giờ cũng chưa từng đưa ra những chuyện ngoài phạm vi công việc. Chỉ là khi có chuyện khó giải quyết khi chia tay với chồng chưa cưới, cũng làm phiền tới Chung Hiểu Âu một đôi lần, sau đó còn năm lần bảy lượt mời cô ăn cơm trả ân tình, khiến các thư kí khác ngưỡng mộ không thôi.
Có lẽ hiện tại đã thân thiết hơn trước rất nhiều, Chung Hiểu Âu đã xuống xe, đi về ghế sau, cô khom người luồn vào trong xe, đấm bóp chân cho Cố Minh.
Cố Minh sửng sốt, nhưng đã không kịp nữa, bắp chân truyền tới cảm giác đau sưng tê dại, Chung Hiểu Âu không lên tiếng, chỉ chuyên tâm đấm bóp chân cho Cố Minh, lực dùng vừa đủ, cô lại bắt đầu miết vừa phải, kĩ thuật của Chung Hiểu Âu rất tốt, chỉ là Cố Minh có chút lúng túng, vội rụt chân lại: "Không cần đâu, không sao."
Chung Hiểu Âu xua xua tay, "Ban nãy chị còn nói đau chân mà."
Cố Minh đã lui về vị trí chỗ ngồi, Chung Hiểu Âu thuận thế ngồi lên, Cố Minh quả thật không có thói quen sai khiến người khác làm việc riêng tư, hai chân cuộn lại. Đột nhiên, Chung Hiểu Âu nhìn dáng vẻ của cô ấy mà có chút buồn cười, vô thức muốn trêu đùa, "Hay là chị xoa bóp giúp em đi, vai em đau." Chung Hiểu Âu vốn dĩ chỉ yêu cầu cho vui, cũng dự đoán Cố Minh sẽ mắng cô không biết trên biết dưới, nhưng tiến triển của sự việc vượt quá tưởng tượng của Chung Hiểu Âu. Cố Minh thực sự nhích người tới, đặt hai tay lên vai cô, "Tôi không biết làm, làm thế này sao?" Hai tay Cố Minh khẽ khàng ấn lên vai cô, Chung Hiểu Âu thật sự được nuông chiều mà sợ hãi, cơ thể cứng lại, nói không thành lời. Tay Cố Minh hoàn toàn không có lực, ấn mấy cái không đau không ngứa, không những không có tác dụng giảm bớt mệt mỏi, mà còn khiến Chung Hiểu Âu ngứa ngáy, vai cô thật sự có chút ngứa, cô ổn định lại tinh thần, lúc này mới vội vàng tránh đi đôi tay phía sau, xin lỗi nói, "Phó tổng Cố, ban nãy em chỉ đùa giỡn mà thôi, sao em có thể để phó tổng chị mát xa cho em chứ?"
Vì cảm thấy yêu cầu ban nãy của bản thân quá đại nghịch bất đạo, Chung Hiểu Âu vội vàng đứng lên, nhưng quên lúc này còn đang ở trong xe, khiến cô nghiêng người, ngã lại ghế, mặt chạm mặt, ngực chạm ngực ngã tới người Cố Minh.