Đúng như dự đoán, địa chỉ mà Lý Bán Diễm gửi đến là một nơi ăn chơi thác loạn, Sở Kỳ Thu nghe nói nơi này là địa điểm yêu thích của những người trẻ tuổi ở độ tuổi của họ.
Cậu nhìn vào chỗ sưng tấy trên mặt ở trong gương, một bên má sưng phồng lên nếu chỉ nhìn mặt thì sẽ cảm giác như vừa mới tăng hai mươi cân vậy. Cậu nghĩ rằng mình sẽ đến gặp Chu thiếu gia kia và cũng không thể làm mất mặt Lý Bán Diễm được nên dùng keo xịt tóc để tạo hình nhất định, đồng thời dùng kem che khuyết điểm để tạo bóng trên vùng sưng tấy.
Kem che khuyết điểm này chưa dùng được mấy lần, mua cách đây mấy năm, không biết đã hết hạn sử dụng hay chưa. Hiệu ứng có vẻ khá tốt vừa đủ nhìn.
Nhưng thực tế lại không tốt như tưởng tượng, Lý Bán Diễm vừa nhìn thấy cậu đã bật cười: "Ông sao vậy? Một bên mặt phình ra như sóc chuột, bên trong cất đậu phộng à?"
Sở Kỳ Thu nhắm mắt lại, oán hận nhìn người bạn của mình: "Đã nói với cậu là bị đau răng rồi mà cậu vẫn cứ nhất quyết rủ mình tới."
"Ai biết răng của cậu lại bị nghiệm trọng như vậy?" Lý Bán Diễm dùng ngón tay chọc vào nó hai cái, "Xảy ra chuyện gì vậy? Là bởi vì tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi rồi sau đó bị nhiễm trùng răng à?"
Suy đoán này cũng khá hợp lý. Hầu hết mọi người đều sẽ tức giận đến mức mất ngủ cả đêm nếu biết mình bị lừa dối.
"Đừng chạm vào nó, không thoải mái." Sở Kỳ Thu cảm thấy mi mắt giật giật đau đớn, miệng cũng lười mở cậu mơ hồ hỏi: "Tiểu Chu tổng đâu rồi?"?"
"Ở ngay bên trong, tớ dẫn cậu qua." Lý Bán Diễm dẫn cậu qua cửa, thoải mái đi vào con đường quanh co, "Còn nói là tớ ép cậu đến, theo cảm nhận của ông đây ý à, chính bản thân cậu cũng rất muốn đến đó."
Hai người đi đến một phòng riêng, có một vệ sĩ mặc đồ đen canh cửa. Người vệ sĩ cúi chào Lý Bán Diễm.
Họ đẩy cửa và bước vào, Sở Kỳ Thu ngửi thấy một mùi hỗn hợp giữa rượu và nước hoa khiến cậu choáng váng. Bên trong rất ồn ào, điều hòa gần như được bật ở mức thấp nhất, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng lên đến đỉnh đầu Sở Kỳ Thu.
Trên sân khấu có hai, ba nam nữ thân hình uyển chuyển nhảy múa cột một cách vô tư, trong khi đám đông phía dưới sân khấu đang huýt sáo, la ó.
Sở Kỳ Thu cố chịu đựng khó chịu, đi theo Lý Bán Diễm ngồi ở vị trí chính giữa. Bên cạnh Lý Bán Diễm là một cậu bé trông nhỏ hơn bọn họ hai hoặc ba tuổi, có mái tóc vàng rất bắt mắt, cậu bé nhìn thấy cậu liền kêu lên: "Này! Anh là anh trai tốt của anh Lý à? Vừa đánh nhau xong sao? Vừa đánh xong mà đã chạy đến đây để tìm vui rồi, anh cũng gấp gáp quá rồi đấy."
Nửa khuôn mặt sưng tấy rất dễ thấy. May mắn thay, Sở Kỳ Thu đã nhìn đi chỗ khác. Cậu mở lời trước: "Xin chào tiểu Chu tổng, tôi là Sở Kỳ Thu."
"Xin chào, xin chào. Có vẻ như anh Lý đã giới thiệu tôi với anh rồi." Chàng trai tóc vàng rót đầy rượu vào chiếc cốc trống trước mặt. "Vết thương trên mặt anh không thành vấn đề phải không? Anh còn uống được không? "
"Xin lỗi, tôi không thể uống được. Tôi vừa uống xong cephalosporin nửa giờ trước." Sở Kỳ Thu cuối cùng cũng có lý do chính đáng để từ chối uống rượu.
"À, tôi hiểu rồi. Anh Lý từng nói với tôi rằng mấy năm gần chuyện tình cảm của anh không tốt, nuôi một tiểu minh tinh vô ơn, đã vậy lại còn bị anh ta lừa gạt." Tiểu Chu tổng ôm cánh tay đứng đó, lắc đầu thở dài "Nhưng con người không thể nhẫn tâm như vậy. Xanh thì cũng xanh rồi, đừng quan tâm nó nữa. Lần sau sẽ tốt đẹp hơn. Anh phải nhớ rằng trên đời này, người duy nhất có thể hạ gục anh chỉ có thể là chính bản thân anh mà thôi."
Không biết mấy năm nay tiểu Chu tổng đã trải qua những gì, tuổi còn trẻ như vậy mà có thể biểu đạt kinh nghiệm sống phong phú như vậy. Hơn nữa, những lời này còn có rất nhiều sai sót, nhưng Sở Kỳ Thu không biết nên bắt đầu phản bác từ đâu. Nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của cậu ta, Sở Kỳ Thu biết rằng đã quá muộn để nói bất cứ điều gì, Lý Bán Diễm có lẽ đã thêm mắm dặm muối không ít đâu.
Hình như cả thế giới đều biết cậu bị lừa rồi.
Sở Kỳ Thu trừng mắt nhìn Lý Bán Diễm. Lý Bán Diễm không nhìn thấy Sở Kỳ Thu tức giận, cho là cảm kích mình, liền thông cảm vỗ lưng cậu: "Đừng lo lắng, Tiểu Chu tổng nói đúng rồi đó, lần sau sẽ tốt hơn."
Đang nói chuyện, Chu thiếu đột nhiên vỗ tay, tiếng cười ầm ĩ trong hộp lập tức biến mất. Gần một nửa số người dừng việc họ đang làm và rút lui. Lúc này Sở Kỳ Thu quay qua nhìn, liền thấy năm cô gái ăn mặc hở hang bước lên sân khấu, nếu nói không mặc gì thì không đúng, quần áo cỡ chiếc lá chỉ có thể che được những bộ phận quan trọng.
"Năm mỹ nữ này là nhóm mà công ty chúng tôi sắp ra mắt." Chu thiếu giới thiệu với Sở Kỳ Thu như một món quà, "Nana ở giữa là người có thân hình nóng bỏng nhất và tôi cũng tự tin nhất về điều đó. Tôi không biết có hợp khẩu vị của anh Chu không?"
Sau khi hầu hết mọi người đi hết, điều hòa trong phòng hình như hoạt động mạnh hơn, Sở Kỳ Thu cảm thấy trán đổ mồ hôi, tức ngực khó thở, trước mặt xuất hiện một đám bông tuyết trắng. Trong lúc ngơ ngác, cậu đang không biết mình sẽ nói gì để đáp lại thì năm cô gái bắt đầu vây quanh cậu nhảy múa.
Ánh mắt rực lửa của các cô gái, họ muốn dụi ngực vào cánh tay cậu, khung cảnh giống như một kẻ ăn thịt đang ăn mừng sau khi bắt được con mồi.
========== Truyện vừa hoàn thành ========== 1. Cách Một Khoảng Sân 2. Yêu Thầm Vợ Cũ 3. Giáo Bá Có Thuật Đọc Tâm 4. Uyển Thượng Chi =====================================
Sở Kỳ Thu không kịp đánh giá bọn họ, cậu thậm chí còn nhìn rõ từng cô gái một nhưng chưa đầy một giây sau, ánh mắt cậu tối sầm lại, thốt lên một tiếng "Ọe".
Các cô gái sợ đến mức lập tức co rúm lại thành một hàng, Chu thiếu nhìn đống nôn mửa trên ghế sofa, ngạc nhiên hỏi: "Bọn họ trái với sở thích của anh như vậy sao?"
"Này, ta quên nói với ngươi." Lý Bán Diễm buồn bã nói: "Anh bạn này của tôi không thích phụ nữ, thà xem thỏ nhảy múa còn hơn xem mỹ nhân khiêu vũ."
"Ồ, là như vậy à." Chu thiếu gia lại nghiêm túc nói: "Vậy ta sẽ kêu bọn họ dẫn một nhóm nam tới đây."
"Không cần." Sở Kỳ Thu súc miệng, lau miệng nói: "Tôi thích mọi việc diễn ra một cách tự nhiên hơn."
"Tự nhiên sao?" Chu thiếu nghiêng đầu suy nghĩ hồi lâu, nhìn người phục vụ thay vỏ sofa mới, "Không phải chỉ là yêu thôi sao? Yêu đương thật là mệt mỏi quá. Tận hưởng khi còn có thể chẳng phải là điều tốt sao?
Chu thiếu ngừng nói.
Anh ta nhìn chằm chằm cậu một lúc rồi đột nhiên đập tay xuống bàn: "Tôi cuối cùng cũng hiểu tại sao anh tốt như vậy mà lại có mối quan hệ gập ghềnh. Anh thích đàn ông, nhưng cũng có rất nhiều người đàn ông có quan điểm yêu đương giống tôi, trong đầu anh không có cái gì gọi là Phong Hoa Tuyết Nguyệt, chúng ta ngay từ cái căn bản đã khác nhau."
Sở Kỳ Thu: "Phong Hoa Tuyết Nguyệt, cái này có hơi quá rồi..."
Chu thiếu gia xua tay: "Dù sao thì tất cả cũng chỉ là tình yêu mà thôi. Tôi khuyên anh đừng treo cổ lên cây. Tốt nhất là nên tìm một mục tiêu mới. Nói đến đây, anh có mục tiêu mới không?"
Sở Kỳ Thu cuối cùng cũng nói ra mục đích ngày hôm nay: "Có lẽ... Chu thiếu có biết Phương Thắng Cư không?"
"Phương Thắng Cư?" Lý Bán Diễm vẻ mặt chán ghét, "Sao lại thích người như vậy? Cách đây không lâu còn quay được cảnh anh ta qua lại với một nhóm người cơ mà."
Chu thiếu gia cũng bối rối nói: "Đúng vậy, tại sao cậu lại thích người như vậy? Bạn có sở thích giống cha tôi à."
"Chuyện gì vậy? Có liên quan đến cha cậu à?" Lý Bán Diễm nghe được trong lời nói của Chu thiếu như che giấu một sự việc gì đó.
Sắc mặt của Chu thiếu gia tái nhợt: "Việc này... có chút phức tạp. Tôi cũng thực sự xấu hổ khi nói về nó."
"Đừng nói một nửa chứ, nói nhanh đi, chúng tôi sẽ giữ bí mật cho anh." Lý Bán Diễm thúc giục anh, " Chúng tôi không đáng tin như vậy hả?"
"Được, tôi nói. Lúc đầu, cha tôi tính qua lại với Phương Thắng Cư, nhưng hắn ta không đồng ý. Sau đó, cha tôi tàn nhẫn tìm người đăng video của Phương Thắng Cư lên mạng." Chu thiếu càng nói càng xấu hổ: "Sau này, Phương Thắng Cư biết mình sắp bị cấm nên đã thỏa hiệp với cha tôi. Tôi thực sự không hiểu cha tôi đang nghĩ gì. Ông ấy đã nói rõ rằng ông ấy không thích đàn ông, trong video rõ ràng như vậy..."
Lý Bán Diễm sửng sốt: "Có chuyện như vậy sao?"
"Tôi cũng đang thắc mắc. Thân hình toàn xương của Phương Thắng Cư có gì hay mà lại khiến cha tôi mê mẩn như vậy." Chu thiếu quay sang Sở Kỳ Thu và nói: "Nếu anh thích Phương Thắng Cư thì hãy đến tìm cha tôi chiến một trận, khó khăn lắm ông ấy mới bắt được Phương Thắng Cư vào trong tay, nếu nói bỏ ngay cũng hơi khó đấy".
Hóa ra vụ rò rỉ video gốc không phải là một tai nạn. Mặc dù Sở Kỳ Thu đã đoán trước được điều đó nhưng cậu vẫn cảm thấy sợ hãi trước những thủ đoạn tàn nhẫn của Chu tổng.
Sở Kỳ Thu nhớ lại ngày Ngôn Minh nói với cậu trong rừng long não: "Tránh xa Chu tổng ra, hắn thích đàn ông."
Như vậy Ngôn Minh hẳn đã biết nguyên nhân sự tình của Phương Thắng Cư.
Chu thiếu gia lại hỏi: "Ngoài Phương Thắng Cư ra, anh còn có mục tiêu mới nào khác không?"
Sở Kỳ Thu tò mò dò hỏi: "Cậu có thể tham gia với tất cả các ngôi sao trong giới giải trí không?"
"Hơn một nửa." Chu thiếu gia xoay ly rượu, "Tùy xem người anh thích nằm ở nửa nào."
Sở Kỳ Thu cũng thôi giả vờ, thoải mái nói: "Ngoại trừ Phương Thắng Cư... Tôi cảm thấy Ngôn Minh cũng không tệ."
Cậu nắm lấy cánh tay của Lý Bán Diễm dưới bàn và ra hiệu cho anh ta đừng nói. Lý Bán Diễm không hổ là bạn thân của cậu, ngay lập tức hiểu ý và không lên tiếng.
Chu thiếu lắc đầu: "Đáng tiếc, đó là một nửa còn lại, Ngôn Minh không có cách nào xử lý được, Lục đạo diễn sẽ bảo vệ hắn. Bạn của cha tôi rất thích Ngôn Minh." Khi anh ấy mới bước vào nghề, cha tôi đã để ý đến rồi, nhưng anh ta có Lộc đạo làm chỗ dựa nên chỉ có thể nhìn không thể động."
Nghe được chủ đề có liên quan đến Ngôn Minh, Sở Kỳ Thu vô thức nắm chặt khăn giấy trong tay.
Chu thiếu gia tiếp tục: "Bạn của cha tôi là một người giàu có. Tôi nghe nói rằng ông ấy rất thích Ngôn Minh và đặc biệt quan tâm đến anh ấy. Ông ấy thậm chí còn cử người đi điều tra lai lịch gia đình Ngôn Minh và phát hiện ra một điều mà nhiều người không biết... "
Trong lòng Sở Kỳ Thu trầm xuống: "Sao vậy?"
"Ngôn Minh có một người em gái khi còn nhỏ bị lừa mất. Vài năm sau đó, Ngôn Minh đến thành phố V tìm cô ấy, sau đó anh ấy gặp được đạo diễn Lục và có cơ hội thử vai trước ống kính." Chu thiếu gia hạ giọng, dùng giọng nói khàn khàn đầy thần bí, "Tôi nói cho anh biết, cái này gọi là được có mất, nếu không phải xảy ra việc của em gái thì bây giờ Ngôn Minh không biết đang phải làm việc cho người khác ở đâu nữa, làm sao anh ấy có cơ hội trở thành một ngôi sao lớn như bây giờ ".
Sở Kỳ Thu tự động lọc qua cái gọi " có được có mất" kia: " Em gái hắn bị lừa mất?"
"Đúng! Tôi thậm chí còn đích thân bóng gió hỏi qua Lộc đạo, đảm bảo là thật." Chu thiếu đẩy đẩy Sở Kỳ Thu, "Cái gì? Anh cũng để ý à?