Nhật Ký Bò Tường Quan Sát

Chương 49



"Cái gì? Hai mươi nghìn? Em thấy anh muốn kiếm tiền đến điên rồi." Cô nghĩ thầm đúng là nằm mơ, cũng không có cách nào để biến nó thành thật hết nên ung dung giơ camera lên, " Vẫn là tự mình chụp thôi, hiện giờ đang cách Ngôn Minh gần như vậy, không chụp đúng là phí mà."Sở Kỳ Thu sau khi lấy camera ra cũng bắt đầu thưởng thức chương trình.Phần này nội dung chủ yếu là phần thi tài năng đầu tiên của các thực tập sinh. Các đạo sự sẽ đánh giá các phần trình diễn. Đây đại khái là sự tiếp nối của chủ đề "phát huy văn hóa truyền thống" ở kỳ trước, lần này họ không sử dụng ABCD như thông thường để phân loại nữa mà sử dụng Giáp Ất Bính Đinh. Cấp độ cao nhất được chia thành hai cấp độ: Nhất Giáp và Nhị Giáp, số lượng cho Nhất Giáp là mười người. Một khi đạt đến con số mười, những người trước đó đã nhận được xếp hạng ở đây sẽ xét theo tổng đánh giá và chắc chắn sẽ có người bị thay thế bởi những người mới.Lúc đầu, khán giả cười nhạo rằng xếp hạng chương trình tài năng này giống như du hành ngược thời gian về nghiên cứu khoa học cổ đại, nhưng sau đó nghe nhiều thành quen còn cảm thấy rất thú vị.Trong số này, Ngôn Minh mặc bộ vest thường ngày màu xám đậm, đứng ở rìa ngoài ánh đèn sân khấu, thì thầm với đạo diễn. Sàn sân khấu sẽ phản chiếu ánh sáng, góc sáng và bóng tối dường như được tạo ra cho máy quay. Khi một người đứng trên đó, chân của người đó sẽ dài ra hơn một chút. Ngôn Minh đi giày da cao một mét chín nhưng do hiệu ứng kia nên nhìn càng cao hơn nữa."Lúc đầu em cũng không mấy quan tâm đến Ngôn Minh, không ngờ làm người dẫn chương trình khá tốt." Cô gái ngồi bên cạnh quay sang nói chuyện với cậu: "Lúc đó không để ý lắm. Chỉ biết trước đây Ngôn Minh đóng phim truyền hình, còn tưởng anh ấy thất học như bao người nổi tiếng khác, vì nghe nói anh ấy ra mắt ngay sau khi tốt nghiệp cấp 3 và không học đại học nên tự nhiên mọi người sẽ nghĩ rằng anh ấy là người học không tốt."Sở Kỳ Thu vội vàng thay Ngôn Minh phản bác: "Sau đó anh ấy có học đại học.""Ồ, em đang nói về ấn tượng trước đây. Trên Baidu không đề cập đến việc anh ấy học đại học nên em không biết. Gần đây nhờ trạm tỷ trạm fan của anh ấy em mới phát hiện ra rằng anh ấy là sinh viên năm cuối của trường Sân khấu... Đừng ngắt lời em còn chưa nói xong mà."Sở Kỳ Thu nói: "Tiếp tục đi."Cô gái gần như đã chụp ảnh xong rồi nên dừng lại: "Sau này, một thời gian sau, có lẽ là khoảng hai tháng trước, tin tức đã tiết lộ đoạn ghi âm cuộc trò chuyện giữa anh ấy và Lục đạo trước khi anh ấy ra mắt, các chị em xung quanh em mới chợt nhận ra, ồ hóa ra là thế. Thì ra rằng Ngôn Minh không tiếp tục học không phải vì lý do điểm kém học không tốt mà là vì cuộc sống khó khẵn và biến cố gia đình. Các em gái trong vòng không thể chịu nổi khi nhìn anh chàng đẹp trai bị số phận trêu chọc và cảm thấy vô cùng đau buồn. Mọi người tụ tập lại và khóc suốt cả đêm."Cậu cảm thấy may mắn khi đeo khẩu trang, nếu không đeo có khi bây giờ cậu đang ngạc nhiên đến mức cằm rơi xuống đất.Tại sao có người có thể khóc suốt đêm vì một người hoàn toàn xa lạ.Tâm tư của con gái thực sự khó đoán."Sau đó mọi người bắt đầu tìm kiếm trên weibo những tin tức có liên quan đến anh ấy và phát hiện ra rằng tất cả các trang web của anh ấy đều là trang web CP fan. Sau đó bọn em tức giận đến mức mở ba cái trạm fan cá nhân cho anh ấy chỉ trong một đêm."Sở Kỳ Thu đã hiểu. Hóa ra đây là lý do cô ấy mở trạm fan cho Ngôn Minh.Sở Kỳ Thu: "Có thể tiết lộ một chút về trậm fan đó được không?"Cô ấy lắc đầu liên tục: "Tất nhiên là không được. Em không muốn ngã ngựa trước mặt người hâm mộ... Quyền riêng tư của mỗi chị em trạm fan đều phải được bảo vệ."Sở Kỳ Thu cười nói: "Được rồi, tôi không hỏi nữa."Nói xong, cô kiểm tra weibo và chuyển sang tài khoản mới mở cho Yến Minh.Sở Kỳ Thu cảm thấy nàng có chút ngốc, cô nói không nói cho cậu biết, nhưng tay cô lại hoàn toàn không chút do dự trực tiếp mở weibo bên cạnh cậu, không sợ cậu nhìn lén à.Chỉ cần liếc nhìn liền thấy số tài khoản. Cô ấy nên mua một bộ phim chống nhìn trộm mới thôi.Trên sân khấu lúc này, một nhóm biểu diễn vừa kết thúc. Ba trong số đó đã nhận được xếp hạng, nhưng còn một suất vẫn chưa được xác định. Ngôn Minh đứng trên bục dẫn chương trình bên cạnh sân khấu cầm micro. Huấn luyện viên ca hát Doãn Mạc Sầu và huấn luyện viên thần tượng Thân Tử Khâu đang tranh luận xem họ nên xếp hạng Giáp hay Ất.Nhất Giáp và Ất nghe thì có vẻ không thấy có khoảng cách là mấy nhưng thực chất chất lượng giữa hai lớp rất khác nhau.Doãn Mạc Sầu nói thẳng: " Kỹ năng ca hát của thí sinh này quá tệ. Tuy nhảy giỏi nhưng tôi chỉ có thể cho cậu ấy điểm B."Thân Tử Khâu nói: "Tôi không đồng ý với cô Doãn. Cậu ấy có thể thu hút ánh mắt của tôi ngay khi xuất hiện và cũng có cách thu hút tôi không chú ý đến những người khác nữa. Đây là tài năng sân khấu. Chúng ta đến đây để chọn thần tượng chứ không phải ca sĩ chuyên nghiệp."Sở Kỳ Thu liếc nhìn thực tập sinh gây ra cuộc tranh cãi, hóa ra là cậu ta - người vừa cãi nhau với bạn gái kém tuổi trong phòng piano, cậu ta tên là Lâm Huyễn Như.Nếu là người nhà đâu tư chọn thì chắc chắn không thể thiếu sceentime được, tất nhiên là càng nổi nhanh thì càng khiên người khác ghen ghét vì vậy ở kỳ đầu tiên này không thể thổi phồng cao quá được, phải để lại không gian cho khán giả tự cảm nhận và đánh giá mới được.Lâm Huyễn Như mặc một bộ vest ngắn, dáng vẻ lịch sự, hoàn toàn khác với dáng vẻ trước mặt bạn gái khi nãy. Khung cảnh bị cô lập, bất lực mang lại cảm giác khá đáng thương. Các cô gái trên khán đài ngay lập tức cắn câu và hết người này đến người khác cổ vũ cho cậu ấy.Rất nhiều máy quay trên khán đài cũng nhắm vào Lâm Huyền Như, không ngừng ghi lại từng khoảnh khắc của cậu ta.Doãn Mạc Sầu và Thân Tử Khâu tranh cãi gay gắt, mùi thuốc súng nồng nặc, không ai chịu nhường ai, cuối cùng Ngôn Minh là người đứng ra giảng hòa, mỗi người nhường một bước, cho Lâm Huyễn Như vào lớp nhị Giáp.Lâm Huyễn Như thở dài một hơi, dường như thở phào nhẹ nhõm, khóe mắt rũ xuống hình như có hai giọt nước mắt, có vẻ rất cảm kích Ngôn Minh đứng ra giảng hòa, động viên bản thân trước khi xuống sân khấu.Cô gái ngồi bên cạnh Sở Kỳ Thu cực kỳ hưng phấn, vỗ đùi đen đét: "Tôi nghĩ thực tập sinh này giỏi lắm. Sau này khi chương trình phát sóng nhất định sẽ thu hút người hâm mộ. Để tôi chuẩn bị trước đã."Lúc này, trên mặt Ngôn Minh là nụ cười thường thấy trên các tấm biển quảng cáo của anh. Sở Kỳ Thu thầm nghĩ, hầu hết Ngôn Minh trên sân khấu đều cười không để lộ răng, chúng không hề phô trương hay nhàm chán, có thể nói là nụ cười thương mại. Khi không nhịn được thì thứ mọi người nhìn thấy nếu quay cận cảnh là tám cái răng trắng bóc thẳng hàng.Trong ấn tượng của Sở Kỳ Thu, Ngôn Minh chưa bao giờ cười với cậu như vậy. Trước mặt cậu, Ngôn Minh không thích nói chuyện, tựa như đang giấu kín mọi suy nghĩ trong lòng. Chỉ cần Ngôn Minh nhếch môi lên một chút, Sở Kỳ Thu không khỏi đưa mắt nhìn về phía khóe miệng, cậu muốn nhìn xem cái gì làm Ngôn Minh vui vẻ như vậy.Cô gái bên cạnh đang chụp ảnh, ống kinh không tự chủ tập trung vào hình ảnh Ngôn Minh, cô cảm thán: "Không khí căng thẳng vừa rồi đã được thầy Ngôn Minh giải quyết ngay lập tức. Bỏ ra tám mươi triệu cũng xứng đáng."Sở Kỳ Thu dừng một chút: "Tám mươi triệu gì cơ?"Cô gái trả lời: "Nghe nói phí mời Ngôn Minh là 80 triệu, đắt nhất trong đoàn Mẹ kiếp, anh ta kiếm tiền dễ dàng như vậy, quay vài tập có thể kiếm được gần 100 triệu tệ của chương trình, đó là chưa bao gồm các trận chung kết. Buổi phát sóng trực tiếp được lên kế hoạch vào ba tháng sau, nghe nói là anh ấy sẽ phải tham gia vào đoàn quay phim vào thời điểm đó nên không thể tham gia được. "Sở Kỳ Thu tính thầm trong đầu: Theo lời Vương Trù nói, trong hợp đồng thù lao khoảng 40 triệu, nhưng Ngôn Minh là nhân viên của Bối truyền và chỉ có thể lấy 20%, tương đương với tám triệu.Tám triệu là nhiều, nhưng nó chẳng là gì so với con số tám mươi triệu được đồn đại.Cô gái lại nói: "Nhân tiện, hôm nay anh có xem đoạn video Vi Vi đến quê thầy Ngôn Minh ghi hình không? Mấy ngày trước cô ấy phỏng vấn giáo viên trung học của thầy Ngôn đó."Quê của Ngôn Mình?Vi Vi...Sở Kỳ Thu đã từng nghe qua địa danh này, hình như là một nơi nổi tiếng thường xuyên đứng đầu giới giải trí.Sở Kỳ Thu co ngón tay trong lòng bàn tay: "Chưa xem, nó nói về cái gì vậy?"Cô gái nói: "Khi đoạn ghi âm cuộc trò chuyện lần đầu tiên bị lộ, các phóng viên giải trí đã không tìm thấy được thầy Ngôn. Cô nàng Vi Vi đó không hiểu thế nào đột nhiên nảy ra ý tưởng đi tới quê hương của thầy Ngôn. Cô ấy đã phỏng vấn rất nhiều người ở đó, nghe nói còn định phỏng vấn cha mẹ thầy Ngôn nhưng không tìm được người.Cô nóng lòng mở điện thoại ra, tìm link video cho Sở Kỳ Thu xem. Sau khi cô kéo thanh tiến độ lên năm phút, một người đàn ông lớn tuổi xuất hiện trên màn hình: "Anh ấy không phải là học sinh trong lớp của tôi, nhưng tôi nhớ anh ấy. Anh ấy rất có động lực trong học tập. Anh ấy từng học bắn súng với bố mẹ mình và tham gia cuộc thi, anh ấy đã mê hoặc nhiều nữ sinh trong trường. Sau này... Tôi không biết tại sao anh ấy lại muốn đóng phim truyền hình. Chắc là vì anh ấy lớn lên đẹp trai đi."Sau đó là phỏng vấn hàng xóm cũ của Ngôn Minh. Bà lão da ngăm đen đã mất đi hai chiếc răng cửa, hơi nói chuyện liền lọt gió: "Tôi biết nha, sau khi Minh Minh mất đi em gái, bố mẹ nó ngày ngày cãi nhau, sao còn có tâm tình đưa nó đi tập luyện lần nữa? ? Sau đó, Minh Minh học năm thứ ba trung học. Nó bỏ nhà đi và không bao giờ quay lại. Sau một năm, nó ấy à trở nên nổi tiếng và bố mẹ nó cũng chuyển đi."Anh ấy từng là bạn học lớp bên cạnh của tôi. Anh ấy học rất giỏi và thường đứng nhất lớp"."Tôi nghe dì của anh họ tôi nói rằng cô ấy từng là hàng xóm của Ngôn Minh. Trước khi Ngôn Minh ra mắt, anh ấy rất đào hoa và có rất nhiều bạn gái.""Tôi nghe nói thành tích của cậu ấy cũng không cao lắm, điểm số đó đều là sao chép từ đáp án của các bạn trong lớp."Trong thời đại Internet này không có quyền riêng tư cá nhân nào mà cư dân mạng không thể tìm ra và không có lời nói dối nào mà cư dân mạng không thể bịa đặt. Đặc biệt khi nói đến những người nổi tiếng, hầu như không có gì riêng tư nào cả. Các thành viên trong gia đình, bạn học, giáo viên, hàng xóm và thậm chí cả những người sống cùng thành phố với Ngôn Minh đều có thể tùy ý bị lộ trên Internet.Sở Kỳ Thu rũ mắt, nói: "Đi hỏi thăm người không liên quan thực ra không hay lắm."Cô gái cầm điện thoại chặc lưỡi nhún nhún vai: "Hết cách rồi, người nổi tiếng không có quyền riêng tư. Nếu tôi nói, thì đây là cái giá đánh đổi lấy tám mươi triệu tiền phí. Cho tôi tám mươi triệu tôi cũng vui lòng bị như vậy."Sở Kỳ Thu không muốn tiếp tục nhìn nữa, cậu vô thức trốn về phía sau, lưng tựa vào một vật gì đó mềm mại dễ chịu, chắc là cái đệm buổi chiều Ngôn Minh đưa cho cậu.Ngôn Minh rất chu đáo. Trong mắt Sở Kỳ Thu, anh là một người bạn trai hoàn hảo. Đẹp trai, nhẹ nhàng và biết quan tâm đến cảm xúc của nhau. Anh ta dường như luôn biết cách bảo vệ Sở Kỳ Thu, nhưng anh lại không bao giờ có thể tự bảo vệ mình.Sở Kỳ Thu không có ý định xem chương trình trên sân khấu, cậu cũng không dám ngước lên xem cuộc phỏng vấn được ghi lại. Mọi chuyển động xung quanh lúc này dường như im lặng, trong anh mắt của cậu chỉ có người đang ở trên sân khấu kia. Đó là nụ cười chuẩn mực và máy móc nhất của một nghệ sĩ. Khóe miệng cong, lông mày cũng cong.Sở Kỳ Thu muốn lập tức ôm Ngôn Minh vào lòng, hôn lên sợi tóc trên trán anh.Sáu giờ sáng trời còn chưa sáng, buổi ghi hình thứ hai kết thúc. Ngôn Minh cởi bỏ lớp trang điểm và quay trở lại phòng khách sạn. Sở Kỳ Thu đi theo ở phía xa xa sau đó là Vương Trù.Cậu bước lại gần, đóng cửa lại, phát hiện Ngôn Minh nhíu mày, đang nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại di động.Sở Kỳ Thu hỏi: "Xảy ra chuyện gì thế?"Vương Trù ở một bên vội vàng trả lời, hắn nắm chặt tay, tức giận nói: "Có người ở bên truyền thông nửa đêm đến cạy cửa sổ nhà giáo viên trung học của anh Ngôn ! Đám người này một tí đạo đức cũng không có!"