Nhật Ký Chạy Trốn Của Giống Cái

Chương 23: Các ngươi không thể ở bên nhau



Hung tợn trừng mắt nhìn người đã té xỉu, lúc sau khóe môi cong lên hàm chứa một ý cười, Gia Lôi phí thật lớn sức lực mới nhịn xuống không xúc động đánh thêm vài cái.

Mặc niệm một trăm lần "trước mắt là Leopold quân tử, không phải tên biến thái ăn đậu hủ mình".

Chờ lửa giận tan, Gia Lôi mới nghĩ đến Leopold bị thương thì không thể mặc kệ, phải tìm bác sĩ đến xem……

Suy nghĩ lại Gia Lôi thấy không ổn.

Ta không biết mình đi vào nhà Leopold bằng cách nào. Đột nhiên lỗ mãng hấp tấp lao ra ngoài, người nhà Leopold phát hiện Seleigh Leopold bị đánh hôn mê thì phải giải thích như thế nào?

Còn nữa ta bị Leopold biến thái gặm đến trầy da môi. Nếu là người có kinh nghiệm nhìn thấy sẽ đoán ra phát sinh chuyện gì, không phải sao?

“Hỗn đản, vì sao ngươi gây họa lại bắt ta khiêng?”

Căm giận đẩy bả vai Leopold một cái. Người nằm dưới đất kêu rên trở mình. Áo trên người hắn đã sớm bị đuôi Gia Lôi xé rách thành nhiều mảnh nhỏ. Lúc này vết thương lộ ra, đúng là nhìn tương đối ghê người.

Chết tiệt!

Nhịn không được mắng một câu, Gia Lôi không nghĩ tới hắn bị thương nặng như vậy.

Mẹ nó bị thương thành như vậy còn ăn đậu hủ bậy bạ. Đầu óc ngươi có bệnh phải hay không?

Trong lòng hận không thể đem tên biến thái này mắng đến máu chó phun đầy đầu. Gia Lôi cũng phải nhanh tay ôm hắn lên. Tên này thân phận đặc biệt, nếu chết thì ngày tháng tự do của Gia Lôi cũng chết theo.

Biến chân lại bình thường, đem người đặt lên giường, thuận tay lột quần áo rách nát ra, Gia Lôi đến tủ quần áo tìm một bộ mặc cho hắn. Sau khi làm tốt hết thảy Gia Lôi mở cửa chạy ra ngoài hô lên.

“Không tốt, cậu Leopold ngất xỉu!”

Một tiếng kêu như tiếng sấm, khiến Cổ Tình đang ở dưới lầu suy nghĩ làm như thế nào mới có thể tách con trai cùng giống cái kia ra, vội vã mang theo quản gia chạy lên trên lầu.

Có người đi thư phòng thông báo cho ông chủ, có người đi tìm bác sĩ. Người chạy loạn rầm rầm vội thành một đống.

Chỉ có Gia Lôi từ khi hô lên liền không làm chuyện gì, vuốt cái mũi đứng ở trong một góc lẳng lặng nhìn mọi người vây quanh Seleigh Leopold.

Người luôn luôn kiên định trong mắt người ngoài như ông Caliban Leopold đôi mắt cũng đỏ hoe. Càng miễn bàn bà Cổ Tình Leopold, quả thực khóc ròng ròng.

Trong lòng Gia Lôi không khỏi cảm thán.

Tên này số mệnh đúng là tốt. Nhớ trước đây ta năm lần bảy lượt gặp nguy, thiếu chút nữa trọng thương đến chết, có ai lo lắng hay là chảy một giọt nước mắt? Không có, trước nay đều không có.

Ertan chỉ nghĩ có lấy được đồ vật không, sống sót sẽ nhớ tới cho khẩu phần cơm, sống không sẽ không nhớ rõ.

Không phải Gia Lôi không có nghĩ tới đi tìm cha mẹ. Nhưng "tiếng tăm" xấu xa tìm về có thể diện gì mà nhận tổ quy tông? Có cha mẹ nào sẽ yêu thương một đạo tặc tay chân dơ bẩn?

Cho nên Gia Lôi đã bỏ ý định tìm người. Nếu được sẽ xây dựng một gia đình nhỏ cho riêng mình, còn không thì có thể sống một ngày thì vui sướng sống một ngày. Sinh thời không nợ thân tình, sau khi chết cũng coi như tự tại.

Chỉ chốc lát sau, bác sĩ cao cấp được đưa tới. Trải qua kiểm tra, bác sĩ kết luận nội tạng đã chịu tổn thương nặng do va đập mạnh.

“Nội tạng đã bị tổn thương nặng? Bị thương nghiêm trọng như vậy sao?”

Cổ Tình sợ đến sắc mặt trắng bệch. Nếu không phải con trai ở nhà té xỉu, có phải bà không nhìn được mặt con sao?

Ông Caliban Leopold sắc mặt cũng không tốt lắm, nhưng tỉnh táo hơn bà Cổ Tình Leopold nhiều.

“Bác sĩ, không biết con ta là bị cái gì làm trọng thương? Là vũ khí hay là người?”

“Cái này……”

Nhìn ngực tím tái, bác sĩ nhíu mày nói:

“Thương tích như thế này, ta lần đầu tiên nhìn thấy. Có điểm giống như lòai có vảy, giống đuôi rồng, mà cũng không quá tương đồng. Ông xem nơi này.”

Ngón tay chỉ vào chỗ sưng hình quạt.

“Nếu là rồng dùng cái đuôi công kích ngài Thống đốc, nơi này sẽ sâu hơn một ít, cũng sẽ không rộng như vậy. Cho nên…… ta thực xin lỗi.”

Lắc đầu, ông Caliban Leopold không nói gì thêm, thở dài, đi đến mép giường ôm vợ vào trong lòng ngực, lại nói:

“Phiền bác sĩ trị liệu, hết thảy chờ nó tỉnh lại sẽ hỏi sau.”

“Honey, anh nhất định phải tìm cho ra kẻ gây thương tích cho con mình. Cũng phải giáo huấn Seleigh một chút. Đứa nhỏ này quá xấu rồi, bị thương cũng không nói cho người trong nhà. Còn giấu giếm, nó không muốn mạng có phải hay không?”

Bà Cổ Tình nép vào trong lòng ngực chồng rớt nước mắt.

Nghe được bà Cổ Tình nói, ông Caliban Leopold ngẩng đầu, đôi mắt quét khắp phòng. Nhưng quét tới quét lui cũng không quét ra vị thiếu nữ nào, ông cau mày gọi quản gia hỏi. Lúc này ông mới biết được, hoá ra con mình mang về không phải mỹ nữ, mà là một một nam tính cải tạo giới tính thành giống cái.

Quả thực là hồ nháo!

“Đem người đưa tới thư phòng đi.”

Trấn an vỗ vỗ bả vai vợ xong, ông lạnh mặt nhìn thiếu niên ngoan ngoãn đứng ở góc tường, sải bước đi xuống lầu.

Xem ra mấy năm nay quá dung túng đứa con trai này rồi, cả cái gì nên làm cái gì không nên làm đều quên mất. Không có nói một tiếng ngang nhiên mang theo một giống cái trở về. Muốn làm cái gì? Tiền trảm hậu tấu sao?

Nằm mơ đi. Gia tộc Leopold sẽ không có con dâu biến tính!

Tất cả mọi ánh mắt đều tập trung ở trên người Gia Lôi. Những ánh mắt như đèn pha dò xét Gia Lôi từ trên xuống dưới.

Không có biện pháp, vị này không cần phải nói một câu đã đánh bại tiểu thư Ái Nhi xinh đẹp, thật sự là làm người ta tò mò. Đây chính là giống cái, rõ ràng không phải vì cậu chủ mà biến tính làm thế nào trở thành người yêu của cậu chủ?

Gia Lôi thực may mắn, khi sớm một bước đem cổ áo dựng thẳng lên, chỉ cần vẫn luôn cúi đầu, ai cũng nhìn không tới môi bị trầy da.

Nhưng trên người Gia Lôi có quá nhiều điểm ái muội, không có cần phải chú ý môi. Nhìn quần áo to rộng không hợp thân thể cũng đủ để mọi người hiểu sai.

Mà Cổ Tình đối với Gia Lôi cũng từ bất mãn ‘hắn sao có thể là giống cái’ chuyển biến thành căm ghét ‘giống cái tùy tiện như thế sao xứng với đứa con ưu tú nhà mình’.

Tuổi thọ ngắn, phẩm hạnh kém, lại không phải chung thủy, có tư cách gì đứng ở bên cạnh con trai ta? Có bao thiếu nữ xinh đẹp hơn một vạn lần, không đúng là mấy vạn lần.

Trong lòng đối với Gia Lôi có thành kiến, càng nhìn càng không vừa mắt. Hơn nữa con trai xỉu lúc ở cùng Gia Lôi, nên khó tránh khỏi Cổ Tình đem tội đổ trên người Gia Lôi.

Nếu người này trong lòng thực sự có con mình, sao đến khi té xỉu mới nhớ tới kêu người? So ra tâm ý cũng không được một phần vạn.

Trong khi ánh mắt quần chúng nóng đến có thể làm cháy người, Gia Lôi chậm rãi đi theo quản gia rời khỏi phòng ngủ.

Đối với ánh mắt có ý khinh bỉ cùng lên án của Cổ Tình, Gia Lôi không thèm để ý, chỉ rũ mắt.

Giống như mỗi ngày đều phải ngâm mình ở trong biển mắng, còn có tâm tư đâu để ý người khác nói cái gì. Cả năm bị Chính phủ Liên Bang lên án mắng chửi không gián đoạn như vậy mới khiến cho người nghe đau đầu. Như Cổ Tình không đáng kể, Gia Lôi cũng lười nhìn.

Quản gia trầm mặc đem Gia Lôi xuống lầu. Khi cách thư phòng vài bước đột nhiên dừng lại, nhìn trái nhìn phải không có người, ông ta xoay người cười sáng lạn.

“Ông…… có ý tứ gì?”

Khó khăn mở miệng, Gia Lôi lui về phía sau hai bước dài.

Xin làm phiền thu nụ cười kia lại có được không? Ông không cười cũng đủ nhăn nhúm rồi.

“Vị này……”

“Ta là Karen.”

“Dạ, Karen thiếu gia, ta hy vọng ngài có thể nể mặt cậu chủ đừng để ý sự lãnh đạm của ông chủ cùng bà chủ. Bọn họ dù sao cũng là cha mẹ của cậu chủ, làm lớn chuyện đối với ai cũng không tốt, ngài nói phải không?”

Tận lực nói uyển chuyển, quản gia không muốn cậu chủ còn chưa có tỉnh, người yêu đã bị ông bà chủ mắng chạy mất.

Ông đương nhiên biết nhà Leopold sẽ không cho phép con dâu là nam vào cửa. Nhưng ông càng lo lắng cho cậu chủ, dù sao lấy hay bỏ đều là chuyện tương lai, trước mắt ổn định Karen rồi nói sau.

Lại lần nữa sờ sờ cái mũi, Gia Lôi cảm thấy lời nói của quản gia có một ý tứ sâu xa. Chưa hiểu nhưng lại không thể hỏi. Chớp chớp mắt nghĩ lại, mình rốt cuộc là khách, lai lịch bất chính, bỗng nhiên cùng chủ nhà náo loạn thật là bất lợi. Lúc này Gia Lôi mới cười gật đầu nói:

“Hai vị chủ nhà Leopold đối với ta lãnh đạm chỉ có thể chứng minh ta còn chưa đủ tốt. Là ta không đúng, làm sao dám đối với họ bất mãn?”

Giả dạng khiêm tốn không có sai chứ?

“Tốt quá, như vậy mới đúng, ngài có thể nghĩ như vậy là quá đúng.”

Quản gia quá vui mừng, ông đã nói cậu chủ sẽ không nhìn sai. Karen thiếu gia hiểu lý lẽ, ngoan ngoãn làm người ta gặp liền thích.

Tự cho là hai người đã đạt được sự đồng thuận, quản gia dẫn Gia Lôi đến cửa thư phòng. Khi tới cửa ông tự mình giúp Gia Lôi gõ cửa, sau đó tự mình mở cửa, mời người đi vào. Trước khi Gia Lôi bước vào còn giúp sửa sang lại vạt áo một chút, còn lưu luyến nhỏ giọng nói:

“Đừng sợ, ta ở ngoài cửa chờ.”

Thái dương Gia Lôi giật giật. Cái loại ‘ẩn tình’ này cho cảm giác kỳ lạ. Gia Lôi không cho rằng mình là loại người gặp người thích, đáng giá để quản gia nhiệt tình nịnh bợ như vậy.

Ngồi trước bàn sắc mặt u trầm nhìn Gia Lôi đi vào cửa, khuôn mặt Caliban cùng Seleigh có tám phần tương tự nhau, có thể nổi gió lốc bất cứ lúc nào.<HunhHn786>

“Ngươi tên là gì? Nhà ở nơi nào? Sao quen biết cùng con ta?”

Đây là tra hộ khẩu sao?

“Nói đi.”

Trong giọng nói có phần không kiên nhẫn. Bỏ qua thân phận không nói, chỉ xét về tình hình hiện tại, khi nói chuyện với trưởng bối cũng không dám ngẩng lên, bộ dáng này khiến cho người thích không nổi. Sợ hãi rụt rè sao giống đàn ông?

Thôi, cũng không thể trông cậy vào người này có bao nhiêu kiệt xuất. Lỡ như thật sự là bảo bối, chẳng phải con ông càng không thể buông tay sao?

“Tình yêu của ngươi cùng Seleigh ta không đồng ý. Thân là người thừa kế gia tộc, trách nhiệm trên vai nó nặng nề hơn bất cứ kẻ nào. Mà một người lãnh đạo không thể chỉ dựa vào tình cảm để sống. Ta nói như vậy ngươi hiểu không?”

“ …… ”

Hiểu, có cái gì không hiểu? Ý của ngài là ta muốn làm tình nhân ăm bám ở bên cạnh Seleigh Leopold chứ gì? Khó trách quản gia nói cái gì mà đừng làm lớn chuyện. Ánh mắt của bà Leopold khinh thường như vậy. Ở trong mắt bọn họ, ta là một người vì một người đàn ông khác mà thay đổi giới tính thành giống cái, thấy thế nào cũng không xứng với Seleigh Leopold đi?

Gia Lôi có chút dở khóc dở cười lắc lắc đầu.

Hiểu lầm này có chút lớn, cũng không biết sao nhà Leopold có hiểu lầm nhiều như vậy? Bất quá, như thế lại là cơ hội tốt, dễ dàng rời khỏi chỗ này.

“Ta nghĩ ngài hiểu lầm rồi. Quan hệ giữa ta cùng ngài Leopold cũng không phải như ngài tưởng tượng là cái loại quan hệ kia.”

Chậm rãi ngẩng đầu, hốc mắt Gia Lôi ửng đỏ nhìn về phía Caliban Leopold.

“Chúng ta chỉ là bạn, bình thường hơn cả bình thường.”

Đương nhiên Caliban Leopold không tin lời Gia Lôi nói. Bạn bình thường nào mà ở cùng nhau vạt áo không chỉnh tề chứ? Trên môi còn có dấu răng.

“Ngươi nói là bạn thì là bạn đi. Trong chốc lát ta sẽ phái người đưa ngươi rời khỏi đây, nếu ngươi có khó khăn gì cứ nói, ta sẽ giúp.”

Dù sao đây là người con mình thích, ông sẽ không bạc đãi, tất nhiên cũng sẽ không tùy ý thiếu niên muốn.

Mở to hai mắt nhìn, tựa hồ bị vũ nhục, Gia Lôi cắn chặt khớp hàm. Thân thể thẳng tắp, kết hợp với thở hổn hển, hút vài hơi mới nói:

“Khó khăn? Đúng, ta thật sự có.”

Nghênh đón ánh mắt thất vọng lạnh nhạt, Gia Lôi lại nói tiếp:

“Ta không nghĩ cùng ngài Leopold cao quý có bất luận liên hệ gì. Nhưng để phòng ngừa ngày nào đó Thống đốc đại nhân nhớ tới ta, khiến cho người có thân phận thấp kém này rước lấy hiểu lầm không cần thiết. Xin ngài cho ta một thân phận mới, dù sao nhà ta chỉ còn lại một mình ta, thành ai cũng không sao cả. Ta nghĩ chút yêu cầu này, ngài hẳn có thể làm được chứ?”

Caliban Leopold không nghĩ tới Gia Lôi có yêu cầu thế này. Đổi một thân phận khác có nghĩa hoàn toàn đoạn tuyệt cùng quá khứ. Thật sự bỏ được? Thiếu niên này tính tình ngạo khí làm ông không thể không lau mắt mà nhìn.

“Ngươi xác định? Kỳ thật ngươi hoàn toàn không cần……”

“Đừng nói nữa.”

Mạnh mẽ cắt ngang lời nói của Caliban Leopold, Gia Lôi tiêu sái ngạo nghễ hất cằm.

“Ta kiên quyết, bức thiết, đặc biệt muốn trở thành một người khác. Điểm này, cùng nhà Leopold hay bất cứ kẻ nào cũng không quan hệ.”

Thiếu niên đứng thẳng, đôi mắt sáng lập loè. (Gia Lôi đang hưng phấn nha, rốt cuộc không cần giả này giả nọ ha ha ha)

Phong thái thản thản nhiên khinh thường phú quý (tuyệt đối là ảo giác, chỉ là nóng lòng muốn thoát khỏi túng quẫn mà thôi)

Lần đầu tiên Caliban Leopold có ý thức mình hiểu lầm thiếu niên này.

“Thôi được, sẽ như ngươi mong muốn.”

Thiếu niên này tốt hay xấu đều chú định vô duyên cùng nhà Leopold. Ông cũng không truy vấn xuất thân nữa. Giúp một chút, cũng coi như là trả nợ tình cảm này, từ đây hai người không còn liên quan.