Khi tôi và anh chính thức yêu nhau, chị Mai Lan đã lan truyền tin này cho cả công ty biết. Sáng hôm sau như thường lệ anh đưa tôi đi làm, chỉ vừa ra khỏi thang máy chúng tôi đã nhận khá nhiều ánh nhìn mãnh liệt từ mọi người. Ai cũng nhìn chúng tôi đầy mờ ám, có mấy anh con trai cùng bộ phận với anh còn chạy đến vỗ vai anh rồi cười đi mất.
Ngay cả khi tôi ngồi trong phòng làm việc cũng không được yên. Đến giờ tan tầm, chị Mai Lan dẫn đầu mọi người quây tôi lại, người thì trêu đùa, người thì tra hỏi chuyện tôi và anh.
“Em Kiều, có người yêu đẹp trai lại tài giỏi như anh Minh, có phải nên mời mọi người một bữa không hả?”
Người nói là chị Ngọc, chị ấy cũng là một nhiếp ảnh gia như tôi, nhưng tôi là nhiếp ảnh gia tự do ký hợp đồng ngắn hạn với công ty, còn chị Ngọc lại là nhân viên chính thức lâu dài. Từ ngày đầu vào làm ở Thiên Lộc tôi đã được chị Ngọc giúp đỡ rất nhiều.
“Mời cơm là điều tất nhiên rồi, nhưng em còn phải hỏi lại anh Nhật Minh đã.”
“Chọn ngày không bằng gặp ngày. Chi bằng bây giờ tôi mời mọi người ăn tối, cũng là cảm ơn mọi người đã giúp đỡ Kiều Kiều trong công việc.”
Tôi nhìn ra ngoài cửa kính, Nhật Minh đã đứng đó từ lúc nào. Mọi người đều nhiệt tình hưởng ứng lời mời của anh.
Tôi đi đến chỗ anh, anh thuận tay nắm lấy tay tôi. Chúng tôi tự nhiên đi cạnh nhau, bỏ qua lời chêu trọc của mọi người xung quanh.
Anh đưa mọi người đến Nhà hàng Hương Cảng, nhà hàng nổi tiếng của những món hải sản. Anh biết tôi thích ăn hải sản từ lâu, ngày trước còn hay nhờ bạn bè mua giúp hải sản tươi ngon rồi mang đến cho tôi.
Anh gọi một phòng riêng, tính cả anh và tôi là vừa tròn mười người. Lúc ngồi vào bàn, anh đến kéo ghế cho tôi rồi mới ngồi xuống bên cạnh. Tôi nhìn anh cười ngọt ngào, anh cũng cười đáp lại.
“Hai cái người này, đi ăn cũng phải tình tứ thế kia, quá đả kích những người cô đơn như chúng tôi rồi.”
Một người trêu, tất cả đều vào hùa. Tôi cũng không ngại ngùng mà đáp lời:
“Bọn em là người yêu, tất nhiên là phải tình tứ rồi. Anh Lâm nếu ghen tị thì dẫn người yêu đến trước mặt em tình tứ lại đi.”
Ai cũng biết anh Lâm đã 27 tuổi rồi mà vẫn chưa có bạn gái, nghe tôi nói thế ai cũng cười ầm ĩ khiến anh Lâm không thể nói lại được gì. .
||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc |||||
Nhật Minh của tôi không chỉ giỏi về chuyên môn công tác mà kỹ năng giao tiếp còn rất tốt. Suốt bữa ăn đều được anh điều tiết, mọi người đều thoải mái, ăn uống vui vẻ.
Đĩa tôm cách chỗ tôi hơi xa, thỉnh thoảng anh sẽ gắp tôm, tự tay bóc vỏ tôm rồi đặt vào bát tôi. Thực ra tôi không thích ăn vỏ tôm nhưng lại lười bóc, lúc nào anh cũng chê tôi, vậy mà thường tự tay bóc tôm cho tôi.
“Anh Minh đúng chuẩn soái ca, chăm sóc em Kiều chu đáo như thế. Đàn ông bây giờ mấy ai được như anh đây.”
“Em Xuân đừng vơ đũa cả nắm thế chứ. Đàn ông tử tế không phải đang ngồi cạnh em Xuân đây ư? Nào em Xuân, để anh gắp cho em món mực xào này.”
Anh Sơn theo đuổi chị Xuân đã hai tháng nay mà chưa thấy chị Xuân đáp lại. Bình thường thấy chị Xuân lạnh nhạt thế thôi nhưng chị ấy lại là người ngoài lạnh trong nóng, rất quan tâm tới mọi người.
“Em Xuân không cần thì còn có em đây anh Sơn này.”
“Em Ngọc thì anh không dám, người yêu em mà biết thì anh chỉ có nước bỏ bát cơm bát gạo này mà chuyển chỗ làm thôi.”
Người yêu chị Ngọc là trưởng phòng của chúng tôi, họ yêu nhau đã lâu, nghe nói đang có ý định làm đám cưới.
“Em Kiều đúng là số may mắn, bắt được người đàn ông tốt tính như anh Minh đây.”
Chị Mai Lan ngay lập tức phản bác:
“Anh họ em mới là người may mắn, chỉ có cô gái xinh đẹp mà ngây thơ như em Kiều mới chịu nổi tính khí anh ấy thôi.”
“Cô ấy ngốc như thế, nếu anh không giữ cô ấy lại bên mình thì có ngày bị người ta lừa thế nào cũng không biết đâu.”
Anh quay sang nhìn tôi nói, tuy là lời chê nhưng ánh mắt lại đầy ý cười yêu thương.
Đối với tôi, gặp được nhau, yêu nhau, ở bên nhau là điều may mắn của cả hai. May mắn không gặp sai người, may mắn không gặp sai thời điểm.