Hôm nay là buổi lễ tri ân học sinh lớp 12, cả sân trường rất đông vui và nhộn nhịp...
Hôm nay lớp chúng mình ai cũng có mặt đầu đủ, chỉ riêng mỗi cậu ấy là không đến, nhất định không chịu đến...:)
Hôm nay tôi cứ đứng ngồi không yên, người ngồi với lớp nhưng tâm trí lại hướng đến cậu ấy. Nghĩ xem giờ này cậu ấy ở đâu, muộn như thế mà vẫn chưa đến. Đôi mắt cứ hướng về phía cổng trường với hy vọng sẽ nhìn thấy bóng dáng cậu. Thế nhưng cậu lại không...:)
Hôm nay tôi đã nhắn tin hỏi cậu ấy, thậm chí chạy ra ngoài gọi cho cậu ấy mặc dù đang trong sự dằn vặt rằng có nên gọi hay không. Tôi đã ngỡ sẽ nghe được giọng nói cậu ở bên kia, nhưng cậu mãi không bắt máy...:)
Bao nhiêu ước muốn, bao nhiêu hy vọng bỗng chốc tan biến. Tôi buồn, cậu có hiểu không? Tôi thực sự rất không vui. Không vui những vẫn cố nở nụ cười, khổ sở lắm cậu có biết không?:)
Tôi đã ngỡ hôm nay chúng ta sẽ cùng nhau chụp những bức ảnh lưu niệm, cùng nhau ngồi lại truyện trò. Cũng đã định sẽ hát tặng riêng cậu bài "Chưa bao giờ". Nhưng tôi nào làm được...:)
Cậu có biết cảm giác đau lòng nhất là gì không? Đó là giống như hôm nay, tôi đã cho mình cái quyền được làm người đặc biệt với cậu. Được người khác nhờ nhắn tin và gọi điện cho cậu, thế nhưng tôi cũng chẳng làm được gì. Cậu thậm chí còn không gọi lại hay một tin nhắn hồi âm...
Vậy mà tôi cứ nghĩ, mối quan hệ của chúng tôi rất thân thiết...:)
Tôi cho mình cái quyền được thân thiết với cậu từ bao giờ vậy?:)
Sau đó lớp tôi lại rủ nhau đi hát karaoke. Ừm, cuối cùng tôi cũng chọn hát bài "chưa bao giờ", chỉ có điều không hát cho cậu ấy nghe nữa...
Ừm, hôm nay tôi uống rất nhiều bia, hai mắt bỗng nhiên cay xè tự lúc nào khi hát đến câu "Vì em câm nín chôn sâu yêu thương em trao đến anh, lặng nhìn anh lướt qua bên đời..."