Hôm nay chúng tôi lại làm bài thi thử môn toán, số báo danh của tôi là 09 còn cậu ấy là 10.
Người ta vẫn thường hay bảo, con trai quyến rũ nhất khi đang tập trung làm việc gì đó. Và cậu ấy quả thật đã cho tôi thấy niềm đam mê của cậu ấy với môn toán là như thế nào.
Tôi học được môn văn, nhưng đối với môn toán, lý, hoá lại dốt cực kỳ. Cậu ấy thì ngược lại, không biết một tí gì về môn văn nhưng môn toán lại rất giỏi.:)
Hôm nay mặc kệ ai làm gì thì làm, ai ồn ào bàn tán thì bàn, cậu ấy vẫn ngồi làm rất chăm chú. Tôi bảo:
"Làm được mấy câu rồi? Khoanh của mình này, cô sửa cả rồi"
"Cô giải hết rồi á?"
"Không. Một số câu thôi."
"Ừm, tí nữa khoanh. Để thử tự làm xem đúng được bao nhiêu câu đã."
Ừm, hôm nay tôi chả làm được là bao, chủ yếu xem lại bài cô đã giải rồi khoanh vào. Thấy cậu ấy vẫn loay hoay tìm cách giải nên mới bảo cậu khoanh của tôi, đỡ mất thời gian. Thế nhưng cậu ấy không vội khoanh ngay mà còn muốn tự mình làm. Tôi biết, tự giác và không ỷ lại như thế là tốt. Và cũng chẳng có ai trong lớp này như cậu ấy cả...:)
Sau đó nhiều câu không làm được, cậu ấy nhìn bài của tôi. Thật sự mà nói, nếu hôm nay không có vài câu của cô đã giải, thì chắc tôi cũng chỉ ngồi đó vò đầu bứt tai mà mong viện trợ của cậu ấy.:)
Chúng tôi đã ngồi bàn luận về câu hỏi cái hình đó có bao nhiêu cạnh. Lúc đầu tôi đoán 12 cạnh, xong cậu ấy đếm chỉ có 11 cạnh. Tôi cãi, bảo phải còn một cạnh ở giữa nữa, cậu ấy cũng bảo làm gì có cạnh nào ở giữa. Nói qua nói lại cuối cùng cậu ấy chốt câu: "11 cạnh đấy". Thế là tôi lại nghe theo cậu ấy.:)
Hôm nay, à không phải chỉ có mỗi hôm nay mà là dường như lúc nào tôi cũng là người đi nộp bài cho cả hai. Vừa chuẩn bị đứng lên thì cậu ấy liền đưa bài cho tôi. Lại còn nói giọng rất nhỏ nhẹ, thay vì như mọi ngày chỉ bảo vỏn vẹn hai từ "nộp hộ" thì hôm nay cậu ấy lại bảo "nộp hộ đi".:)
Mà cái tên này, người thì bé tí ti, lại còn đeo thêm cái ba lô sau lưng, nhìn đáng yêu chết được...:)