Ngày hôm nay, chúng tôi chính thức kết thúc quãng đời học sinh của mình. Bước sang một ngã rẽ khác, ở một thời điểm khác.
Hôm nay mọi người đã ở lại cùng nhau buổi liên hoan cuối cùng.
Cậu ấy đi lướt qua tôi, nhanh như một cơn gió. Tôi gọi điện hỏi cậu ấy:
"Cậu đang ở đâu đấy?"
"A lô. Oanh à? Tớ đang ở Khâm Thiên. Sao thế?"
"Mọi người định đi liên hoan bữa cuối cùng nhau, cậu có đi được không?"
"Tớ có hẹn rồi. Không đi được..."
"Ừ, thế thôi!"
Ừm, tôi vốn dĩ không nghĩ rằng cậu ấy sẽ nghe điện thoại. Lần đầu tiên nghe giọng cậu ấy trong điện thoại. Cũng là lần cuối cùng nghe cậu ấy gọi tên mình.:)
Ừm, hôm nay cậu ấy đã không đi.
Tôi cuối cùng cũng hiểu, thì ra lúc con người ta không ổn nhất, chính là lúc họ bảo rằng mình vẫn ổn.:)
Hôm nay tôi đã uống rất nhiều bia, cứ muốn một lần thử uống cho say mèm, xong rồi đi ngủ. Biết đâu khi không còn nhận thức được gì, tôi sẽ không còn nghĩ tới cậu ấy nữa.:)
Hình như tôi khóc. Hình như tôi rơi nước mắt...:)
Có nhiều người từng bảo với tôi là họ chưa từng thấy tôi khóc. Cũng bởi trước giờ có chuyện gì không vui, tôi đều trốn một góc và khóc một mình hoặc khóc trong lòng.:)
Thế nhưng hôm nay lại khóc ngon lành. Tôi thật tệ. Vốn dĩ đã có thể kìm nén được, ấy thế mà vì một bài hát lại không nén nổi mà khóc nấc lên. Vốn dĩ rất mạnh mẽ, vậy mà vì một ai đó vô tình ghé ngang cuộc đời, cũng khiến bao nhiêu công sức bấy lâu nay vỡ tan tành.
Khóc vì cậu ấy đột nhiên xuất hiện.
Khóc vì cậu ấy cũng đột ngột rời đi.
Khóc vì đã không nghĩ cậu ấy sẽ rời đi nhanh như thế. Trong khi tôi còn chưa kịp chuẩn bị gì.
Khóc vì tôi vẫn không đủ sức khiến cậu ấy ở lại.
Và khóc vì cuối cùng cũng có thể quên đi cậu, yên bình mà sống tốt.:)