Nhật Ký Của Muỗi Thần

Chương 101: Chương </span></span>102



(hãy ủng hộ tinh thần của tác giả khi đọc bằng cách like, bình luận, tặng hoa, tặng gạch để có thể đọc được nhiều chương mới hay hơn nhé.)

-----

Sau khi đọc các loại bình luận tới đây thì Trương Bá Hưng tắt điện thoại đi, hắn ngẩng đầu lên hỏi Trương Bình Xuyên:

“Thế đoạn video tiếp theo thì khi nào chú Trương tính bung ra?”

“Hôm nay thứ sáu cho đến ngày mai là thứ bảy tức thuộc về ngày nghỉ là dành thời gian cho sự kiện này được đẩy lên cao trào.

Đến tối thứ bảy sẽ tung ra cú quay xe để chủ nhật dư luận có chuyện mà bàn tán.

Như vậy đến ngày thứ hai trở đi drama này sẽ trở thành một chủ đề lớn. Sau đó đến lễ công bố ngân hàng XCB tham gia vào thị trường chứng khoán là vừa đẹp.

Có điều đối với Mộng Thu thì quả là một thử thách không nhỏ. Chỉ trong đêm nay thôi, cô ấy sẽ bị tấn công bởi rất nhiều untifan trên mạng xã hội.

Thậm chí sẽ có nhiều hội untifan được lập ra để chà đạp, đe dọa và bóc phốt cô ấy…

Bây giờ cô ấy lại đang chăm sóc bà bị bệnh. Tôi e rằng…”

Nói đến đây, Trương Bình Xuyên ngừng lại…

Trương Bá Hưng cũng im lặng. Thật sự bây giờ hắn cũng khá rối rắm về chuyện này. Có chút ân hận nữa.

Nhưng mà sự việc đã xảy ra thì hối hận cũng vô ích. Hắn chỉ có thể ráng sửa chữa bằng cách bù đắp mọi thứ trong tương lai cho nàng…

Nghĩ đến đây, Trương Bá Hưng lại mở điện thoại ra và bấm vào số máy của cô. Thế nhưng tiếng chuông reo hoài nhưng lại không bắt máy.

Hắn bấm gọi thêm lần nữa nhưng kết quả vẫn là như vậy. Tâm tình của hắn có vẻ hơi xao động, bất an…

Ngay cả Trương Bình Xuyên khi thấy Trương Bá Hưng gọi hai lần không thấy Mộng Thu bắt máy cũng tỏ vẻ khá nóng nảy.

Và khi mất đi sự tĩnh tại thì não của người ta sẽ tưởng tượng ra vô vàn thứ không thật, đi theo hướng tiêu cực và kinh khủng.

Hiện tượng tâm lý này ai cũng mắc phải bất kể là nam hay nữ, nhưng thường là nữ sẽ bị nhiều hơn, nghiêm trọng hơn.

Tất cả là do não của phụ nữ quá tốt cho việc tưởng tượng. Bởi tưởng tượng cần đến sự phi logic, thiên mã hành không, tự do muôn hướng.

Cho nên dù sự tưởng tượng của phụ nữ có trái với quy luật tự nhiên đến thế nào, không đúng với các định lý hay hằng số vật lý đến nhường nào thì bạn cũng đừng có lạ.

Vì sự không hợp lý đó hóa ra lại chính là sự hợp lý.

Còn với đàn ông, một loại sinh vật luôn có suy nghĩ logic tức là cần phải có mệnh đề vì… nên; nguyên nhân… kết quả; tuy… nhưng; có A… thì mới có B… bởi khâu tưởng tượng của họ quá kém.

Đôi khi đàn ông sẽ bị mắc kẹt và đứng hình khi không đủ dữ liệu để quyết định hay kết luận một vấn đề nào đó, còn phụ nữ nhờ trí tưởng tượng phi logic lại tìm ra lối ra của mê cung tâm thức.

Cho nên nếu phụ nữ than vãn với bạn một vấn đề nào đó mà cô ta gặp phải trong ngày thì ý tứ của cô ấy không phải là bảo bạn đưa ra giải pháp để giải quyết mà đơn giản cô ấy cần chỉ là sự im lặng lắng nghe, hoặc sự động viên, an ủi, hoặc “đâm” thật nhiều nhát vào miệng dưới của thân thể nàng.

Cách tư duy của phụ nữ chính là nói cây dâu chỉ cây hòe, nói con ngựa bảo con hươu, nói đi ăn nhưng lại không biết ăn gì hoặc ăn gì cũng được.

Thật ra cô ấy không thật sự muốn đi ăn đâu. Phụ nữ chịu đói rất giỏi vì điều đó khiến cô ta luôn có thân hình thon thả.

Điều cô ấy thực sự muốn có lẽ là đi đâu đó chơi hoặc tìm nơi nào đó đủ riêng tư để cô ấy có thể nhờ bạn massage thân thể cho đỡ mệt mỏi.

Nếu cô ấy nói rằng buổi sáng cô ấy không ăn sáng thì đó là vì cô ấy nhớ bạn,

Nếu cô ấy nói rằng buổi trưa cô ấy không ăn trưa thì đó là vì cô ấy nhớ bạn,

Nếu cô ấy nói rằng buổi tối cô ấy không ăn tối thì đó là vì cô ấy nhớ bạn,

Nhưng nếu lúc khuya cô ấy kêu đói và đòi đi ăn thì lúc ấy thật sự cô ấy đã đói bụng lắm rồi.

Tâm lí đơn giản như thế, bạn đã hiểu chưa?

Trương Bá Hưng bỗng nhiên quát lên với Trương Bình Xuyên:

“Chú Trương, quay xe chạy về phía bệnh viện X cho tôi… Tôi muốn xem xem cô ta … dám không nghe máy tôi. Nhanh lên!”

Trương Bình Xuyên ngập ngừng bởi bây giờ xe của bọn họ cách nhà chừng hơn 1 km. Nếu quay lại bệnh viện thì cũng mất cả tiếng đồng hồ nữa mà bây giờ đã gần 20h rồi.

Một trận địa trong nhà đã được bày ra để đón thiếu gia của hắn.

“Quay xe… Tôi bảo chú quay xe chú không nghe sao?”

Trương Bá Hưng trừng mắt nhìn Trương Bình Xuyên gằn giọng quát.

“Dạ. Thiếu gia, để tôi quay xe!”. Trán rịn mồ hôi Trương Bình Xuyên vội vàng đáp

Chiếc siêu xe nhanh chóng chuyển làn đường và tìm đến đoạn quay xe sau đó đánh một vòng bán nguyệt quay lại nội thành.

Lúc này, bà ngoại của Mộng Thu cũng vừa ăn xong bữa tối. Cô thu dọn lại tất cả rồi mang vào nhà vệ sinh rửa sạch sẽ.

Sau đó, cô đưa tiễn dì Năm ra thang máy trung tâm tòa nhà để đi về nên không để ý điện thoại trong túi xách của mình đang reo.

Đến khi quay lại, cô lại tiếp túc dọn dẹp căn phòng, đắp chăn cho ngoại và chuẩn bị giường ngủ của mình nên lại càng không có cơ hội sờ đến điện thoại.

Cho đến khi Băng Muỗi nhắc nhở rằng trong túi cô có âm thanh phát ra thì cô mới chạy lại chiếc giỏ lấy điện thoại ra xem.

Thấy hai cuộc gọi nhỡ của một số lạ và lại gọi vào giờ này thì cũng khiến cô có chút tò mò, nghi hoặc. Sợ có ai đó có việc gì quan trọng cần liên lạc gấp nên nghĩ bụng rồi cô bấm máy gọi lại.

“Alo… tôi là Mộng Thu… không biết số này là ai…”

“À. Cô Mộng Thu. Tôi Trương Bá Hưng đây. Nãy tôi gọi cho cô mấy lần mà không thấy cô bắt máy. Có chuyện gì xảy ra với cô à?”

Mộng Thu nhíu mày nhăn mặt tỏ ra khó hiểu lại. Điện thoại của cô, cô muốn nghe thì nghe, không muốn nghe thì thôi, ở đâu ra cái người chả thân, chả quen lại lên tiếng tỏ vẻ hờn trách cơ chứ?

Nghĩ vậy cô im lặng một lúc…

“Alo… cô có sao không vậy? Tôi hỏi mà sao cô không trả lời thế?”

“Hừ. Nể mặt ông là sếp Tổng nên tôi sẽ trả lời ông lần này. Cái đồ hống hách bá đạo!” Mộng Thu nghĩ như vậy nên mới nhỏ nhẹ trả lời.

“À. Thì ra là anh Hưng Tổng Giám Đốc à? Nãy giờ tôi có việc bận nên không cầm điện thoại theo người. Không biết anh gọi, anh có chuyện gì hay không?”

“Vậy là cô không có sao chứ?”

“Vâng, tôi có sao đâu ạ? Sao tự nhiên anh lại hỏi thế?!”

“Được rồi. Thế bây giờ cô đang ở đâu vậy?”

“Hừ. Thằng cha này hỏi gì mà kỹ thế nhỉ? Hắn cứ làm như mình là vợ của hắn không bằng. Hừ?” Mộng Thu bất mãn nghĩ thầm.

“Dạ. Tôi đang trong bệnh viện với bà ngoại tôi. Anh có gì căn dặn không ạ?”

Đến lúc này Trương Bá Hưng mới thở phào nhẹ nhõm.

“À. Không có việc gì đâu?”. Hắn thuận miệng trả lời

“Hừ. Đồ thần kinh. Không có việc gì mà gọi người ta như liên tục như vậy. Lại còn điều tra này nọ nữa chứ? Ông không phải là sếp tôi thì tôi đã cho ông một bài ca con cá.” Mộng Thu bực tức chửi thầm trong bụng.

“Dạ. Vậy anh không có việc gì thì tôi cúp máy nhé!”.

Mộng Thu nói xong liền không kiên nhẫn nghe Trương Bá Hưng đáp lời, cúp máy cái rụp khiến đầu dây bên kia của Trương Bá Hưng chưng hửng.

“Ơ… Cái cô này… tôi còn chưa nói xong thì đã cúp máy rồi. Láo thật. Con gái gì đâu mà kỳ cục!” Hắn lẩm bẩm cảm thán một mình.

Trương Bình Xuyên đang lái xe nghe như vậy thì miệng nhếch lên mỉm cười thú vị.

Trương Bá Hưng đột nhiên lại nghĩ đến cái gì đó thế là lại bấm máy gọi Mộng Thu tiếp.

--------

Do vấn đề độc quyền khi lên VIP nên những chương VIP sẽ được cập nhật tại một nền tảng khác. Các độc giả yêu thích cuốn sách và muốn theo dõi tiếp hành trình của Muỗi thì tra tên trên mạng nhé. Xin Cảm ơn!