Nhật Ký Của Muỗi Thần

Chương 92: Quân Tất Xanh Đột Kích



(hãy ủng hộ tinh thần của tác giả khi đọc bằng cách like, bình luận, tặng TT, tặng Đề Cử để có thể đọc được nhiều chương mới hay hơn nhé.)

------

Lúc này những người chơi trong quán Bar chưa có dấu hiệu nào thấm mệt. Tinh thần của họ vẫn còn đang ngao du trong thế giới ảo giác như chốn thiên đường.

Tôi quyết định đem tiểu đội không quân Muỗi ra xuất kích cắt rau hẹ lần nữa.

Những người được tôi điểm danh chiếu cố lần này là đều là những gã trai hư và những cô gái hỏng.

Bọn họ đang bận dìu dắt nhau vào thế giới khoái lạc của chất kích thích và nhục dục. Hạ đáng phải nhận sự thẩm phán nghiêm khắc và … mất thêm chút huyết.

Các bộ phân thân sơ cấp tấn công mạnh vào các bộ phận da thịt tươi ngon hở hang của những kẻ đang thác loạn.

Bất kể là lưng hay ngực, bụng hay bẹn, mông hay nách, rốn hay tại những nơi cấm kỵ. Chỉ cần có hở là tôi lao vào hút máu.

Mỗi người khi bị chích, tôi đều không có nương kim, tất cả ai cũng như ai, đều mất máu một cách bình đẳng.

Đợt đột kích lần này cũng giúp tôi kiếm lời 900 giọt máu, đủ điều kiện để thăng lên một cấp nữa.

Tôi quyết định nghỉ ngơi thêm một lúc rồi sẽ tổ chức tấn công bọn họ thêm vài lần nữa thì một sự cố đột ngột cắt ngang.

Cửa lớn của quán Bar bị mở toang, mấy trăm công an và cảnh sát cơ động áo giáp gọn gàng xông vào bao vây tất cả mọi người có trong quán.

Có mấy người chiến sĩ chạy nhanh lên sân khấu khống chế Nhung Moon cùng đội ngũ kỹ thuật âm thanh - ánh sáng.

Nhạc bị tắt ngay lập tức. Đèn điện cũng bị bật sáng choang một cách đột ngột khiến cho rất nhiều người đang sung sướng bị chói mắt ngỡ ngàng không biết tại sao.

Khi nhìn thấy xung quanh đã đứng đầy công an võ trang đầy đủ cả hai tầng lầu thì một số người đã nhận ra bọn họ đã bị bao vây không có lối thoát.

Thế là cả vũ trường loạn cả lên như ong vỡ tổ:

“A… công an… công an… chúng mày ơi…

Chết mẹ rồi… công an đến đây rồi…

Thôi xong con bê, kiểu này chắc chắn lại bị bế lên phường uống trà khuya…

Má nó, tao mới xài “thuốc” … đợt này chết chắc với ông bà già ở nhà…

Mau liên lạc với người quen đi. Chứ đợi lên phường thì gay go rồi…

Sợ cái éo gì… dù sao tao cũng đã đi nhiều lần… vài ngày thôi, đóng phạt rồi lại về ấy mà…”

Một tiếng nói to đầy uy lực vang lên:

“Tất cả mọi người yên lặng, ngồi xổm xuống đưa hai tay lên đầu để chờ kiểm tra.

Chúng tôi nhận được tin báo của quần chúng về nơi đây có tàng trữ, mua bán và sử dụng các loại chất cấm.

Hơn nữa những người ở đây đã làm trái quy định về trang phục khi biểu diễn, có ảnh hưởng xấu đến thuần phong mĩ tục của quốc gia.

Sau khi xét nghiệm nhanh máu và nước tiểu, nếu như ai không bị dương tính với các chất cấm sẽ được cho về nhà nghỉ ngơi.

Những người còn lại thì đi về phường để lấy lời khai phục vụ cho công tác điều tra.

Người chống đối lực lượng an ninh sẽ bị quy vào tội chống người thi hành công vụ, trường hợp nghiêm trọng có thể bị ăn kẹo đồng ngay lập tức.

Các đồng chí, mau tiến vào làm nhiệm vụ…”

Một loạt công an cùng dân quân tự vệ chạy vào đè những người cứng đầu ngồi xuống. Có kẻ lấy lý do đang bị say chửi bới thì ăn ngay mấy cái dùi cui vào người.

Thế là chỉ sau một lúc tất cả đều ngoan ngoãn như con mèo nhà.

Trên phòng VIP các cô gái và các chàng trai còn đang trong tình trạng lõa thể bị giữ nguyên hiện trường và bị công an quay phim chụp ảnh.

Theo bản năng nhiều em gái vội vàng kiếm đại mấy mảnh vải tung tóe dưới sàn che đi các bộ phận nhạy cảm của mình.

Một số khác nhìn thấy máy ảnh và máy quay phim đang lia về phía mình thì ngoảnh đi chỗ khác hoặc lấy hai tay lên che mặt.

Một người sỹ quan quát lên:

“Che cái gì mà che. Thác loạn tập thể như thế này mà cũng biết ngại cơ à? Sao lúc hành lạc không che đi mà bây giờ lại bày đặt che che giấu giấu?

Kia kìa, có người còn đang tự lấy điện thoại quay phim lúc đang cao trào sao không thấy xấu hổ hả?

Cô kia, đúng, tôi nói cô ấy, có phải quần áo của cô đâu mà cô mặc? Ngẩng mặt lên cho chúng tôi chụp hình để còn thu thập bằng chứng…”

Câu nói trêu chọc của anh sỹ quan khiến cho các đồng đội của anh ta đang đứng xung quanh phải mím môi nhịn cười.

Thật ra việc khám xét bắt bớ các tụ điểm ăn chơi như thế này cũng không phải thường xuyên.

Phần vì đứng đằng sau đều là người có máu mặt trong giới giang hồ hay có địa vị cao trong xã hội, thậm chí có cổ phần của mấy sếp lớn.

Trường hợp phía trên kiểm tra định kỳ thì đều có người lén thông báo trước để bên dưới chuẩn bị dàn trận địa đón tiếp nên thường cũng chỉ làm cho có lệ.

Phần vì đây thực sự là nhu cầu của một bộ phận người trong xã hội, có cấm nhưng vẫn không hết vi phạm nên đôi khi phải mắt nhắm mắt mở để dễ bề quản lý.

Nếu khi nào thấy quá nở rộ gây mất an ninh trật tự gây ảnh hưởng đến cộng đồng và bị người dân tố cáo nhiều lần thì mới tổ chức thanh lý bớt.

Hoặc cũng có “sếp” nào đó cần công trạng để báo cáo cuối nhiệm kỳ hoặc tấn thăng lên vị trí cao hơn thì mới cần lôi mấy con dê ra để tế thần.

Có trường hợp lợi ích nhóm và một phe phái nào đó bị ngã ngựa nên các cơ sở kinh doanh phía dưới cũng bị vạ lây.

Nếu nói oan uổng thì chẳng có nơi nào oan cả bởi vì không vi phạm về điều này thì sẽ vi phạm về điều khác. Có rất nhiều quy định được áp dụng nên việc lấn làn là không thể tránh khỏi.

Ví như giấy phép kinh doanh, giấy phép an toàn thực phẩm, giấy phép an ninh trật tự, giấy phép phòng cháy chữa cháy, quy định về trang phục và nội dung biểu diễn, nguồn gốc và xuất xứ các loại rượu bia, quy định về chuẩn mực thuần phong mỹ tục… vân vân và mây mây.

Thế nên mỗi một quán Bar hay nhà hàng bia ôm, cơ sở massage… đều phải nộp “tô thuế” cho cả đen lẫn trắng để được bảo kê.

Không có sự chống lưng của các thế lực hùng mạnh thì không thể tồn tại quá ba ngày ở cái đất Sài Thành này được.

Và đó cũng chính là luật ngầm được che giấu trong vỏ ngoài hào nhoáng phía bên ngoài.

Vụ đột kích hôm nay đến khá đột nhiên. Lệnh phía trên đưa xuống hỏa tốc.

Khi mọi người được thông báo thì tất cả điện thoại cá nhân và các phương tiện truyền tin đều đã bị tắt máy trước rồi để lại nhà kho của cơ quan.

Vì vậy, cuộc đánh úp vào quán Bar này thật sự mang theo tính chất bất ngờ.

Mọi người đều hiểu rằng phía trên đã bắt đầu động thủ thu lưới và tất nhiên phải có những kẻ làm chốt thí sẽ bị đem ra hy sinh.

Còn chuyện này sẽ là sấm to mưa nhỏ hay thực sự là cuồng phong bão táp thì phải coi người cầm cờ có đạt được mục đích của mình hay không.

Hoặc là sự thỏa hiệp và trao đổi lợi ích qua lại có làm hài lòng tất cả những kẻ chấp kỳ…

Muỗi tôi không biết và cũng không muốn biết. Bởi đấu tranh chính trị là sản phẩm đặc thù của thế giới loài người.

Nó xuất sinh từ khi nhân loại biết đến cụm từ sở hữu và chế độ chiếm hữu nô lệ.

Vì nhiều nguyên nhân và mục đích khác nhau mà nhiều quốc gia, nhiều triều đại đã tổng kết nó thành những bảo điển để hướng dẫn và răn dạy cho đời sau.

Có điều, sự nghiệp hút chích của tôi bây giờ đã bị phá bĩnh một lần nữa. Thật sự là bực mình.

Nhớ lại mấy ngày hôm nay những nơi mà muỗi tôi đi du ngoạn đều xảy ra sự cố cả.

Đến chơi nhà trẻ thì bảo mẫu bị bắt vì tội lạm dụng, ngược đãi, bảo hành trẻ em.

Đến nhà hàng ăn uống thì chứng kiến hai bang xã hội đen tắm máu đối phương.

Đến ngân hàng thì bị cuốn vào drama giữa tổng tài và em giao dịch viên xinh đẹp.

Đến quán bar thì gặp bang tất xanh truy quét tệ nạn xã hội.

Có vẻ như bản mệnh của Muỗi tôi cũng chẳng phải là may mắn gì cho cam.

Hazz…

Đúng là cái số khổ mà…

------

Giới thiệu cho các đạo hữu bộ truyện: Đại Náo Từ 1960 của tác giả Tú Xê. Cuốn sách này cực kỳ hài hước và đặc sắc. Mời các bạn ghé thăm!