Nhật Ký Của Ngạo Kiều

Chương 2: 2





Edit: Doll
01
Tôi và Lâm Nguyên biết nhau tại một khóa học bơi lội ở đại học, hai tên gay độc thân ở bể bơi cởi đến còn mỗi cái quần bơi, em ấy có cơ bắp săn chắc nâu nhạt, cánh tay dưới sóng nước lúc ẩn lúc hiện.
Em tựa như một khối thịt ba chỉ xịn xò nhất, tỉ lệ hoàn mỹ, mỡ và thịt nạc đan xen.
Vì dụ miếng thịt ba chỉ này cắn câu, quả thực tôi phải đem sự quyến rũ cả đời ra sử dụng, cái gì mà mặc quần bơi chật căng để xiết chặt cặp mông tròn trịa, gì mà không có việc gì cũng lắc lư trước mặt em, dùng mọi cái cớ để mời em ăn cơm chung, cái gì mà không có đề tài sáng tạo chung cũng muốn sáng tạo chung một cái, cái gì mà cố tình đi đường vòng tận 800 mét chỉ để nói với em câu tiện đường.
May mà, trời xanh không phụ người có lòng, ở một buổi chiều ánh nắng tươi sáng, kèn thắng lợi vang lên.

Tôi vĩnh viễn nhớ rõ, sau khi tôi giảng cho Lâm Nguyên nghe một đề bài về xác suất xong, Lâm Nguyên cắn bút nhướng mày nhìn tôi, em đúng là lớn lên ở trong lòng tôi mà, chỗ nào cũng gợi cảm.

Đại khái là 5 phút sau, em mới nói: "Ầy, em phát hiện anh lớn lên khá đẹp."
Đương nhiên rồi, cấp bậc giáo thảo thì tôi không dám nói, mà thao* tôi thì tôi đã tưởng tượng rất nhiều lần.
Em lại nói: "Em còn phát hiện em rất thích anh đó."

02
Hỏi lúc ấy tôi có cảm giác gì?
Không có cảm giác!
Đại não tôi lúc đó sắp nổ tung, bên trong ong ong như thể bị nhét vào tổ ong vò vẽ, một câu ngắn ngủn của em như một đòn trí mạng với tôi, nơi mềm nhất của trái tim bị em công kích tới thương tích đầy mình.
Bạn hỏi có cảm giác gì ư?
Liệu tôi còn có lý trí để cảm nhận?!
Ở thế giới nhỏ trong não tôi, tôi đã cùng em ôm nhau, hôn nhau 1800 lần, Long Dương thập bát thức đã được em và tôi nghiên cứu và thực hành một cách nhuần nhuyễn, sau này định cư chỗ nào, khi nào come out, khi nào kết hôn, đi đâu hưởng tuần trăng mật, thâm chí về sau có nhận con nuôi đặt tên là gì cũng nghĩ kĩ rồi.
Sau đó miệng tôi động, nó nói: "Làm thế nào mà cậu biết cậu thích tôi?"
Em gãi gãi đầu: "Anh nói cũng có lí nhỉ." Sau đó lại nghiêm túc cúi đầu làm bài.
...!Sao mà tôi không đánh chết chính mình đi?
Tôi oán hận, kiếp sau tôi muốn đổi cái miệng khác!
03
Chuyện này còn chưa xong đâu, tuyệt nhất chính là buổi tối tôi vừa tắm rửa xong, cân nhắc xem nên gửi gì để hòa hoãn bầu không khí, kết quả mới vừa bấm click gửi, bên cạnh hiện lên một dấu chấm thanh nhỏ màu đỏ, phía dưới là một hàng chữ nhỏ "Đối phương đã mở ra xác minh bạn tốt, bạn chưa phải là bạn tốt của anh ấy, sau khi xác minh xong mới có thể gửi tin nhắn" Tôi lại mò sang QQ nhưng kết quả cũng là như vậy.

Tôi tức giận không nhẹ, tôi lập tức mặc quần áo vượt tám trăm mét trong đêm, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang chạy đến bên dưới kí túc xá của em.
Em đi ra ngoài ăn cơm với bạn cùng phòng, thời điểm tôi tới, em đang kề vai sát cánh đi về cùng bạn cùng phòng, thấy tôi còn có lòng tốt phất phất tay, sau đó cứ thế đi thẳng lên lầu mà không quay đầu lại.
Lên, lầu!
Quả thực lúc đó tôi sắp tức chết đến nơi rồi, kèm theo đó còn có chút ủy khuất không nói nên lời: Vừa mới chiều nay chính em nói là muốn hai đứa trở nên tốt đẹp, vậy mà buổi tối lại trở mặt không nhận người, nào có ai giống em.
Tôi bạch bạch bạch chạy theo em lên lầu, sau đó vươn tay bắt lấy tay em, em có chút kinh ngạc, quay đầu nói gì đó với bạn cùng phòng, sau đó đi theo tôi xuống phía dưới.
"Có chuyện gì không?"
Tôi: "Cậu kéo đen tôi?"
Vẻ mặt Lâm Nguyên đầy hoang mang: "Anh đâu có thích em đâu, quan tâm chuyện em kéo hay không kéo đen anh làm gì?"
Tôi tức giận tới mức một hồn xuất khiếu, hai hồn thăng thiên, đã thế tôi lại còn chả có cách nào phản bác lại cả, đành phải khô cằn mở miệng: "Tôi...!cũng không phải không có hảo cảm với cậu..."

Lâm Nguyên ra vẻ rộng lượng mà vỗ vỗ vai tôi: "Không có gì, không cần an ủi em, em cũng là người hơn 20 tuổi rồi, chút xíu đả kích như này vẫn chịu đựng nổi.

Sau này anh đi đường anh em đi đường em, chúc hai ta quãng đời còn lại đều tìm được người yêu."
Mẹ em! Em đi rồi tôi đào đâu ra được người yêu! Tôi mẹ nó lớn đến từng này cũng chỉ động tâm với mỗi em! Trên thế giới này tôi yêu nhất chỉ có em!
04
Tôi và Lâm Nguyên không học chung một chuyên ngành, sau khi khóa học kia kết thúc, cơ hội để hai người chúng tôi gặp nhau rất ít.

Cho dù tôi có cố ý chế tạo cơ hội gặp mặt thì kết cục cũng là vì em cố ý tránh mặt mà chấm hết.
Tôi buồn bực, tôi đau khổ, tôi phát hiện ra kẻ thù lớn nhất ảnh hưởng tới chuyện chung thân cuộc đời chính là cái miệng mình.
Tình đến lúc nồng nhiệt mượn rượu giải sầu, lúc uống đến mơ mơ màng màng đột nhiên tôi nhìn thấy người ngồi ở bàn đối diện rất quen mắt, nhìn lại, đây chẳng phải là Lâm Nguyên ư? Vậy bên cạnh em là miếng bánh quy nào vậy? Vươn tay nhỏ sờ sờ mó mó cái gì đấy?
Mẹ nó, mày là cái thứ quái gì mà dám sờ mặt em ấy, tao còn chưa có cơ hội sờ mặt em ấy đâu, vậy mà mày dám dành trước!
Tôi mượn hơi men cũng mò mẫm sờ lên, mặt Lâm Nguyên tối sầm, đánh rớt tay tôi, tôi không thuận theo em mà buông tha, tiếp tục sờ, Lâm Nguyên nhấc chân đạp tôi một phát.
Đau, có chút tỉnh rượu.
Em trầm mặt hỏi tôi: "Anh làm gì vậy?"
Tôi...!tôi đang vuốt ve gương mặt người trong lòng, thằng đó cũng sờ soạng, sao em không đá nó?
Mặt Lâm Nguyên càng đen, cầm lấy ví muốn đi.

Khi đó cái gì gọi là rụt rè, cái gì gọi là ngạo kiều đều bị tôi quẳng sau đầu, đầy não tôi giây phút đó chỉ có một ý niệm -- nếu không bắt được người này, tôi sẽ không còn cơ hội nữa.
Tôi nhanh tay lẹ mắt, bắt lấy bàn tay của em, đặt lên mặt mình, "Tôi khó coi lắm sao?"
Hình như em bị tôi dọa rồi, đứng im không hề nhúc nhích.
Tôi thừa thắng xông lên: "Tôi có thể duỗi gập người về trước tới tận 23cm, tôi không mềm mại sao?"
Tên vừa sờ mặt đang ở bên cạnh em cũng kinh ngạc, đại khái chắc cũng chẳng nghĩ tới tôi có thể ở trước mặt bao nhiêu người làm loại việc này.

Tôi vô cùng đắc ý mà liếc hắn một cái, hắn có đạo hạnh gì chứ, dâm bằng tôi ư?
Tôi cầm tay em vuốt dọc đường cong eo rồi đặt trên mông mình, ghé sát vào bên tai em, thì thầm hỏi: "Hay vẫn là do mông tôi không đủ cong?"
Em chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt, cuối cùng không nhịn được nhéo hai cái, sau đó hỏi tôi: "Vậy anh thích em không?"
Kết quả của miệng tiện là gì tôi biết rất rõ ràng.

Tôi sợ bản thân lại nói sai, cơ hồ là gằn từng chữ từng chữ trả lời em: " Thích, hức, cậu là người tôi thích nhất trên thế giới này.".