Gió đêm lạnh lẽo, cho dù có ánh trăng nhưng lại không hề có độ ấm. Phong Quang kéo chặt cổ áo, trên phố không còn sự náo nhiệt của ban ngày, mà thay vào đó là cảnh vắng lặng không một bóng người. Cô
im lặng đi theo sau hắn, khí lạnh khiến cô chẳng tâm trí đầu nghĩ đến chuyện liệu có một con ma nào bỗng nhiên bay đến hay không.
Hắn nói phải đi trước khi người khác phát hiện ra chưởng quỹ và tên tiểu nhị mất tích. Phong Quang biết, hiện tại thân phận của hắn không thích hợp thu hút thêm sự chú ý. Sau khi có ngáp ngắn ngáp dài mấy lần thì rốt cuộc bọn họ cũng dừng lại trước một cửa hàng trang sức. Cửa tiệm đã đóng, cô ngẩng đầu lên, không rõ hắn định làm gì.
Hắn gõ cửa ba tiếng, một lát sau bên trong truyền tới giọng nói bực dọc, cửa cũng mở ra: “Kẻ nào ăn no rửng mỡ gõ cửa thế, nửa đêm nửa hôm, nếu không mua đồ gì ông đây sẽ... a!” Một thanh kiếm quẹt qua mặt hắn, gã nam nhân trung niên lùi về sau mấy bước.
Phong Quang thấy nam tử đứng cạnh mình mỉm cười đi vào: “Là ta, chủ tử của ngươi đây, còn có, ta không mua đồ gì.”
“Chủ chủ chủ... chủ tử!” Gã nam nhân vốn dĩ đứng không vững, lúc này trực tiếp quỳ luôn xuống đất.
Nam tử kia quay đầu lại: “Hạ tiểu thư, không đi vào sao?”
“...” Gió lạnh bên ngoài thật sự khó chịu, cô lựa chọn đi vào.
Gã nam nhân trung niên liếc nhìn Phong Quang: “Chủ tử... đây là?”
“Thiên Thiên Vạn, tìm hai gian phòng.”
Thiên Thiên Vạn biết đây không phải là chuyện để hỏi, cuống quýt gật đầu: “Dạ dạ, chủ tử mời đi theo thuộc hạ.”
Phong Quang đi theo sau nam tử kia, kéo góc áo hắn. Hắn cúi đầu, cô nói: “Ngươi tên là gì?” Giọng nói nhỏ nhẹ mềm mại như bông.
Nam tử nghe xong khẽ nói: “Tuyết Ám.”
“Tuyết Ám...”
Hai chữ bật ra từ đôi môi cô khẽ khàng uyển chuyển. Không biết nghĩ tới điều gì, lần đầu tiên hắn nở nụ cười gần như chân thật: “Ta cho phép người gọi ta như vậy.” Tựa như cô vừa được ban ân.
Phong Quang cúi đầu không nói, im lặng đi vào căn phòng Thiên Thiên Vạn đã sắp xếp cho cô.
Đợi cửa đóng lại, Thiên Thiên Vạn xin chỉ thị: “Chủ tử, đây là tiểu thư phủ Thừa tướng, liệu có cần chuẩn bị Anh Túc Huyết không ạ?”
“Không cần lắm chuyện.” Khóe miệng hắn hơi nhếch lên, mang theo chút tàn nhẫn rất khó phát hiện: “Nàng ta chạy không thoát.”
Ngày hôm sau, thời tiết vô cùng đẹp, ánh mặt trời rực rỡ chiếu sáng khắp nơi, Phong Quang ngủ đến lúc mặt trời đã lên cao mới chịu dậy, cũng không có ai đánh thức cố. Tiểu Lục, Tiểu Tử không ở đây, trang điểm chải đầu chỉ có thể dựa vào bản thân, huống hồ bây giờ cô bị yêu cầu đóng giả nam trang, nên trang điểm càng thêm đơn giản. Thu dọn xong tất cả, Phong Quang ra khỏi cửa, liền trông thấy một nha hoàn đứng bên ngoài, trên tay cầm bộ y phục của nữ, có vẻ đã đợi rất lâu rồi.
“Tiểu thư, công tử phân phó bảo người mặc bộ trang phục này.”
“Hả?” Không phải bảo cổ mặc đồ nam sao?
Biết trong đầu cố nghĩ gì, nha hoàn nói: “Công tử bảo, nữ tử đóng giả nam trang sẽ càng dễ gây sự chú ý của người khác, hơn nữa...” Nha hoàn nhìn Phong Quang một lượt từ đầu đến chân: “Cô nương cũng không thích hợp đóng
giả nam.”
Phong Quang có dáng người thon thả, da trắng như tuyết, đường cong mềm mại, khúc nào ra khúc nấy, trông vô cùng lanh lợi đáng yêu. Để nữ tử như vậy đóng giả nam, là biện pháp phí phạm của trời, cũng là biện pháp không thành công nhất.
Phong Quang đương nhiên hiểu rõ ý trong lời nha hoàn nói, mặt cô thoắt đỏ bừng, nhận lấy bộ y phục đi vào phòng, trước đó còn nhỏ giọng nói đa tạ.
Nha hoàn ngây người.
Nhưng không lâu sau, cửa phòng lại mở ra, Phong Quang thò đầu ra nói: “Chuyện là... Ta không biết chải đầu...”