“Xa thấy không phải tuyết. Vì nghe thoảng mùi hương...” Rốt cuộc ta biết vì sao ngươi lại nói mình tên là Tuyết Ám rồi.” Ánh mắt Phong Quang u ám.
Hẳn vuốt sợi tóc trước ngực cô, hào phóng gật đầu: “Ta thừa nhận lúc đó ta có tâm tư khác.”
“Ờ... còn cố ý khiến nàng ta hiểu nhầm vì cứu nàng ta mà bị hủy dung, khiến nàng ta cảm động, còn... còn lừa ta nữa.”
“Ta cũng không ngờ ta lại lừa được một cô nương ngốc trước.” Nói đến đây, hắn tỏ vẻ ngạc nhiên như là đang nói “ta cũng không ngờ nàng lại ngốc như thế“.
Phong Quang mím môi: “Ta biết ta không thông minh, thế nên cũng không đoán được người đến Đại Duy quốc là để yêu cầu Tiêu Hoàng Lan Ngân Diện quân sự kia cho ngươi.”
Hắn thở dài bất lực: “Thế nên ta mới nói, sao nàng không ở lại đại điện nghe hết rồi hẵng đi?”
“Đừng cho rằng ta không biết Ngân Diện quân sự - Bạch Dung chính là Hạ Khởi Mộng, người và Quỷ vương hai người đều muốn nàng ta, lẽ nào ta còn phải ngồi đó nhìn các người tranh một cô gái? Dù sao thì ta cũng là người bị Quỷ vương từ hồn.”
Khí tỏa trên người hắn lập tức trở nên lạnh lẽo: “Bị Quỷ vương từ hôn, nàng khó chịu?”
“Khó chịu thì không...” Cô run người, chỉ sợ nói gì sai hắn vỗ chết mình luôn: “Chỉ là ta thấy dù sao ta cũng là nữ tử, bị người ta từ hôn trước mặt bao người, dù ít dù nhiều ta cũng khó mà chịu nổi.”
Lúc này cả người hắn mới toát ra sự vui vẻ: “Đừng buồn, ta đã thay nàng báo thù rồi.”
“Báo thù?”
Cô ngẩng đầu vẻ mặt thắc mắc. Dáng vẻ đó thực sự quá mức đáng yêu. Độc Cô Kỵ cười hôn nhẹ lên môi cô, phát hiện cổ cứng người lại, bộ dạng ngu ngơ, khiến hắn có cảm giác mình đang bắt nạt người khác, tâm tình vui vẻ hơn nhiều.
Sau khi Phong Quang rời khỏi đại điện, Tiếu Nhược không để ý đến Tiêu Phấn lúc này đang kìm nén cơn giận, tiếp tục đòi được bạn Nhị tiểu thư phủ thừa tướng làm phi.
Sắc mặt Hạ Triều cực kỳ khó coi nói: “Quỷ vương điện hạ cố chấp muốn cưới Khởi Mộng, không biết người có thể làm đến mức nào?”
Tiêu Nhược thâm tình đáp: “Hậu viện của Bổn vương sẽ chỉ có một mình nàng là đủ, vì Khởi Mộng, ta có thể làm bất kỳ chuyện gì.”
Cũng tức là nói hắn sẽ chỉ cười duy nhất Hạ Khởi Mộng, trắc phi thể thiếp gì đó hắn tuyệt không nạp thêm.
Trước chưa nói đến Hạ Khởi Mộng và các nữ quyến bị câu nói này làm cho cảm động, Độc Cô Kỵ đang yên lặng bỗng hỏi: “Quỷ vương điện hạ có thể vì Nhị tiểu thư phủ thừa tướng mà chuyện gì cũng có thể làm?”
“Đương nhiên.” Tiếu Nhược đáp không không một chút do dự.
Độc Cô Kỵ nửa đùa nửa thật nói: “Vậy, nếu bảo Quỷ vương đổi người con gái này bằng một tòa thành trì, Quỷ vương có đồng ý không?”
“Có.” Tiếu Nhược quả quyết đáp. Trừ mấy nữ tử cảm thán mối tình si, mặt Tiêu Phấn và các vị đại thần đều biến sắc. Một đời một kiếp, một đôi bên nhau, nếu là người bình thường cũng được coi là giai thoại, nhưng thân là hoàng tử, bây giờ hắn đã nói tình nguyện vứt bỏ một tòa thành vì một nữ tử, vậy nếu thân ở địa vị cao hơn, chẳng phải đến quốc gia cũng không cần nữa ư?
Giờ khắc này, trong lòng mọi người không khỏi nghi hoặc, đây chính là nhi tử mà hoàng thượng Đại Duy quốc coi trọng nhất sao?”
Thái tử sắc mặt thản nhiên tự rót cho mình một chén rượu, là ai nói tự cổ chí kim thái tử rất ít khi có thể lên ngôi hoàng đế chứ?
Độc Cô Kỵ cười biếng nhác: “Nếu Quỷ vương si tình như thế, ta thấy chi bằng Tiêu Hoàng và Thừa tướng đồng ý hôn sự này đi thôi.”
Tiếu Nhược và Hạ Khởi Mộng đều ngạc nhiên nhìn hắn, không hiểu vì sao hắn bỗng nói giúp bọn họ.
Tiêu Phấn miễn cưỡng cười: “Chuyện này... Người có điều không biết, từ ba năm trước Quỷ vương đã có hôn ước với đại tiểu thư phủ Thừa tướng, nếu tùy ý từ hôn với đại tiểu thư, vậy chẳng phải...”
“Thì ra Tiêu Hoàng lo lắng chuyện này.” Độc Cô Kỵ như bừng tỉnh đại ngộ, lại cười nhẹ, nói rất bâng quơ: “Ta thấy để đại tiểu thư phủ Thừa tướng và Quỷ vương giải trừ hôn ước cũng là chuyện tốt. Ta quên nói, hôm nay người mà ta muốn chính là đại tiểu thư phủ Thừa tướng.”
Tiêu Phấn ngây người: “... Cái gì?”
“Ta muốn Hạ Phong Quang, làm hoàng hậu của ta!”
Một giây yên tĩnh, sau đó cả triều bùng nổ.
Tiêu Nhược và Hạ Khởi Mộng ngây người nhìn nhau, sau đó mới hiểu rằng thì ra Độc Cô Kỵ căn bản không có ý định đòi Hạ Khởi Mộng, là Tiêu Nhược nghĩ nhiều mới vội vàng xông lên. Vẻ mặt Tiêu Nhược rất khó coi, đại khái chính là cảm giác “tự làm bẽ mặt“... cái kiểu vội vàng bày tỏ người phụ nữ này là của ta, nhưng căn bản chẳng ai thèm quan tâm bọn họ... Hắn im lìm ngồi lại vị trí của mình, không nói gì với Hạ Khởi Mộng.
“Chàng... chàng, chàng... Chàng nói như vậy thật!?” Phong Quang kích động muốn nhảy cẫng lên, nhưng lại bị hắn giơ tay ấn vào ngực mình.
Độc Cô Kỵ tùy ý đáp: “Ừ, ta nói như thế thật.”
“Vậy phụ mẫu ta, bọn họ không... có ý kiến gì chứ?”
“Thừa tướng phu nhân quả thực có đứng dậy nói không đồng ý, có điều...”
Phong Quang hồi hộp hỏi: “Có điều gì cơ?”
Hắn cười xấu xa: “Ta nói nàng đã mang thai hài tử của ta, bà ấy liền không có ý kiến gì nữa.”
Không chỉ là Vương Từ, ngay đến Tiêu Phấn đều chẳng thể có ý kiến gì nữa. Đương nhiên, để giữ danh tiếng cho Phong Quang, Độc Cô Kỵ bảo những ngày trước đó hắn gặp Phong Quang bị bắt cóc, rượu say làm loạn cưỡng bức cô.
“Chàng! Ta rõ ràng không có!” Cố xấu hổ mặt đỏ bừng.
“Yên tâm.” Tay Độc Cô Kỵ đặt trên bụng nhỏ của cô, ôn nhu hôn lên bờ môi cô, nụ hôn nhẹ nhàng say đắm, khiến người cô tức thì mềm nhũn, chỉ có thể để hắn ôm chặt trong lòng. Bàn tay đặt trên bụng kia cũng không nhịn được dần dần men theo y phục trượt vào vùng đất cấm.
Phong Quang như bị lửa nóng thiêu đốt. Cô mơ mơ màng màng nghe thấy giọng nói gợi cảm trầm thấp của hắn vang lên bến tại: “Chỉ là hài tử thôi mà, chúng ta sẽ nhanh có thôi.”
Cho dù không có, đem hài tử của Lạc Mai và Thiên Thiên Vạn ôm về nuôi là được.
Ô... Không thể không thừa nhận, ý nghĩ này của Độc Cô Kỵ thật về đạo đức.